Edit: Lộ Khiết
Beta: Claret
Đêm đó ở khách sạn, Thẩm Mộ Xuy rửa mặt xong thì lên giường nằm, điện thoại rung ầm ĩ.
Cô cầm điện thoại lên xem thì kinh ngạc ngây ra tại chỗ.
Trên Wechat…Du Tuỳ gửi rất nhiều tin nhắn, tất cả tin nhắn đều là ảnh chụp.
Cô nuốt nước bọt, nhấp mở từng cái một…trong đó tất cả đều là ảnh chụp Du Tuỳ.
Tất nhiên là…không chỉ có mỗi cơ bụng tám múi.
Trong đó còn rất nhiều ảnh poster chưa được công khai và những bức ảnh riêng tư nữa.
Thẩm Mộ Xuy thấy vậy, mắt sáng lên, xem vài tấm ảnh xong cô yên lặng trả lời Du Tuỳ: 【…Em thích ảnh gốc cơ.】
Du Tuỳ: 【…..】
Thẩm Mộ Xuy khụ một tiếng, không hề sợ chút nào: 【Lúc anh gửi ảnh cho em thì anh gửi ảnh gốc ấy.】
Du Tuỳ: 【……】
Vài phút sau, tất cả ảnh gốc đều được Thẩm Mộ Xuy sung sướng lưu vào một album.
Thu hoạch này phong phú ghê.
Cuối cùng, Du Tuỳ hỏi: 【Đủ chưa em?】
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời: 【Đủ rồi, quá đủ rồi ấy!! Cảm ơn Tuỳ Thần nhé, những bức ảnh này có thể công khai được không?】
Du Tuỳ: 【?】
Thẩm Mộ Xuy cố ý hỏi: 【Thì cho fans phúc lợi ấy, cũng coi như anh là phúc lợi của fan.】
Du Tuỳ thấy tin nhắn của cô gái nhỏ, cười rồi gõ chữ: 【Đó là phúc lợi đọc quyền của một fan hâm mộ nào đó đấy, có hiểu không?】
Thẩm Mộ Xuy: 【…Hiểu rồi, em đi ngủ đây, ngủ ngon nha.】
Chúc ngủ ngon xong Thẩm Mộ Xuy lại ngắm những bức ảnh đó hết một lượt rồi mới hài lòng đi ngủ.
Bên kia, Triệu Khang nhìn người đàn ông đang ôm điện thoại nhắn tìn thì sống không còn gì luyến tiếc.
“Du Tuỳ!! Tôi là người đại diện, không phải người tìm ảnh cho cậu!” Anh ngồi trước máy tính mà tức hộc máu, khỏi phải nói bực mình bao nhiêu.
Cái con người này ra ngoài từ chiều đến đêm về thì lên cơn động kinh, bắt anh ta tìm những ảnh riêng của mình từ tận đời nào rồi, tìm từng ảnh một rồi gửi cho anh.
Triệu Khang ngồi ở đây từ tám giờ tối đến mười giờ mới tìm xong.
Nghe vậy, Du Tuỳ nhướng mày nhìn anh ta, vẻ mặt lạnh lùng: “Thật à?”
Anh mỉm cười hỏi: “Người đại diện không cần làm những chuyện này sao?”
Triệu Khang: “…Cũng không nói là không làm, trọng điểm là sao tự nhiên cậu cần nhiều ảnh thế làm gì?”
Anh ta hét lên.
Du Tuỳ cong môi, nhìn người đại diện của mình như nhìn một thằng ngốc: “Anh nói xem?”
Triệu Khang: “!!!”
Anh ta nhìn nụ cười trên mặt Du Tuỳ, trong lòng kinh hãi!!!
Anh ta biết ngay mà!! Tên đàn ông chó má này cần ảnh để làm gì cơ chứ!!! Chắc chắn là đi dụ dỗ con gái nhà người ta rồi!
Nghĩ rồi Triệu Khang nghiến răng, trợn mắt hung dữ với anh: “Cậu có còn là con người không hả?”
Lấy những tấm ảnh như thế đi dụ dỗ người ta.
Du Tuỳ không quan tâm đến lúc này mình đang không phải phép, xoay người đứng dậy đi về phía phòng tắm: “Không.”
Triệu Khang: “…???”
“Cửa đằng kia, ra ngoài nhớ đóng cửa lại.”
“À còn nữa.” Du Tuỳ ngước mắt lên nhìn anh: “Ngày mai anh về trước đi.”
“Để cậu và Thẩm Mộ Xuy ở lại trong xe với nhau, để hai cô cậu công khai thả thính nhau trong xe đúng không?” Triệu Khang nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Du Tuỳ nhíu mày, đột nhiên cười một tiếng: “Ý kiến hay đấy.”
Cuối cùng Triệu Khang phát khùng.
Đây là nghệ sĩ gì thế!!! Anh ta không thèm hầu hạ nữa!!
Chạng vạng tối ngày hôm sau, Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ về cùng nhau.
Tất cả công việc của anh tạm thời kết thúc, bao giờ ghi hình chương trình xong anh mới tiến tổ quay phim.
Lúc lên xe nhìn thấy người ngồi trên ghế lái thì Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên vài giây.
“Anh Khang đâu?” Cô nhìn xung quanh: “Anh ấy không về với anh à?”
Trong lúc ngạc nhiên, Thẩm Mô Xuy mới nhớ ra rằng từ sáng tới giờ cô không thấy Triệu Khang đâu.
Du Tuỳ “Ừm” một tiếng, thản nhiên nói: “Anh ấy có việc nên đi trước rồi.”
“Ồ?” Thẩm Mộ Xuy sững người, phản ứng nhanh lại: “À à, sáng nay anh ấy đã về rồi à?”
“Ừm.”
Du Tuỳ liếc ngang, sau khi nhìn thấy trong mắt cô đầy bối rối nhưng lại xấu hổ thì cúi đầu cười.
“Về thôi.”
“Vâng.”
Trong xe chỉ có hai người, cảm giác này vô cùng khác so với lúc Thẩm Mộ Xuy đến.
Lúc đến là đi cùng Triệu Khang, chủ đề nói chuyện của hai người hầu hết là về chuyện Du Tuỳ…Nhưng bây giờ, người cô muốn tìm hiểu lại ở ngay bên cạnh, dường như chẳng có gì đặc biệt cần hỏi cả.
Nghĩ rồi Thẩm Mộ Xuy áp trán vào cửa sổ xe, mở to mắt nhìn cảnh đường phố bên ngoài.
Xe từ từ đi vào đường cao tốc, khung cảnh đường phố ngày càng rộng, chẳng bao lâu thì trời tối đi, đèn đường hai bên đúng giờ được bật lên, núi cao nơi xa nhìn cũng không thấy rõ.
Thẩm Mộ Xuy chăm chú nhìn một hồi lâu, sau đó mới dời sự chú ý từ bên ngoài đến người đang lái xe.
Cô có thể nhìn thấy bóng Du Tuỳ phản chiếu trên cửa sổ xe, lúc anh lái xe rất tập trung, lông mày rũ xuống, ngón tay thon dài đặt trên tay lái khiến anh có một vẻ đẹp tùy hứng.
Thẩm Mộ Xuy sững sờ nhìn sang chỗ khác, rõ ràng cô không phải người cuồng tay, nhưng đến Du Tuỳ…cô phát hiện chỗ nào cô cũng thích.
Vừa nghĩ tới đây thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong xe.
Thẩm Mộ Xuy hoàn hồn, nhìn Du Tuỳ.
“Em nghe giúp anh đi.”
Thẩm Mộ Xuy sửng sốt: “Em hả?”
Du Tuỳ gật đầu: “Chắc là Triệu Khang gọi.”
Thẩm Mộ Xuy cầm điện thoại lên xem, là một dãy số lạ.
Cô ngạc nhiên nhìn Du Tuỳ: “Không phải Triệu Khang đâu.”
Du Tuỳ hơi giật mình, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình, sắc mặt hơi đổi, sau đó nói: “Cúp máy đi.”
Thẩm Mộ Xuy ngẩn ra, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh sau đó “A” một tiếng: “Vâng.”
Cô cúp máy.
Hai phút sau, điện thoại lại lần nữa reo lên.
Du Tuỳ day mi tâm, lúc này mới kết nối tai nghe bluetooth.
“Alo.” Nghe giọng thì tâm trạng có vẻ không tốt lắm.
Giọng Du Tuỳ rất dễ nghe, cho dù là bây giờ anh không kiên nhẫn thì giọng anh vẫn như được bao trong ngọc lạnh lẽo, từng chữ trầm ổn hữu lực rơi xuống rót vào tai, có một cảm giác không nói lên lời.
Cô thích vô cùng.
Nghe rồi nghe, không hiểu sao Thẩm Mộ Xuy buồn ngủ.
Cô nhắm mắt lại, nghe giọng nói của người bên cạnh…Dần dần, giọng nói ngày càng nhỏ.
Cơn buồn ngủ ập đến, chỉ vài phút sau Thẩm Mộ Xuy đã chìm vào giấc ngủ.
Cúp điện thoại xong, Du Tuỳ nhìn người đang say giấc bên cạnh, lúc ngủ khuôn mặt cô ngoan ngoãn, môi mím lại, cả người co lại.
Du Tuỳ nhìn, cười nhỏ một tiếng.
Lúc đến trạm dừng tiếp theo, Du Tuỳ cố ý dừng xe, giúp cô chỉnh lại chỗ ngồi rồi mới tiếp tục lên đường.
Thẩm Mộ Xuy không ngờ rằng mình ngủ một giấc thôi mà đã về đến nhà rồi.
Lúc cô tỉnh dậy xung quanh đã tối mịt, ánh đèn màu ấm trong xe cũng không sáng lắm.
Cô khịt mũi, giơ tay dụi đôi mắt lim dim, cố mở mắt ra nhìn bên cạnh.
Người đàn ông bên cạnh vẫn còn đó, ánh đèn trên đỉnh đầu phác họa đường nét khuôn mặt của anh, vừa sắc sảo lại vừa thanh tú.
Cô chớp mắt, ho khẽ một tiếng, “Du Tuỳ.”
Một giây sau, Du Tuỳ dừng lại, rời mắt khỏi điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô: “Em dậy rồi à?”
Trong đêm tối giọng nói của người đàn ông trầm khàn, vô cùng gợi cảm.
Thẩm Mộ Xuy khẽ gật đầu, vuốt tóc: “…Sao anh không gọi em dậy?”
Du Tuỳ bật cười: “Thấy em ngủ ngon quá.”
Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy thấy hơi xấu hổ.
“Tụi mình đến lâu chưa?”
“Chưa đâu.” Du Tuỳ liếc nhìn thời gian: “Mới có mười phút thôi.”
Hai người xuống xe cầm hành lý lên nhà.
Đêm khuya, trong thang máy không một bóng người.
Vào trong rồi Thẩm Mộ Xuy vẫn còn lẩm bẩm: “Thật ra anh có thể gọi em dậy mà.”
Du Tuỳ liếc cô, cố nhịn cười: “Ừ, anh vừa trả lời tin nhắn của Triệu Khang, định đợi thêm mấy phút nữa nếu em chưa dậy lại tính tiếp.”
“Gọi em dậy ngay không được à?”
Du Tuỳ ngừng lại, nhướng mày: “Không được.”
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn anh, trực giác bảo cô không nên hỏi nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được.
“Sao lại thế?”
Du Tuỳ vui vẻ nhìn cô, ý cười hiện lên giữa hai hàng lông mày, trầm giọng nói: “Anh không nỡ.”
Nghe vậy Thẩm Mộ Xuy im bặt.
Vành tai cô đỏ bừng, cúi đầu nắm chặt hành lý, nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng rồi không có sau đó nữa.
Du Tuỳ nhìn tai cô đỏ hồng, cong môi: “Không hỏi nữa à?”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Ánh mắt anh nóng rực nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, nói hùa theo: “Thực ra, ngoài việc gọi em dậy, anh còn rất nhiều cách khác nữa.”
Thảm Mộ Xuy vô thức ngẩng đầu nhìn anh.
Du Tuỳ thản nhiên phân tích: “Ngủ một giấc trong xe với em, hoặc là…” Anh dừng lại một chút, cố ý hỏi: “Em cũng không nặng nhỉ?”
Thẩm Mộ Xuy: “???”
!!!
Cô phản ứng lại, ngay lập tức xù lông lên: “Em không nặng! Em chỉ có bốn lăm cân thôi!”
Vừa nói xong, Du Tuỳ không nhịn được, khẽ cười.
Vừa đúng lúc thang máy đến, Thẩm Mộ Xuy liền đỏ mặt, bị Du Tuỳ trêu đúng là vừa xấu hổ vừa giận chết đi được!
Cô trừng mắt nhìn Du Tuỳ, cũng chẳng đợi người phía sau phản ứng đã kéo vali chạy về nhà mình.
Du Tuỳ bật cười, nhéo mày nói: “Em ngủ sớm đi, sáng mai dậy nhớ nhắn tin cho anh nhé.”
“Không nhắn.”
Ai thèm nhắn cho anh chứ.
Du Tuỳ không tức giận, thuận tay vuốt tóc cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vậy anh nhắn cho em.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Sau khi vào nhà, Thẩm Mộ Xuy nhìn khuôn mặt quen thuộc đang đỏ bừng lên trong gương, đúng là không đỡ nổi mà!
Tại sao cô lại không thể vùng lên như thế hả? Đỏ mặt làm cái gì chứ, lại còn để Du Tuỳ nói xong!!
Không biết cố gắng gì cả!
*
Sau khi nghỉ ngơi cả một ngày, nhóm người Thẩm Mộ Xuy đến địa điểm ghi hình của chương trình.
Hôm nay là tổng duyệt trước, ngày mốt sẽ livestream từ trường quay, việc hôm nay cần làm là…bốc thăm trước để chọn ra người hợp tác với năm thí sinh.
Mạnh Đình và Thẩm Mộ Xuy kề tai nói nhỏ.
“Em muốn chọn ai?”
Thẩm Mộ Xuy buồn cười nhìn cô ấy: “Không phải tụi mình muốn chọn ai nhé, phải là thí sinh rút thăm trúng ai.”
Mạnh Đình thở dài, nói nhỏ: “Thật ra chị rất xem trọng Tiếu Lạc. Nghe nói cậu ấy ký hợp đồng chung công ty với Niên Niên, đó chính là công ty chị thích nhất ấy.”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời, nghi ngờ nhìn cô ấy.
“Chị không biết hả?”
“Biết gì?”
“Em cũng thuộc công ty đó.”
Mạnh Đình trừng mắt nhìn cô, biểu cảm không thể tin nổi: “Em nói gì cơ?” Cô ấy sửng sốt, vội vàng hỏi: “Em cũng ở công ty đó hả?”
Thẩm Mộ Xuy cười gật đầu: “Đúng rồi, chị không biết hả?”
Mạnh Đình nghẹn lại, nhỏ giọng phàn nàn: “Chị đâu biết được, rất nhiều người đều nói em không ký với công ty nào mà.”
Thẩm Mộ Xuy ngạc nhiên, “A” một tiếng: “Thật hả?”
“Đúng vậy.”
Mạnh Đình nhìn cô: “Chắc là rên mạng chưa khui chuyện này ra.”
Lần này lại đến lượt Thẩm Mộ Xuy cạn lời.
Cô gãi đầu: “Vậy để em hỏi người đại diện sau vậy.”
“Được.”
Mạnh Đình nói tiếp: “Em có biết tại sao chị lại thích công ty đó không?”
“Sao thế ạ?”
“Công ty đó có nhạc sĩ mà chị thích nhất!! Em biết không, cô nhạc sĩ Niên Niên này nhé, không chỉ hát hay mà viết lời viết nhạc cũng rất đỉnh luôn đấy! Trừ em ra thì chị thích cô ấy nhất!!”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Bây giờ cô thực sự không biết mình phải trả lời Mạnh Đình thế nào nữa.
Cô im lặng vài giây, nhìn cô ấy nghi ngờ: “Chị thích Niên Niên lắm hả?”
“Thích chứ, cô ấy viết lời nhạc hay lắm đấy.”
Nói đến đây, Mạnh Đình không khỏi thở dài: “Trước đây chị rất muốn mời cô ấy viết một bài hát cho chị, nhưng mãi vẫn không hẹn được. Mời cô ấy khó ghê, người bên chị không liên lạc được.”
Thẩm Mộ Xuy im lặng.
“Danh tiếng lớn quá.” Mạnh Đình thì thầm.
Nghe vậy cô bật cười: “Danh tiếng lớn mà cô còn thích à?”
Mạnh Đình hờn dỗi nhìn cô: “Người ta có thực lực mà, với lại cũng không phải loại người cố tình tỏ ra mình là người có tên tuổi lớn, cảm giác cô ấy rất khiêm tốn, là kiểu người thích gì làm nấy.”
Thẩm Mộ Xuy câu hiểu câu không: “Ồ, hiểu rồi.”
Hai người nói chuyện một lát thì trọng tâm câu chuyện lại dời về các thí sinh.
“Chị hi vọng Tiếu Lạc rút trúng chị.”
Thẩm Mộ Xuy: “…Em cũng muốn.”
Thực ra cô cũng muốn hợp tác với Tiếu Lạc.
“Em muốn gì?” Vừa mới dứt lời thì giọng đàn ông trầm thấp vang lên sau lưng.
Thẩm Mộ Xuy cứng đờ cả người, nhìn người không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng mình.
Du Tuỳ thản nhiên nhìn cô, hỏi lại: “Em muốn chọn ai?”
Thẩm Mộ Xuy nghẹn lời.
Mạnh Đình không nhìn ra mờ ám giữa hai người, nói đùa: “Bọn tôi đang giành Tiếu Lạc đấy.”
“Tuỳ Thần thích thí sinh nào nhất?”
Du Tuỳ ngừng lại, giọng trầm thấp: “Miễn sao không phải là Tiếu Lạc.”
Thẩm Mộ Xuy: “…”
Mạnh Đình: “???”
Câu này nghe cứ thế nào ấy nhỉ.
Chẳng bao lâu, đạo diễn và các thí sinh đã đến đây.
“Tới đây, giờ rút thăm nào.” Đạo diễn cười nói: “Rút trúng ai thì là người ấy nhé, không có cơ hội đổi đâu.”
Thẩm Mộ Xuy và Du Tuỳ đứng một bên, ở chỗ máy quay không quay đến cô nhẹ nhàng kéo áo Du Tuỳ.
Du Tuỳ cúi đầu nhìn cô, nhướng mày.
Thẩm Mộ Xuy thì thầm: “Em chỉ thích giọng hát của Tiếu Lạc thôi, hát rất hay.”
Du Tuỳ hừ khẽ một tiếng: “Anh hát không hay à?”
Thẩm Mộ Xuy: “…Anh có phải thí sinh đâu.”
Du Tuỳ nhìn cô, không nói tiếp nữa.
Rút thăm một lúc là xong.
Đạo diễn nhìn các thí sinh: “Nào, nói các bạn rút trúng giám khảo nào đi.”
Tiếu Lạc ở giữa, lúc đến lượt cậu mọi người đều nhìn chằm chằm.
Dưới một ánh nhìn không mấy thân thiện lắm và những đôi mắt sáng như sao đang chăm chú nhìn, cậu ta mở tờ giấy ra, trên đó viết hai chữ: Du Tuỳ.
Tác giả có lời muốn nói:
Tuỳ Thần:??? (Á à, mấy người lại chơi tôi nữa rồi.)
Ngủ Ngủ:...Đang có phúc mà còn không biết hưởng!
Mạnh Đình:…??? Tôi muốn hợp tác với Tiếu Lạc cơ!!!
Tiếu Lạc: *nhỏ bé bất lực đáng thương*