Bên Em Tháng Đổi Năm Dời

Chương 8:




Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Ánh mặt trời lấp đầy văn phòng.
Triệu Khang giống như mẹ già chống nạnh đứng một bên, tận tình khuyên bảo: “Tiết mục này kỳ thật rất được, cậu thật không suy xét một chút sao?”
Du Tùy lười biếng dựa vào sô pha, ước chừng vừa tỉnh ngủ, suy nghĩ còn có chút theo không kịp.
“Gì?” Anh ngẩng đầu nhìn Triệu Khang.
Triệu Khang: “……”
Hắn nghẹn lại, lặp lại lần nữa: “Bộ điện ảnh cậu tham gia vừa đóng máy, lại không nhận điện ảnh mới, khoảng thời gian tiếp theo cậu định nghỉ ngơi luôn sao?”
Trước kia Triệu Khang còn có thể hiểu Du Tùy một chút, anh từ khi tiến vào giới giải trí vẫn luôn chăm chỉ làm việc, ngoại trừ vai chính điện ảnh, vai phụ cũng diễn qua không ít.
Trừ bỏ giai đoạn trước mỗi năm sẽ cố định nghỉ phép mấy tháng, thời gian còn lại căn bản đều lao đầu vào làm việc.
Nhưng nay đã khác xưa, thời gian nghỉ phép cố định không cần, nhưng Du Tùy lại tạm thời không tiến tổ đóng phim, thế nào cũng không thể lãng phí thời gian chứ.
Còn nữa, thế nào cũng phải tham gia vài tiết mục mới được. Mặc dù anh không đi theo còn đường minh tinh lưu lượng nhưng cũng phải để fans biết tình hình gần đây của nghệ sĩ nhà mình chứ.
Chỉ số tìm kiếm trên Baidu, còn có độ hot trên Weibo cũng không thể giảm xuống.
Du Tùy đau đầu nhéo nhéo giữa mày: “Không có.”
Mắt Triệu Khang sáng lên, thấy có hy vọng: “Nói thật, cậu cũng nên thả lỏng một chút, cậu nói xem chương trình giải trí cậu không xem, thỉnh thoảng xem điện ảnh cùng âm nhạc kịch gì đó —— thời gian còn lại đều dùng để làm gì, fans cũng không hiểu, vạn nhất ngày nào đó cậu nhận phỏng vấn, phóng viên nói mất từ đang lưu hành cậu cũng không biết……”
Thanh âm Triệu Khang càng ngày càng nhỏ: “Việc này cũng không phải chưa từng có.”
“……”
Du Tùy bị Triệu Khang ồn ào đến phiền, giọng nói nặng nề hỏi: “Tiết mục âm nhạc mời tôi đi làm gì? Chọn diễn viên sao.”
Triệu Khang liếc mắt nhìn anh: “Người khác không biết tôi còn không biết sao, lúc đại học——”
“Được rồi.” Lời còn chưa dứt Du Tùy liền nhíu mày cắt lời hắn, “Để tôi xem rồi quyết định.”
Nghe vậy Triệu Khang thấy có hy vọng, chỉ cần còn suy xét là được, “Được rồi, cậu xem đi, ngày mai có đại ngôn, đến lúc đó để Tiền Bằng đón cậu.”
“Ừ.”
Người đi rồi, Du Tùy liếc mắt nhìn bản hợp đồng, dừng một chút mới duỗi tay cầm lật xem, lúc nhìn đến vị trí khách mời “Nhà diễn tấu đàn cello” anh trực tiếp gọi điện cho Triệu Khang.
“Tổ tông, chuyện gì vậy, đã nghĩ kỹ rồi sao?”
Du Tùy: “……Khách mời nhà diễn tấu đàn cello là ai?”
“Gì?” Triệu Khang vẻ mặt mơ hồ: “Không rõ lắm, phỏng chừng còn chưa định ra.”
Không đợi Du Tùy nói chuyện, Triệu Khang đột nhiên ai nha một tiếng: “Sai rồi sai rồi, hợp đồng tôi đưa cậu là bản đầu tiên tổ tiết mục gửi tới, bọn họ buổi sáng đã gửi tới bản mới, tôi nhờ người đưa qua cho cậu liền.”
Cúp điện thoại, Du Tùy nghĩ nghĩ liền nhắn tin cho Thẩm Mộ Xuy.
——
Lúc Du Tùy gửi tin nhắn đến Thẩm Mộ Xuy mới vừa luyện đàn xong đang chuẩn bị cùng Cố Thư ra ngoài ăn lẩu.
Cô cúi đầu xem tin nhắn.
Du Tùy: 【gần đây có công việc gì không? 】
Thẩm Mộ Xuy có chút kinh ngạc: 【 làm sao vậy? 】
Du Tùy: 【 tùy tiện hỏi thôi, luân diễn trong nước vừa kết thúc, muốn đi theo ban nhạc biểu diễn sao? 】
Thẩm Mộ Xuy vừa định trả lời, Cố Thư nghiêng người qua xem: “Ai nhắn tin cho cậu thế?”
Cô ấy cúi đầu nhìn, “Ồ” một tiếng: “Du Tùy sao.”
“Ừm.”
Cố Thư nghiêm túc nhìn đoạn đối thoại của hai người, cọ cọ cánh tay cô: “Cậu tính trả lời thế nào?”
Thẩm Mộ Xuy nghịch ngợm chớp chớp mắt, cười khanh khách nhìn cô ấy: “Cậu đoán xem.”
“Đoán cái quỷ.” Cố Thư nói thẳng: “Cậu sẽ nói —— tạm thời còn chưa biết, xem tình huống, đừng nói cho Du Tùy cậu tạm thời không đi theo ban nhạc, phụ nữ phải chừa cho mình chút cảm giác thần bí.”
Thẩm Mộ Xuy bật cười, tuy rằng cảm thấy Cố Thư đang ngụy biện, nhưng cô xác thật cũng không tính nói cho Du Tùy biết đoạn thời gian sau cô sẽ ở trong nước.
Thẩm Mộ Xuy: 【 tạm thời còn chưa biết, xem tình huống đã. 】
“Đi đi đi.” Thấy Thẩm Mộ Xuy gửi tin nhắn xong Cố Thư liền thúc giục: “Đừng trả lời tin nhắn nữa, quá tích cực, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, sau đó đi quán bar chơi.”
Thẩm Mộ Xuy mắt sáng rực lên, nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Tới quán bar có giọng ca êm tai lần trước sao?”
“Đúng vậy.”
Lúc Thẩm Mộ Xuy còn chưa về nước Cố Thư ngẫu nhiên một lần đi quán bar, nghe được một bài hát cảm thấy rất hay, không chút nghĩ ngợi quay một đoạn video ngắn gửi cho cô.
Còn nhấn mạnh: Người kia ở quán bar hát vô cùng dễ nghe.
Thẩm Mộ Xuy xem xong liền có chút kinh ngạc, bài hát kia rất khó hát, từng có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng hát qua nhưng luôn thiếu cảm xúc trong đó, mà ca sĩ hát quán bar kia lại hát vô cùng tốt.
Vô cùng phù hợp cảm xúc lúc Thẩm Mộ Xuy viết bài hát này.
Hai người lúc ấy còn thảo luận, nói chờ cô về nước muốn tự mình nghe.
Cố Thư lôi kéo cô đi ra ngoài, cười nói: “Cậu nói xem mấy ca sĩ kia nếu biết cậu là người viết bài hát đó thì có bao nhiêu kinh ngạc nha.”
Thẩm Mộ Xuy không còn gì để nói: “Có cái gì mà kinh ngạc.”
“Chậc chậc chậc, nhà diễn tấu đàn cello thế mà còn là ca sĩ ẩn danh vô cùng nổi tiếng, cậu nói có thể không làm người khác kinh ngạc sao.”
Thẩm Mộ Xuy cho cô ấy một ánh mắt xem thường.
“Thôi đi, nếu cậu dám tuôn tin này ra ngoài thì chết với tớ.”
Cố Thư: “Nga.”
Ăn cơm xong hai người đi quán bar.
Ngoài cửa Quán bar tương đối an tĩnh, bên trong trang trí vô cùng đặc biệt. Thẩm Mộ Xuy sau khi về nước tới nay vẫn là lần đầu tiên tới quán bar.
Cô vô cùng ngoài ý muốn: “Nơi này thật sự là quán bar?”
“Đúng vậy.” Cố Thư cười giải thích: “Đây chính là quán bar, người tới đều là hội viên, ở chỗ này có thể gặp được rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí, tính bảo mật cực cao, có chuyện gì cũng sẽ không tuôn ra ngoài, cho dù cậu ở trong này hôn người ta cũng không bị ai biết.”
“……”
Thẩm Mộ Xuy ghét bỏ trừng mắt nhìn cô ấy: “Cậu nói bậy bạ gì đó?”
Cố Thư nhún vai: “Tớ đây không phải là suy nghĩ cho cậu cùng bạn trai tương lai sao, ở quán bar này cậu có thể yên tâm cùng bạn trai làm bậy, tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài.”
Vừa dứt lời Thẩm Mộ Xuy liền đánh tới.
Cố Thư cười giải thích: “Cậu biết ông chủ quán bar này là ai không?”
“Ai?”
“Tưởng Chu.”
Thẩm Mộ Xuy: “……”
“Bạn tốt của Du Tùy?”
“Đúng vậy.”
“Tưởng Chu không phải ông chủ công ty điện ảnh sao.”
Cố Thư cảm khái: “Vậy cậu không biết rồi, ông chủ lớn đều thích làm đầu tư.”
“……”
Bầu không khí trong Quán bar so với trong tưởng tượng của Thẩm Mộ Xuy tốt hơn rất nhiều, tuy rằng vẫn vô cùng ồn ào nhưng so với những quán bar cô từng đi trước đây xa hoa hơn nhiều.
Hai người trực tiếp ở đại sảnh tìm vị trí ngồi xuống, gọi hai ly rượu.
“Mấy giờ bắt đầu?”
“Người kia 9 giờ tối mới đến, chờ một chút đi.”
“Ừ.”
Thẩm Mộ Xuy đang thất thần đột nhiên giống như thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Cô chớp chớp mắt, còn chưa phục hồi tinh thần lại trước mặt liền xuất hiện một người đàn ông cầm ly rượu đi tới chỗ bọn cô.
“Thẩm tiểu thư, lại gặp nhau.”
Thẩm Mộ Xuy mỉm cười, “Thật trùng hợp.”
Trần Bá Ích thuận thế ngồi xuống bên cạnh, mặt mày ôn nhu nhìn cô: “Lần đầu tiên tới sao?”
“Rõ ràng như vậy?”
“Không phải.” Trần Bá Ích dừng một lát nói: “Trên người Thẩm tiểu thư quá sạch sẽ.”
Thẩm Mộ Xuy: “???”
Cố Thư đang ngồi một bên: “……”
Sao lại không nói tiếng người thế.
Trần Bá Ích nhìn gương mặt Thẩm Mộ Xuy, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn càng thêm trong sáng, một đôi mắt hạnh kiều mị mê người, ngũ quan quả thực xinh đẹp cực kỳ.
Dáng người càng tựa như vưu vật, phập phồng quyến rũ, khí chất phi phàm.
Lần đó gặp qua Trần Bá Ích còn cố ý tìm người hỏi thăm một chút, là nhà diễn tấu đàn cello mới từ nước ngoài trở về, không có bối cảnh gì, cũng không phải bạn gái Du Tùy, lúc đó hắn liền an tâm rồi.
Chẳng qua duy nhất làm Trần Bá Ích tiếc nuối chính là tất cả tin nhắn hắn gửi cho Thẩm Mộ Xuy như đá chìm đáy biển.
Đêm nay gặp cô ở đây hắn còn tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác.
Thẩm Mộ Xuy xấu hổ cười: “Ừ, có thể là tôi còn chưa uống rượu.”
Trần Bá Ích lắc đầu, khóe môi ngậm ý cười: “Tất nhiên không phải.” Hắn nâng chén rượu: “Là quán bar quá bình thường không thích hợp thân phận như cô.”
Thẩm Mộ Xuy tiếp tục: “……”
Cố Thư thật sự là nhịn không được nữa cười ra tiếng: “Trần tiểu công tử, ngài đây là đi đâu học lên cấp vậy.”
Trần Bá Ích nhìn cô ấy: “Tôi không hiểu ý Cố tiểu thư.”
Cố Thư nén cười: “Ngài thông minh như vậy nhất định có thể nghe hiểu.”
Cô ấy nhìn hành động Trần Bá Ích liền ngưng cười: “Ngài đừng trêu bạn tôi.”
Trần Bá Ích hơi ngạc nhiên, hỏi: “Lúc trước sao không nghe nói Cố tiểu thư có người bạn như vậy?”
Cố Thư chịu đựng muốn trợn trắng mắt, nhàn nhạt nói: “Bạn tôi lúc trước ở nước ngoài học tập.”
“Như vậy sao.”
Trần Bá Ích cũng không biết là thật sự nghe không hiểu hay là giả vờ, chỉ lo cùng Thẩm Mộ Xuy nói chuyện phiếm.
Cố Thư thật chịu không nổi những lời này của hắn, gọi người phục vụ đứng một bên nhìn chằm chằm liền vào toilet.
“Tớ đi toilet một lát.” Cô ấy ghé bên tai Thẩm Mộ Xuy nói: “Nếu Trần Bá Ích có hành động gì cậu liền đập vỡ cái ly, phục vụ sẽ gọi người tới.”
Thẩm Mộ Xuy dở khóc dở cười, quay đầu lại nhìn người ngồi cách đó không xa: “Yên tâm, cậu quên ba tớ là ai sao.”
Thẩm Nam từ nhỏ đã dạy cho Thẩm Mộ Xuy quyền cước công phu, đối phó một Trần Bá Ích cũng dư dả.
“Ừm, tớ đi năm phút sẽ về liền.”
“Được.”
Cố Thư đi rồi, Trần Bá Ích yên lặng dịch sang cạnh Thẩm Mộ Xuy.
“Đúng rồi, Thẩm tiểu thư không thích chơi di động sao?”
Thẩm Mộ Xuy hiểu rõ, mỉm cười nói: “Bình thường thôi, tôi không phải rất thích ——” lời nói chưa dứt, mắt Thẩm Mộ Xuy liền sáng lên, cô kinh hỉ mà nhìn người đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, một chút cũng không che giấu cảm xúc hiện tại của mình: “Du Tùy? Đúng là anh rồi.”
Cái bóng cô vừa rồi cô nhìn thấy không phải ảo giác.
Du Tùy mặt mày lãnh đạm, ánh mắt lạnh băng nhìn Trần Bá Ích, lại cúi đầu nhìn cô: “Không xem di động?”
“Hả?”
Thẩm Mộ Xuy theo bản năng bật di động, phía trên hiển thị tin nhắn Du Tùy gửi cho cô.
Một giờ trước cùng vài phút trước.
—— Du Tùy hỏi cô ăn cơm xong thì đi đâu, sau lại nói buổi tối hẹn bọn Tưởng Chu, nếu cô còn ở bên ngoài có cần anh đón hay không.
……
Thẩm Mộ Xuy tự biết đuối lý, vội vàng nói: “Quên nhìn.”
Du Tùy “Ừ” một tiếng, nhàn nhạt hỏi: “Muốn đi lên lầu không?”
Thẩm Mộ Xuy vừa định nói “Muốn”, lời đã bị đánh gãy.
Trần Bá Ích nhếch môi, nhìn hai người hùng hổ doạ người: “Du ảnh đế đây là không đúng rồi, tôi cùng Thẩm tiểu thư đang trò chuyện rất vui vẻ, anh vừa tới liền muốn dẫn người đi?”
Hắn tựa lưng vào ghế, “Xì” một tiếng: “Không có đạo lý này.”
Du Tùy đột nhiên cười, cầm chén rượu Thẩm Mộ Xuy còn chưa uống nâng lên: “Đa tạ tiểu Trần tổng đã tiếp đãi cô ấy, bất quá hiện tại tôi phải mang cô ấy đi lên nghỉ ngơi một lát.”
Nói xong anh trực tiếp uống hết ly rượu.
“Anh——” Thẩm Mộ Xuy vừa muốn cản đã bị Du Tùy trừng mắt nhìn.
???
Trừng em làm gì?!
Nụ cười trên mặt Trần Bá Ích cứng đờ, nửa híp mắt đánh giá người đàn ông trước mặt, cười lạnh: “Vậy nếu tôi nói không được thì sao?”
Du Tùy cười khẽ, giọng nói vẫn vô cùng lạnh lùng: “Phải không.”
Anh cúi đầu nhìn Trần Bá Ích đang ngồi, nói: “Vậy anh thử xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.