Edit: HY
Beta: Claret
Thấy cô muốn xù lông, Du Tuỳ mỉm cười, cúi đầu cách mũ vỗ nhẹ vào đầu cô: “Ở đây chờ đi, để anh đi mua cho em.”
Cả hai đứng xếp hàng, cũng sắp đến lượt họ rồi.
Thẩm Mộ Xuy ngước mắt nhìn anh: “Được ạ.”
Cô yên lặng dịch sang một bên.
Du Tùy ở lại xếp hàng, thân hình cao lớn, mặc dù chỉ là nhìn bóng lưng thôi nhưng cũng thu hút nhiều ánh mắt chú ý.
Trong đầu Thẩm Mộ Xuy đột nhiên có một suy nghĩ….Nếu bây giờ có một fan chân ái xuất hiện, chỉ cần nghe giọng nói của Du Tuỳ —— có nhận ra được không nhỉ?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì một giọng nữ nhỏ nhẹ bên cạnh vang lên: “Chào chị.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt cô gái nhỏ đột nhiên sáng lên, kinh ngạc nói với người bạn tốt sau lưng mình: “Á, là Thẩm Mộ Xuy thật này.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, bỗng nhiên cách đó không xa lại có người hét lên: “Tùy Thần! Là Tùy Thần này!!”
“Trời ạ!”
Bất ngờ không kịp phòng bị gì cả, Thẩm Mộ Xuy còn chưa kịp phản ứng lại, cổ tay cô đã bị một người quen thuộc nắm lấy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Mau chạy thôi.”
Gió sượt qua gò má hai bên tai, Thẩm Mộ Xuy ngây ngốc bị Du Tuỳ kéo chạy về phía trước.
Phía sau họ vốn chỉ là vài fans, nhưng tiếng thét chói tai vừa nãy dẫn đến một đại đội người chạy theo sau, hú hét ầm ĩ. Mặc dù tạm thời có bảo vệ ra mặt nhưng cũng không ngăn được.
Coi như là lần đầu tiên họ chạy trốn ở sân bay.
Nhưng chẳng hiểu sao, Thẩm Mộ Xuy vẫn còn có thể phân tâm nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, cổ tay cô bị Du Tùy nắm chặt, một sức mạnh truyền đến từ lòng bàn tay anh khiến cô yên tâm không nói thành lời.
Cứ như thể…Cho dù hôm nay bị fan hâm mộ đuổi kịp, cô cũng không sợ.
Giờ phút này, người chạy cùng cô chắc chắn sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Thẩm Mộ Xuy còn chưa kịp định thần lại thì Du Tuỳ đã kéo cô vào một căn phòng kín.
Cô sửng sốt, cả người bị Du Tuỳ ôm vào lòng, hương bạc hà mát lạnh từ cơ thể người đàn ông bao tràn ngập hơi thở của cô, rất dễ ngửi.
Cô ngước mắt, dùng ánh mắt dò hỏi: Đây là đâu thế?
Du Tuỳ chặn đôi môi mềm mại của cô lại, mấp máy môi nói: Nhân viên công tác vừa chỉ vào đây.
Thẩm Mộ Xuy:….
Lúc gấp thế này mà vẫn có nhân viên công tác chỉ đường cho họ được à?
Tuỳ Thần không hổ là Tuỳ Thần.
Hai người còn định nói tiếp, bên ngoài đột nhiên lại vang lên tiếng ồn ào.
“Ôi họ chạy đâu mất rồi!! Sao lại để mất dấu thế!!”
“Chắc chắn là đúng rồi, lãng mạn quá đi!!”
“Tóm lại họ đi đâu được nhỉ! Thế nào mà lại không thấy ai nữa rồi?”
“Chắc là còn đang chạy đằng trước đấy, chúng ta đi nhanh hơn xem, đến bãi đỗ xe đi!”
………
Thẩm Mộ Xuy nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài, da đầu tê rần hết cả lên.
Lúc fans điên cuồng đúng là không thể tưởng tượng được.
Tiếng ồn ào bên ngoài mãi chưa tan đi, thật lâu sau Thẩm Mộ Xuy không thoải mái giật giật chân.
Du Tùy cúi đầu nhìn cô, nheo mắt: “Em sao thế?”
Thẩm Mộ Xuy chớp mắt, tủi thân nói: “Khó chịu, chân em tê hết rồi.”
Nhân viên công tác chỉ cho họ vào đây….Chỗ này rất nhỏ, hơn nữa bên trong còn tối om, căn bản không thấy rõ gì hết. Thậm chí đến mặt Du Tuỳ cô cũng không nhìn rõ.
Du Tuỳ hơi sửng sốt, rũ mắt cười: “Sao lại yếu ớt quá vậy?”
“Ai yếu ớt chứ?”
Thẩm Mộ Xuy nhỏ giọng phản đối.
Du Tuỳ mỉm cười, nhéo chóp mũi cô cưng chiều: “Để anh ôm em một lát nhé?”
“Dạ?”
Thẩm Mộ Xuy kinh ngạc nhìn anh.
Du Tuỳ dừng một chút, bỗng nhiên duỗi tay đến vách tường, một lát sau căn phòng sáng bừng lên.
Lúc này Thẩm Mộ Xuy mới quay sang nhìn, một phòng nghỉ nhỏ đập vào mắt cô, không lớn, là loại phòng chỉ chứa được vài người, chẳng qua vừa nãy hai người vào vội, căn bản cũng không kịp nghĩ nhiều.
Cô ngơ ngác nhìn, Du Tuỳ đột nhiên khom lưng ——
“Anh làm gì thế?” Thẩm Mộ Xuy hoảng sợ nhìn hành đồng của anh.
Du Tuỳ để tay lên gần sát đầu gối cô, giọng nói trầm ổn: “Không phải em nói tê chân à? Xoa cho em một lát.”
Thẩm Mộ Xuy: “…..”
Đến tận lúc được ngồi yên trên sofa, Thẩm Mộ Xuy mới cảm thấy chân mình và cả cơ thể đều được giải thoát.
Đau quá.
“Còn khó chịu không?”
“Không ạ.”
Thẩm Mộ Xuy gõ nhẹ một cái, sau đó cô mới hơi lo lắng: “Đúng rồi, fans tính sao giờ?’
Tình huống này Du Tuỳ đã thấy nhiều rồi, dường như cũng không thấy kinh ngạc lắm, anh trầm ngâm vài giây, nói đơn giản: “Họ không tìm thấy người sẽ tự động đi thôi, đừng lo, anh gọi Triệu Khang bảo anh ấy đến đón chúng ta.”
“Được đấy ạ.” Ánh mắt sáng rực của Thẩm Mộ Xuy nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Làm minh tinh vất vả thật đó.”
Du Tuỳ mỉm cười, xoa đầu cô: “Chắc nhân viên công tác còn ở cửa đấy, để anh xem thử nhé.”
“Dạ.”
Du Tuỳ vừa đi, điện thoại Thẩm Mộ Xuy đã điên cuồng rung lên, là Cố Thư gửi tin nhắn đến.
【 Đù đù đù!! Các chị em đuổi theo ở sân bay đâu rồi!!! Trâu bò thật! 】
【Má ơi!! Hai người chạy vội như thế làm gì, trông cứ như bị kẻ thù truy sát ấy!】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha topic Weibo buồn cười quá!!! Cho hỏi chị và Tuỳ Thần còn sống không? 】
【 Mặc dù mị luôn ăn cẩu lương của hai người nhưng bữa này là trái tim mị cam tâm tình nguyện nhé! 】
Trừ Cố Thư, Mạnh Đình và Thẩm Tinh Châu đều gửi tin nhắn cho cô ngay sau đó.
Mạnh Đình: 【????? Thẩm lão sư! Em với Tùy Thần là thanh mai trúc mã không nói cho bọn tôi biết đã đành, sao đến cả chuyện yêu đương cũng không nói hả!!! Giận rồi nha!! Giờ mọi người đều đang hỏi chị sao quay show chung với hai người mà không biết gì đấy! 】
Thẩm Mộ Xuy:……
Thẩm Tinh Châu: 【 Chị, chị chị!! Chị làm sao vậy, bị kẹt ở sân bay hả, có muốn em đến đón chị không? 】
【 Fans của anh Du Tùy cũng quá điên cuồng rồi, ở sân bay tìm người, không lo đụng phải người khác hả!!!】
【 Giờ chị có ổn không đấy, nhanh trả lời em đi, không em bảo chú họ lái phi cơ đưa chị đi đấy.】
Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng trợn mắt, dứt khoát gọi cho Thẩm Tinh Châu.
“Chị! Cuối cùng chị cũng nhận điện thoại của em rồi.”
Thẩm Mộ Xuy không hề khách khí vạch trần cậu: “Em có gọi cho chị đâu.”
Thẩm Tinh Châu bĩu môi: “Giờ chị ở đâu thế, có cần em đến cứu chị không?”
“Khỏi cần đi.”
Thẩm Mộ Xuy hơi đau đầu nói: “Để lát nữa Cố Thư hoặc chị Lộ đến là được rồi.”
Cô nhìn giờ: “Thẩm Tinh Châu, đang trong thời gian lên lớp mà em lại chơi điện thoại hả?”
Thẩm Tinh Châu chột dạ, cãi chày cãi cối: “Thì bạn học quanh em đều kinh ngạc kêu lên, em lo cho chị nên mới gọi an ủi mà. Thế nên em mới cầm điện thoại lên coi Weibo, phải biết bình thường lúc lên lớp điện thoại em đều để chế độ im lặng đấy nhé, em không hề chơi đâu….”
Trước khi Thẩm Mộ Xuy kịp nói ra hai từ “Ha ha”, bên kia điện thoại vang lên một giọng nói xa lạ: “Học sinh ở hàng ghế thứ bảy gần cửa sổ, tiếng điện thoại của cậu đang làm ảnh hưởng đến các bạn học sinh khác trong lớp đấy. Cậu có muốn làm giáo viên luôn không? Để tôi nhường bục cho cậu biểu diễn nhé! ”
Thẩm Mộ Xuy vội nói: “Mau cúp máy vâng lời giáo viên của em đi!”
Nói xong cô cúp máy chẳng cho cậu chút thể diện nào cả.
Sau khi trả lời tin nhắn của Mạnh Đình và Thẩm Tinh Châu, Thẩm Mộ Xuy tiếp tục gửi tin nhắn cho Tiểu Văn và Lý Lộ để họ yên tâm, chỗ cô không có việc gì lớn cả.
Thẩm Mộ Xuy hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện tầm thường như vậy, Lý Lộ chỉ lo mỗi chuyện có nên đến đón cô đi hay không thôi, hôm nay chắc chắn fan sẽ lại ngồi chờ ở sân bay, cô và Du Tuỳ đi chung là không được rồi.
Thẩm Mộ Xuy cũng nghĩ như thế, cô đồng ý ngay.
Sau khi sắp xếp ổn thoả mọi thứ, Thẩm Mộ Xuy lúc này mới có ý định lên Weibo.
Vừa mới vào, hiện ra ngay trước mắt cô là topic của cô và Du Tuỳ #Du Tuỳ Thẩm Mộ Xuy bỏ chạy tại sân bay#
Cô:???
Sao lại là bỏ chạy mà không phải chạy như điên hả?
Cô thật sự rất muốn hỏi cái topic này là ai nghĩ ra mà đặc sắc như thế.
Nhấn vào topic, lượt share và bình luận của bài Weibo kia đều đã được vài vạn.
—— Hôm nay CP Thần Du phát đường, mời kiểm hàng và nhận lẹ! Hình như Tuỳ Thần đi thành phố S hôm nay mới về, kết quả mới sáng tinh mơ Thẩm tỷ đã đi đón Tuỳ Thần!! Chuyện này cũng bỏ qua đi, trọng điểm là hai người còn cùng nhau đi mua KFC!!!! A a a a a Tuỳ Thần để Thẩm tỷ đứng ngoài còn mình thì đi xếp hàng, thật sự rất chiều chuộng a a a!!! Cuối cùng cuối cùng!!!Hai người bị fans nhận ra lập tức nắm tay nhau bỏ chạy mất!!! Là dắt tay đó, mị chết mất thôi!!
Dưới bài Weibo này kèm theo một bức ảnh hai người bị fans đuổi theo ở sân bay.
Có gif, lại còn có ảnh….Hai người dắt tay nhau, rõ ràng, rất rõ ràng nhé, chỉ cần là fans quen thuộc thì đều có thể nhận ra họ là ai.
Bình luận phía dưới ngay lập tức bùng nổ.
【 A a a a a a a sáng sớm đã có viên đường siêu to khổng lồ rồi, tôi thích đến điên mất thôi!! Đây là tình yêu tuyệt mỹ gì chứ!!! 】
【 Tui muốn nói…… Thanh mai trúc mã cũng có thể đón người nhỉ, cái nắm tay này rõ ràng là không phải dành cho những ngưười yêu nhau, yêu nhau thì nên mười ngón tay đan vào nhau, chứ không phải nắm cổ tay dắt đi như thế! 】
【 CP Thần Du tới đi!! 】
【Huhuhu bỏ chạy ở sân bay, mẹ nó quá đẹp rồi!! Viên đường siêu to khổng lồ vào buổi sáng này ăn ngon quá đi mất!! Tôi muốn điên rồi!! 】
【 Tôi muốn nói nhỏ một câu: Hoá ra người nổi tiếng cũng ăn KFC hả……】
Bình luận để lại rất nhiều. Thẩm Mộ Xuy nhìn, hơi buồn cười nhưng lại càng thấy mình đáng thương.
Topic về hai người ngày càng nhiều, có fan CP phát cuồng, cũng có fan only không ngừng khống bình, nhưng chuyện thần kỳ là —— fans only nhà khác chắc chắn sẽ cãi lộn với fans CP, nhưng nhà họ lại khác, như thể trừ việc không xem tin tức về đối phương thì không hề cãi nhau, chỉ làm việc fans only nên làm, điểm này khiến Thẩm Mộ Xuy hết sức ngạc nhiên.
Nói fans nhà Du Tuỳ tốt tính thứ hai thì thật sự không nhà nào dám nhận chủ nhật.
Trong khi còn đang ngạc nhiên thì Du Tuỳ đã quay lại.
“Gọi điện thoại xong rồi hả anh?”
“Ừm.” Du Tuỳ híp mắt nhìn cô: “Em đang xem Weibo à?”
“Vâng.” Thẩm Mộ Xuy bất đắc dĩ cười: “Anh thấy rồi à?”
Du Tuỳ: “Chưa thấy, nhưng Triệu Khang kể rồi.”
Thẩm Mộ Xuy nhìn sắc mặt của anh, bật cười: “Có phải anh Triệu Khang mắng anh không?”
Du Tuỳ sờ chóp mũi: “Kệ anh ấy.”
Trong những ngày này, trái tim của Triệu Khang - người đại diện mẹ già của anh cứ như đang ngồi tàu lượn siêu tốc.
Mặc dù tối qua Du Tuỳ có nói với anh rồi, anh ta thấy xác suất 50% khả năng hai người sẽ bị phát hiện….Nhưng đến lúc xảy ra chuyện thật anh ta vẫn thấy bực mình! Sao anh lại phải quản lý một nghệ sĩ không nghe lời như thế chứ!!! Ngày nào cũng vẽ chuyện cho anh ta làm!!
Tuy nói thế nhưng anh vẫn nhận nhiệm vụ mà bò dậy lái xe đến sân bay đón hai người.
Đây là số phận của anh ta rồi huhu!!!
Hai người im lặng nhìn nhau, ăn ý bật cười.
Sau khi hai người thống nhất để người đại diện đến đón, họ cũng an tâm đợi.
Thẩm Mộ Xuy ngồi xuống, đột nhiên nghẹn lại: “Hơi tiếc.”
“Sao thế?”
Cô mím môi, nói nhỏ: “Em không được ăn bánh tart trứng.”
Có trời mới biết cô muốn ăn bánh tart trứng của KFC đến mức nào.
Nếu không muốn ăn bánh tart trứng, giờ hai người cũng không rơi vào hoàn cảnh thế này.
Du Tuỳ: “…”
Anh cười bất đắc dĩ, dịu dàng nhìn cô: "Chỉ muốn ăn như vậy thôi sao?"
“Ừm.” Thẩm Mộ Xuy nói đùa, “Anh không muốn ăn hả?”
Trong ấn tượng của cô, Du Tuỳ không thích đồ ngọt và nhiều dầu mỡ, thậm chí không uống trà sữa hay bất cứ thứ gì khác, ngày nào cũng chỉ uống trà và cà phê đen.
Đối với Thẩm Mộ Xuy, cái đồ đắng như thế là thứ cô không còn gì để chọn nữa thì mới uống, nhưng Du Tuỳ thì không. Anh đang tận hưởng.
Du Tùy gật đầu: “Không thích lắm.”
Nhưng thỉnh thoảng vẫn ăn.
Thẩm Mộ Xuy “Ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Anh nói xem, nếu giờ em đặt một hộp bánh tart trứng đến đây thì có được không nhỉ?”
Du Tuỳ: “….”
Anh cụp mắt nhìn đôi môi đang mấp máy của cô, trên môi cô chỉ thoa chút son nhưng vẫn đẹp mê người.
Bỗng nhiên, yết hầu Du Tuỳ chuyển động, khàn khàn nói: “Ăn cái khác thì sao?”
Thẩm Mộ Xuy ngơ ngác, kinh ngạc nhìn Du Tuỳ: “Ăn gì? Ở đây có cái gì ăn được hả?”
Du Tuỳ bình tĩnh: “Không có.”
Thẩm Mộ Xuy: “….Thế mà anh còn bảo…..Ô…..”
Giây tiếp theo, môi Thẩm Mộ Xuy bị Du Tuỳ chặn kín.
Đột nhiên anh nghiêng từ bên cạnh đến, một tay đỡ lấy mặt cô, cúi đầu hôn cô.
Hô hấp của Thẩm Mộ Xuy như ngừng lại trong nháy mắt, ngay sau đó cơ thể cô cũng cứng đờ.
Hai tay cô buông lỏng xuống, một lát sau mới dám vươn tay nắm lấy áo Du Tuỳ.
Cô trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông ngay gần trong gang tấc, anh nhắm mắt lại, vô cùng chăm chú hôn cô.
Sau khi cảm nhận được đau đớn trên môi, Thẩm Mộ Xuy mới chợt bừng tỉnh, cô nhỏ giọng “Ưm” một tiếng, nhịn không được mà nhíu mày.
Một lúc lâu sau, Du Tuỳ mới lùi lại cách ra một khoảng.
Đôi mắt anh sâu thăm thẳm, nhìn đôi môi đỏ thắm của cô, dùng ngón tay cái lau đi vết son bị lem.
Xúc cảm nơi ngón tay chạm đến khiến mí mắt Thẩm Mộ Xuy run rẩy.
Cô nhìn động tác của Du Tuỳ, một lúc lâu sau mới nghẹn được ra một chữ: “Anh…..” sàm sỡ em, mấy chữ này còn chưa kịp nói ra thì người đàn ông trước mặt đã cụp mắt, hỏi nhỏ: “Ăn ngon không?”
Thẩm Mộ Xuy: “???”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì tiếng Triệu Khang từ phía chếch đối diện cửa phòng vang lên: “Ăn ngon lắm chú em!”
Tác giả có lời muốn nói: Tin tức mới nhất hôm nay: Một người đại diện nổi tiếng đã tận mắt chứng kiến hiện trường vụ lừa đảo.
Tác giả phỏng vấn:
Triệu Khang: Đậu xanh!!! Mẹ nó chứ, cậu ta không phải người mà!
Du Tuỳ:? Có lừa đảo gì đâu, chuyện này rõ ràng là đôi bên tình nguyện nhé!
Ngủ Ngủ: Không….em tình nguyện ăn bánh tart trứng cơ mà, có phải….