Bệnh Chữa Rồi

Chương 11: Hiểu lầm




Rạng sáng, cả căn biệt thự chìm vào tĩnh lặng, ngoài cửa trăng treo, hắt vào một mảnh màu bạc, mang lại chút ánh sáng cho căn phòng hôn ám.
Lăng Hi chậm rãi đi lên lầu ba, trầm mặc nhìn chằm chằm mấy cánh cửa, hơi hơi chần chờ. Hắn cũng không rõ ràng nguyên thân mình đang ở căn phòng nào, lỡ may mở nhầm cửa phòng Thẩm Huyền thì biết làm sao?
Thẩm Huyền nhìn hắn qua màn hình theo dõi, đang do dự có nên tạo ra một chút âm thanh chỉ điểm cho đứa nhỏ không, chỉ thấy nó đã đi đến hướng phòng của Lăng Hi, con ngươi nháy mắt híp lại, cơ hồ có chút thoả mãn, thông minh!
Lăng Hi thầm tự hỏi, nếu là mình thì sẽ sắp xếp một người đang sống thực vật thế nào, rất nhanh đem tầm mắt chuyển đến cánh cửa trong cùng, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, dán tai lên cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng tích tích có quy luật bên trong, nhất thời tim đập mạnh, cực kì cẩn trọng mở cửa ra.
Màn bị kéo kín lại, ánh sáng yếu ớt từ máy móc hắt ra, nhẹ nhàng tác hưởng, hắn không khỏi nín thở, không chớp mắt nhìn bóng người mơ hồ trên giường, đưa tay đóng cửa lại, từng bước đi tới.
Trong bóng đêm không thể nhìn rõ ràng lắm, thế nhưng thân thể này dù sao cũng là của hắn hơn hai mươi năm, cho dù hiện giờ đứng ở góc độ bàng quan mà quan sát có hơi quái dị, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó chính là mình.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc xuyên qua đến giờ, hắn thấy được chính mình vô cùng suy yếu nằm trên giường.
Lăng Hi ngồi xuống bên giường, chậm rãi sờ sờ gương mặt của thân thể, ngay sau đó lại nghĩ không biết những ngày qua đã có những kẻ nào chạm vào hắn, thoát y phục hắn ra, biểu tình nhất thời dữ tợn, tay cũng không nhịn được mà phát run, nổi giận.
Từ lúc thấy đứa nhỏ tiến lại gần, Thẩm Huyền đã phóng hình ảnh lên tối đa, chuẩn bị bất cứ lúc nào nếu thấy nó nổi sát tâm sẽ tới cứu người, nhưng ngay sau đó anh lại thấy được một màn này, không khỏi khựng lại một chút.
Đứa bé cúi đầu, trong bóng tối căn bản không nhìn rõ thần sắc của nó, bàn tay run rẩy nhưng không hề quá phận cùng động tác rất nhẹ nhàng, giống như… rất đau lòng vậy.
Có lẽ nó không hề ghét Lăng Hi.
Thẩm Huyền có chút ngoài ý muốn, lại cảm thấy tình lý bên trong, dù sao Lăng Hi cũng rất yêu thương em trai, đứa nhỏ phải lang tâm cẩu phế đến mức nào mới có thể lấy oán trả ơn chứ? Anh hơi thở ra nhẹ nhõm, chỉ cần nó đứng cùng bên với Lăng Hi, phỏng chừng sẽ không xảy ra mâu thuẫn quá lớn với ông cụ.
Anh vừa cảm thấy có thể báo lại sự việc với lão gia tử, lại bỗng nhiên thấy đứa nhỏ ôm mặt Lăng Hi rồi cúi xuống chạm vào, một chút kẽ hở cũng không có, mi tâm lập tức nhảy dựng.
Lăng Hi đang suy nghĩ biện pháp quay trở lại thân thể của mình, chạm vào rồi vẫn thất bại làm hắn suy nghĩ hai giây, liền thử áp trán với nguyên thân của mình, đợi một lúc, lại phát hiện vẫn vô dụng, không khỏi trầm mặc.
—— sẽ không phải cả đời này đều như vậy chứ?
Lăng Hi lẳng lặng ngồi vài giây, chưa từ bỏ ý định liền xốc chăn lên, nằm xuống cạnh nguyên thân, sau đó nhắm mắt ngủ, hi vọng ngay hôm sau hắn có thể trở về.
Thẩm Huyền một tiếng sau mới tiến vào, anh hạ mắt nhìn chằm chằm một lớn một nhỏ trên giường, trong đầu hồi tưởng những hình ảnh vừa rồi, nghiền ngẫm nhìn đứa nhỏ đã sớm ngủ say, trong lòng nhịn không được bật ra một suy đoán quỷ dị, yên lặng vài giây, nhẹ nhàng ôm lấy đứa nhỏ.
Lúc tỉnh lại, Lăng Hi phát hiện mình đang nằm trên giường lớn, hắn ngồi dậy, theo thói quen định đứng lên đi rửa mặt, sau đó mới sực nhớ đến chuyện tối hôm qua, trong chốc lát cứng đờ.
Là ai đưa hắn trở lại phòng ngủ? Thẩm Huyền, hộ lý, bà giúp việc hay là vệ sĩ?
Mà khoan, hẳn là hắn được ôm trở về.
Bị ôm trở về….
Bị. ôm. lại…
Bị! Ôm!
Mẹ nó, hắn phải đem người nọ phế đi!
Khi Husky bị mang vào cửa liền trông thấy đứa bé đang cuộn tròn trên giường run run, giật mình, bèn tiến lên bám vào thành giường nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Lăng Hi quay đầu nhìn nó, biểu tình âm trầm mà điên cuồng, một bộ ‘Ông mày đang rất muốn băm người ra’.
Husky: “………..”
Vệ sĩ bởi vì hạn chế góc độ mà không nhìn rõ, thế nhưng có thể nhận thấy trạng thái đứa nhỏ có gì đó không ổn, liền bước qua theo, thấy nó một lần nữa xốc chăn, lùi về bên trong.
Lăng Hi mặt không chút thay đổi ôm gối đầu, không có gì khác mọi khi.
Husky: “………”
Ôi đệt trở mặt nhanh thế sao, thằng nhóc này càng ngày càng khó hiểu, còn có thể sống qua ngày sao?
Vệ sĩ liếc nó một cái, thấy không có vấn đề gì liền xoay người rời đi. Lăng Hi đúng lúc hắn ta ra ngoài liền vọt vào phòng tắm, nôn khan một lát, súc miệng qua loa rồi yên lặng đến trước cửa sổ ngồi.
Husky hoàn toàn không muốn cùng hắn bắt chuyện, ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên cạnh, ưu thương nhìn về phía bầu trời, thật cảm thấy tiền đồ u ám, thở dài phát ra một tiếng ‘âu….’
Lăng Hi không để ý tới nó, mà nghĩ đến chuyện tối qua nếu mình không có ý thức, nhất định là đang ngủ, nhưng vẫn không thể khôi phục nguyên trạng, cho thấy biện pháp kia hoàn toàn vô dụng.
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Nếu lúc trước gặp tai nạn không bị đưa vào bệnh viện Thần Ái thì tốt rồi, cũng sẽ không biến thành như vậy….. Trong lòng khẽ động, hắn bị xuyên ở bệnh viện Thần Ái, chẳng lẽ phải trở lại nơi đó mới được?
Như vậy lại vấp phải một vấn đề.
Một đứa nhỏ tự kỷ đã bị hoài nghi, vậy làm sao từ một biệt thự trông giữ nghiêm ngặt mang một người ở trạng thái thực vật tới bệnh viện Thần Ái ở xa tít tắp, còn phải dưới tình huống không ai phát hiện mà cùng người đang hôn mê ngủ một giấc?
Lăng Hi nháy mắt nhịn không được thầm chửi tục một tiếng, chuyện này có khả năng làm được sao?
“Ăn cơm.” Thẩm Huyền rảo bước đến cánh cửa, đi về phía đứa nhỏ.
Lăng Hi thuận theo để anh kéo lên, đi theo xuống lầu, rất nhanh ngồi xuống trước bàn ăn.
Đào Thiên Thuỵ cũng ở trong tiểu khu này, theo thường lệ tới đây ăn ké, đánh giá đứa nhỏ đang ngồi đối diện mình, chỉ thấy càng xem càng thuận mắt, nhịn không được nói, “Thật khiến người ta không phải lo lắng mà, anh thấy nó không chừng chính là kiểu thiên tài đó.”
Thầm Huyền ừm một tiếng, tuy rằng cảm thấy được đứa bé này có lẽ không phải bị tự kỷ, nhưng nhớ rõ Lăng Bắc trước giờ đều không mở miệng bao giờ, cũng không nắm rõ được rốt cuộc là tình huống thế nào, có lẽ Lăng Bắc chỉ mở lòng với duy nhất Lăng Hi cũng không biết chừng.
Trong đầu của anh bỗng nhiên hiện lên hình ảnh tối qua, liền liếc qua nhìn nó.
Phải nói sao đây?
Sáu tuổi hẳn là còn không biết đến tình yêu mới đúng, nhưng đứa nhỏ giấu tâm tư sâu như vậy, hao hết thủ đoạn chỉ để nhìn anh trai một lần, rất có thể là sinh ra tình cảm vặn vẹo với Lăng Hi, nếu như bị ông cụ biết, tuyệt đối sẽ ném nó vào viện an dưỡng cả đời.
Có điều anh phỏng chừng đứa nhỏ này sẽ không dễ dàng buông tay.
Ánh mắt Thẩm Huyền khó thấy được có một tia rối rắm, phần ít là vì nghĩ tới một màn luân lý gia đình cẩu huyết trong tương lai, phần nhiều là thắc mắc sau khi Lăng Hi tỉnh lại gặp Lăng Bắc, bệnh dại rốt cuộc có thể chữa khỏi không, hay đứa nhỏ sẽ bị đánh đến vào viện.
Đào Thiên Thuỵ thấy thần sắc anh không ổn lắm, liền hỏi “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Đào Thiên Thuỵ quan sát một lúc, không để trong lòng, chậm rãi hưởng thụ bữa sáng, sau đó nhìn đứa nhỏ lau miệng rồi cứ vậy đi mất, đột nhiên hỏi, “Trước chú có nói nó chỉ tạm thời ở đây thôi đúng không, mấy ngày nữa lại bị đưa về viện an dưỡng.”
“Ừ.”
“Khi nào?” Đào Thiên Thuỵ nhìn bóng lưng đứa nhỏ, nhẹ nhàng thở dài “Thật đáng thương.”
Thẩm Huyền thật ra cảm thấy ngăn Lăng Bắc khỏi Lăng Hi thì tốt hơn, thản nhiên trả lời “Chắc cũng nhanh thôi.”
Thẩm Huyền có việc bận, hôm nay không thể dành thời gian cùng với đứa nhỏ, sau khi ăn sáng xong liền đi với bạn mình, trước khi đi còn không quên dặn vệ sĩ nhất định không được để đứa nhỏ lên lầu ba.
Đào Thiên Thuỵ nghe vậy thì kinh ngạc: “Tại sao chứ? Lăng Hi thương nó như vậy, để nó gặp mặt cũng được mà.”
Thẩm Huyền trầm ngâm nói: “Chủ ý không tồi.”
Đào Thiên Thuỵ cười cười, vừa muốn nói vài câu khiêm tốn, liền nghe vệ sĩ hỏi vậy có thể đưa đứa bé lên lầu hay không.
“Không cần.” Thẩm Huyền nói, “Vẫn một câu kia, không thể gặp.”
“…………” Đào Thiên Thuỵ nói “Vậy nãy chú khen anh cái gì.”
“Tôi có lí của riêng mình.” Thẩm Huyền qua loa một câu, xoay người xuất môn.
Lời nói của Đào Thiên Thuỵ nhắc nhở anh Lăng Bắc có thể như vậy thực ra là bởi Lăng Hi là người duy nhất tốt với nó, mà Lăng Bắc mới có sáu tuổi, nếu hiện tại tìm một người toàn tâm toàn ý tốt với Lăng Bắc, có lẽ sẽ loại trừ được tâm tư vặn vẹo kia.
Lăng Hi sau khi trở lại phòng vẫn như cũ tìm một nơi ngồi xuống, chuẩn bị im lặng ngồi một ngày, dù sao hắn cũng đã biết ở trong này không thể khôi phục nguyên trạng, cho nên không định phí sức làm gì thêm.
Husky đi hai vòng quanh phòng, thực sự chán muốn mọc mốc, nhịn không được bay qua chọc chọc hắn.
Lăng Hi bắt lấy móng vuốt của nó, rốt cuộc dời chút lực chú ý lên người nó, ôn hoà hỏi: “Ông chủ Tinh Vũ?”
Husky nháy mắt cứng đờ.
Lăng Hi mỉm cười: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.”
Husky không chớp mắt theo dõi hắn, thầm líu lưỡi, đoán chuẩn xác như vậy, đứa nhỏ này từ đâu tới đây?”
Lăng Hi sờ sờ đầu chó: “Không cần nhìn tôi như vậy, tôi sẽ không tự giới thiệu đâu.”
Husky: “……..”
Husky dùng sức cho hắn một vuốt, cảm thấy không thể vui vẻ mà chơi đùa với hắn được, liền quay đầu tìm một chỗ khác nằm, không muốn quan tâm tới hắn nữa. Lăng Hi nhìn quanh một vòng, thấy trong phòng không có cái gì để bọn họ chơi chung, liền tuỳ ý nó, tiếp tục lẳng lặng ngồi.
Hôm nay là ngày thứ ba hắn mất tích, anh họ tìm hắn lâu như vậy hẳn đã chịu đủ giáo huấn, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng hai ngày Thẩm Huyền chắc chắn sẽ nhận được tin của ông nội, sau đó đưa hắn trở lại viện an dưỡng.
Lăng Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng không nói.
Thời điểm Thẩm Huyền trở về thì đã đến tối, anh hỏi thuộc hạ về tình huống đứa nhỏ hôm nay, cùng nó xem một bộ phim, thản nhiên nói: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh đưa nhóc trở về.”
Lăng Hi ngồi bất động, nhìn anh thu dọn xong đồ đạc rồi đột nhiên lên tiếng: “Tôi muốn gặp ông tôi.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Huyền thấy đứa bé lên tiếng, giọng nói rất bình tĩnh, mang theo sự non nớt đặc trưng của trẻ con, anh không khỏi nhìn sang.
Lăng Hi chưa từng là một kẻ do dự, nhìn anh lặp lại: “Tôi muốn gặp ông nội tôi, cùng ông nói chuyện.”
Thẩm Huyền trầm mặc một chút: “Liên quan tới Lăng Hi?”
Lăng Hi gật đầu: “Có thể nói như vậy.”
“Có chuyện gì?”
“Tôi không thể nói,” Lăng Hi đối diện với anh “Lần này anh giúp tôi, tôi nợ anh một lần.”
Thẩm Huyền lại trầm mặc, thân thể ông cụ gần đây không tốt lắm, lỡ may lại bị đứa nhỏ làm cho tức giận…… Anh liền bảo “Được, vậy ngày mai đi.”
Tảng đá đè nặng trong lòng Lăng Hi được đặt xuống, an ổn ngủ một giấc, hôm sau ăn xong bữa sáng ngồi xuống chờ ở sô pha, sau đó chỉ thấy ý thức có chút mơ hồ, thân thể mềm xuống, thiếp đi.
Tỉnh lại, trước mắt là trần nhà quen thuộc, bên tai truyền đến tiếng khóc huhuhu của tiểu hộ sĩ, đang nghẹn ngào nói gì đó, hắn phản ứng hai giây, sau đó phát hiện mình đã trở lại viện an dưỡng.
Lăng Hi: “………….”
Thẩm Huyền, tương lai tốt nhất đừng để anh rơi vào tay tôi!
Lap mình đã hỏng pin, sạc bay ra là sập nguồn, vừa làm vừa sợ con mèo giựt rơi sạc ra =))))
Cũng may chưa sang thứ 2 =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.