Bệnh Chữa Rồi

Chương 24: Nhuệ khí




Lăng lão gia tử từng nói qua, Lăng Hi giống như từ khi sinh ra đã có sẵn một cỗ khí chất mạnh mẽ từ trong xương tủy, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến nó tiêu tán, ngược lại càng chèn ép, bật ngược lại càng lớn
Cho nên dù Lăng Hi gặp phải cục diện tệ đến cỡ nào, tình cảnh thảm thiết đến cỡ nào, cũng sẽ không tự mình từ bỏ
Hắn tùy ý quét mắt nhìn hai tiểu hài tử này, cúi đầu cười ra tiếng, đặc biệt hòa khí cũng đặc biệt âm trầm hỏi "Như thế nào, ghét bỏ ta?"
Hai người như là bị đột nhiên bóp chặt cổ, tiếng khóc đột nhiên dừng lại, thân thể nhỏ bé càng hung hăng run rẩy, run cầm cập hoảng sợ nhìn hắn, không dám đáp lời. Cách đó không xa hai gã bắt cóc chú ý tới động tĩnh bên này, không khỏi đứng dậy nhìn xem
Tóc vàng cũng nhanh chóng hồi thần, quan sát một chút ánh mắt của tiểu hài tử, thanh âm dường như có chút run "Ta cảnh cáo ngươi đừng...... đừng xằng bậy a, ngươi muốn ăn cái gì ca ca đi lấy cho ngươi, ăn kẹo không?"
Lăng Hi không đáp, tiếp tục cười ha hả nhìn chằm chằm hai vật nhỏ này "Thả lỏng, ta cũng sẽ không ăn các ngươi, ta chỉ là......" Hắn còn chưa dứt lời, bỗng nhiên không hề có báo trước mà dùng lực bổ nhào tiểu nam hài, như điên mà cười to "Ta chỉ là muốn giết người mà thôi"
"A oa oa oa —!" Tiểu cô nương nháy mắt vỡ òa, khóc thành tiếng, rít cao giọng the thé phảng phất có thể phá tan nóc nhà
"Ôi cái đm!" tóc vàng nhất thời điên rồi, hoảng loạn bắt đầu tìm chìa khóa. Hai kẻ bắt cóc còn lại cũng hết hồn, vội vàng tiến lên. Lăng Hi sẽ luôn không lãng phí cơ hội, liền ngay lúc sơ hở này nhanh chóng đến gần nam hài bên tai thì thầm vài câu
Trước kia hắn phải trải qua rất nhiều lần huấn luyện tự chủ, tuy rằng trạng thái hiện tại không tốt, lại không đến nỗi mất khống chế — cho dù vì áp chế ý niệm giết người khiến tay hắn đều run lên, nhưng cũng không có tiến lại thêm một bước
Một tiếng răng rắc nhỏ, tóc vàng mở khóa ra, kéo quần áo Lăng Hi đem hắn lùi về phía sau, đồng thời đem hai tiểu hài tử kia đi ra ngoài. Bọn bắt cóc còn lại đuổi tới cho Lăng Hi một bàn tay, quát "Thành thật một chút!"
Lăng Hi bị đánh đến lảo đảo, dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ đau, nhếch môi, lạnh như băng mà nhìn chằm chằm hắn. Bọn bắt cóc đang muốn đóng cửa, thấy thế lại đạp hắn một cước "Không phục?"
Lăng Hi cười gật đầu "Ta muốn giết chết ngươi"
"Chỉ bằng ngươi" Bọn bắt cóc cười nhạo một tiếng, lười so đo cùng tiểu hài tử, một lần nữa khóa cửa lại
Tiểu nam hài được thả ra kinh ngạc nhìn Lăng Hi, trên mặt vẫn mang theo nước mắt chưa khô, hắn gặp Lăng Hi bình thản liếc chính mình liếc nhìn, trong chốc lát đầu hắn lóe qua những thứ vừa nghe được, vài câu "nam tử hán""bảo hộ tiểu muội muội","bình an về nhà" kia cho hắn dũng khí rất lớn
Hắn hít sâu một hơi, nắm tay tiểu cô nương đi đến chỗ bọn bắt cóc đang ngồi, nức nở nói "Thúc thúc, van cầu các ngươi, đừng đem chúng ta nhốt vào đó nữa, chúng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần không cùng một chỗ với hắn, thì người muốn chúng ta làm gì cũng được"
Tiểu cô nương cũng bị hù chết, sắc mặt trắng bệch gật gật đầu, nhỏ giọng khóc thút thít, đáng thương đến cực điểm
Bọn bắt cóc đương nhiên hi vọng tiểu hài tử có thể phối hợp một chút, thần sắc hòa hoãn, kiên nhẫn trấn an vài câu, còn đem đồ ăn vặt đã mua tốt trước đó đưa cho bọn họ, không khí nhất thời lại thực hòa hợp. Lăng Hi lười biếng dựa vào lồng sắt, nhìn bọn họ không ngừng cười ha hả
Tóc vàng hiện tại vừa nghe thấy hắn cười liền sợ hãi, nghĩ đệt mợ lần đầu tiên làm loại chuyện này xui xẻo gặp phải một đứa bệnh thần kinh, phải bán ra ngoài như thế nào? Hơn nữa ai sẽ mua a?!
"Ngươi có thể đừng cười ha không" Đầu hắn có chút co rút, thiếu chút nữa là mắng cả tổ tông nhà hắn "Lại muốn bị đánh một trận sao? Rốt cuộc có cái gì đáng cười?"
"Ta cười các ngươi ngu ngốc" Lăng Hi cuối cùng cũng trả lời một câu, ôn hòa hỏi "Nơi này khẳng định chưa ra khỏi thành phố C đúng không?"
Ba người nhất tề ngẩn ra, tóc vàng sửng sốt "Làm sao ngươi biết?"
"Không biết, ta lừa các ngươi mà thôi," Lăng Hi cong môi sung sướng mỉm cười "Nhưng bây giờ có thể xác định"
Ba người "......"
"......" Tóc vàng trong tầm mắt trước mặt hai người kia như có như không hơi hé miệng, lại hé miệng, cả giận nói "Chưa ra khỏi thì thế nào? Dù sao ngươi chạy cũng không thoát!"
"Ta căn bản không cần chạy" Lăng Hi cười nói "Vừa thấy đã biết các ngươi chính là người mới, đúng không?"
Ba người lại ngẩn ra, tóc vàng lúc này không mắc mưu "Nói bậy, chúng ta đã sớm trải qua trăm tám mươi lần, chưa từng có lần nào thất bại, cho nên ngươi dứt khoát nê thành thật một chút, như vậy đỡ phải chịu khổ, biết chưa?"
"Bằng ngươi những lời này, ta biết mình đoán không sai" Lăng Hi chậm rãi phân tích "Trải qua nhiều lần như vậy khẳng định có rất nhiều tiền, nhưng các ngươi ăn mặc đều rất keo kiệt, huống chi phương thức bắt người thô lỗ như vậy, các ngươi có mấy cái mệnh cũng không đủ xài"
Tóc vàng sắp chết còn giãy dụa "Chúng ta trốn rất giỏi, cảnh sát không bắt được"
Biểu tình của Lăng Hi có chút vi diệu "Ngươi xem toàn bộ cảnh sát đều là kẻ bất tài? Ta luôn cảm thấy ngươi ngốc, lại không nghĩ rằng ngươi có thể ngốc đến loại tình trạng này"
Tóc vàng "......"
"Đừng coi ta như là một tiểu hài tử bình thường, từ nhỏ ta đã được giáo dục cùng bọn họ căn bản không giống nhau" Lăng Hi đổi một tư thế thoải mái
"Để ta đoán thử xem, các ngươi khẳng định chỉ có một chiếc xe, bằng không đã sớm trốn ra tỉnh khác, hiện tại lưu lại phỏng chừng là muốn quan sát trước đã, sau đó lại nghĩ biện pháp chạy"
Tóc vàng giật mình nhìn hắn "Ngươi......"
"Cho nên ta mới nói các ngươi ngốc" Lăng Hi hơi hơi mỉm cười "Tự cho là thông minh"
Hai kẻ bắt cóc còn lại một người có tuổi không khác mấy với tóc vàng, một gã còn lại cầm đầu khoảng hơn ba mươi. Trên mặt bon họ ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, nhìn ra Lăng Hi không bình thường, bởi vì đây không phải là bộ dạng mà một tiểu hài tử nên có
Nam nhân lớn tuổi hỏi "Ngươi là có ý gì?"
Lăng Hi ngoắc ngoắc ngón tay với bọn họ "Đến, ta sẽ khiến các ngươi chết đến minh bạch một chút"
Hắn nói xong từ trong lồng sắt tìm được một hòn đá nhỏ, bắt đầu vẽ trên mặt đất. Ba người theo bản năng đứng dậy vây quanh đó, một tên trong đó quay đầu quét mắt nhìn, gặp hai tiểu hài tử kia ngoan ngoãn ngồi ăn cái gì đó, liền yên tâm mà quay trở về
"Các ngươi không đi, phỏng chừng là sợ sự tình bại lộ, đi đến chỗ cao tốc được một nửa thì bị chặn lại......" Lăng Hi vẽ đơn giản xong, chỉ một chỗ trong đó
"Nơi này cách nội thành gần nhất một cái giao lộ cao tốc, nếu ta là các ngươi thì ta sẽ làm một cái biển số xe giả, sau đó mua hai ba rương hàng hóa các loại cùng vài cái thùng giấy, chờ bắt người tốt rồi liền lập tức tìm địa phương thay biển số xe thật, đem người dấu vào trong thùng giấy đặt ở tận bên trong cùng, hàng hóa linh tinh đặt ở tận bên ngoài, thừa dịp cảnh sát còn chưa nhận được báo án thì chạy lên trên đường cao tốc, tính toán như vậy, các ngươi hiện tại đã ở bên ngoài tỉnh"
Ba người rơi vào trầm mặc, nam nhân lớn tuổi hoàn hồn đầu tiên, cười nhạo nói "Chúng ta không chỉ đổi biển số xe, lại cho xe đổi màu sơn, qua hai ngày mới đi cũng giống nhau"
"Đây chính lý do vì sao ta nói các ngươi tự cho là thông minh" Lăng Hi cười nói "Cẩn thận là tốt, đáng tiếc lại dùng sai chỗ, nếu các ngươi cho rằng an nhàn vài ngày bọn họ liền sẽ thả lỏng cảnh giác thì quả thật rất ngây thơ, nói thật cho các ngươi biết, kế tiếp sẽ càng ngày càng nghiêm ngặt, sẽ bố trí cả chó cảnh sát"
Nam nhân hừ lạnh "Nói hưu nói vượn, sao bọn họ lại có thể rảnh rỗi như vậy?"
"Phải biết rằng mọi chuyện đều có trường hợp đặc biệt" Lăng Hi chỉ chính mình, cười đến băng lãnh mà sắc bén
"Ta chính là trường hợp đặc biệt, bắt ta, các ngươi liền chờ chết đi"
Ba người hô hấp cứng lại trong chốc lát, sắc mặt đều thay đổi. Đúng rồi, tiểu hài tử này vừa nhìn liền biết không đơn giản
Nam nhân gắt gao nhìn chằm chằm hắn "...... Ngươi?"
"Không sai, chính là ta, các ngươi động thủ trong thành phố C, không tra trước thế lực hắc đạo ở nơi này?"
Lăng Hi nói "Ta mất tích, áp lực mà cảnh sát nhận được các ngươi quả thật không có biện pháp tưởng tượng, cho dù là làm cho có hình thức, bọn họ cũng sẽ ra lệnh tăng nhân thủ"
Ba người mạnh cả kinh, bọn họ đều xuất thân là côn đồ, sợ nhất chọc phải cái loại hắc đạo thế gia này. Thanh âm của tóc vàng đều run lên "Ngươi......Ngươi đến cùng là loại người nào?"
Nam nhân lớn tuổi coi như trấn định, cả giận nói "Đừng nghe hắn nói bậy, cứ theo kế hoạch hắn nói, chúng ta dạo chơi vài ngày là có thể đi rồi!"
Lăng Hi cười gật đầu "Ừ, ta đúng là nói bậy"
Ba người không biết vì sao lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó liền nghe Lăng Hi nói
"Bởi vì đại khái bọn họ không cần phái người, sau khi ta mất tích không đến một giờ người nhà của ta liền có thể phái người đến theo dõi, sau đó biết được đại khái phương hướng và khu vực các ngươi trốn, bắt đầu phái người lục soát......"
Hắn nhìn chằm chằm ba người này, từng từ "Từ lúc ta xảy ra chuyện đến bây giờ đã lâu như vậy, dựa theo tốc độ của bọn họ, đêm nay phỏng chừng liền có thể tìm tới nơi này"
Ba người lại biến sắc, tóc vàng run giọng hỏi "Ngươi ngươi ngươi gạt chúng ta đúng không?"
Lăng Hi ném hòn đá xuống, tuy rằng hắn chưa nói thật, nhưng có thể đoán ra Thẩm Huyền hoặc gia gia hẳn là sẽ tìm La gia hỗ trợ, chỉ sợ những người đó thật sự đang tìm hắn. Bất quá hắn hiểu rõ tính tình của mấy tên lưu mnh này, bởi vậy rất thích ý giả mạo thiếu chủ hắc đạo
Hắn chậm rãi thong thả xoa tay "Ta cho các ngươi hai con đường, một là thả ta, thành tâm thành ý nói lời xin lỗi ta, ta sẽ cố gắng mà không truy cứu các ngươi, hai là giết ta rồi nhanh chóng chạy, bất quá cẩn thận một chút, người nhà của ta khẳng định sẽ không để yên, đến lúc đó không chỉ các ngươi, ngay cả người thân của các ngươi đều phải cho ta chôn cùng"
Hắn ngẩng đầu, tròng mắt xinh đẹp hỗn tạp nóng nảy cùng điên cuồng, thanh âm lại thập phần ôn nhu, phảng phất như tình nhân nói nhỏ "Ta sẽ ở bên dưới chậm rãi chờ các ngươi"
Không gian một mảnh tĩnh mịch, ba người kinh nghi nhìn hắn, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập cùng hô hấp của chính mình
"Lại nói, đây là lần thứ hai ta bị trói, người lần trước trói ta đều đã chết sạch" Lăng Hi nói "Nếu lần này các ngươi có thể khiến ta vui vẻ một chút, ta có thể suy xét thu các ngươi, về sau đi theo ta tung hoành so với ở bên ngoài bắt cóc thì tốt hơn nhiều, không phải sao?"
Ba người sắc mặt âm tình bất định, sau khi liếc nhau hai giây chuẩn bị đi thương lượng, sau khi xoay người lại nháy mắt sửng sốt, chỉ thấy hai tiểu hài tử đáng lý nên ngồi ăn đồ ăn vặt không biết từ khi nào lại đi mất bóng dáng
"Đuổi theo!" Lớn tuổi nam nhân cả giận nói "Nhanh chóng đuổi theo!"
Tóc vàng cùng một người khác gật gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài, phòng nhất thời chỉ còn lại có nam nhân cùng Lăng Hi. Nam nhân nhìn tiểu hài tử, vài lần muốn hỏi một chút lời hắn nói là thật hay giả, nhưng lại sợ bị mắc mưu, cuối cùng trầm mặc đi đến cạnh cửa nhìn quanh, nôn nóng chờ bọn họ
Lăng Hi kiên nhẫn ngồi một lát, cúi đầu cười ra tiếng. Nam nhân phẫn nộ mà liếc hắn một cái, theo bản năng muốn đi đá lồng sắt mấy cái, nhưng nghĩ đến này tiểu hài tử thân phận không rõ, cuối cùng đành nhịn xuống "Ngươi cười cái gì?"
"Ngu xuẩn" Lăng Hi mặc dù đang ngước lên nhìn hắn, lại cho người ta có cảm giác từ trên cao nhìn xuống
"Đều đã nói người của ta đang ở gần đây, loại thời điểm này các ngươi còn không nhanh chóng chạy, lại còn nghĩ đến chuyện bắt người? Vận khí kém một chút, hai tiểu hài tử kia có thể sẽ bị bắt lại, nhưng trước đó nhất định sẽ la to hấp dẫn sự chú ý của người khác, vận khí tốt một chút, bọn họ sẽ tìm được người dân thậm chí là người của ta đến cứu, đến lúc đó hai bằng hữu kia của ngươi nhất định sẽ không về được, không bằng chúng ta thử đánh cược?"
Giọng nói của nam nhân liền khẩn trương "Đánh cược cái gì?"
"Thử đánh cược xem hôm nay các ngươi có thể hay không thuận lợi chạy trốn, ta cược không thể" Lăng Hi mỉm cười nhìn hắn, hai giây sau lắc đầu "Thật sự là, ngốc như vậy đều không đủ cho ta ngoạn vài phút"
Nam nhân sắc mặt khó coi nhìn hắn, ngón tay có chút run rẩy, rõ ràng trước mắt chỉ là tiểu hài tử, thậm chí chạm nhẹ liền chết, nhưng trong lòng hắn không biết vì sao lại bắt đầu phát lạnh không ngừng
Hắn đi qua đi lại, thấp thỏm đợi năm phút đồng hồ rốt cuộc nhịn không được, bước nhanh qua mở khóa đem tiểu hài tử lôi ra, bắt lấy nhét vào trong xe, vừa gọi điện thoại cho bằng hữu, vừa vội vàng chạy ra ngoài
"Nghĩ rằng mang theo ta là có lợi thế đàm phán với người nhà của ta?" Lăng Hi nghiêng đầu "Nói ngươi ngốc ngươi còn không tin, ngươi xem, đều sợ tới mức quên đem ta trói lại"
Nam nhân đột nhiên nhìn về phía hắn, cùng lúc đó Lăng Hi mở cửa xe nhảy xuống. Xe tải vừa mới khởi động, tốc độ một chút cũng không nhanh, hắn sẽ không chịu bất cứ tổn thương gì
"Đm!" Nam nhân dùng lực đạp phanh lại, nhảy xuống đi bắt người
Lăng Hi bò dậy, nhìn ô tô ngăn một nửa cổng lớn lại, quét mắt nhìn thoáng qua sân, bạo ngược trong lòng triệt để không thể áp chế được, đi nhanh đến trước chỗ một đống đồ vật hỗn tạp
Nam nhân thấy hắn đang nhìn chằm chằm vách tường, xông qua tóm hắn, lạnh lùng cười "Ngươi không chạy thoát được......"
Một câu của hắn chưa nói xong, Lăng Hi liền nhanh chóng quay đầu, trong tay vung lên một chiếc ghế nhỏ vứt đi, gào thét đập lại đây. Một tiếng răng rắc chính giữa đầu, ghế gỗ nháy mắt tứ phân ngũ liệt
Đến khi Thẩm Huyền xông vào đầu tiên liền nhìn thấy một cảnh như vậy, nhất thời trầm mặc, sau đó hắn chỉ thấy nam nhân hoảng loạn đạp Lăng Hi một cước, trong lòng nhảy dựng, chạy nhanh tiến về phía kia
Những người phía sau hắn cũng đi qua đó, nhẹ nhàng chế trụ nam nhân, dùng lực ấn quỳ trên mặt đất. Lăng Hi không né tránh, trực tiếp ngã trên một đống phế phẩm, ngồi bệt xuống, nhất thời trước mắt có chút tối đen
Hắn hổn hển thở ra hai ngụm, mơ hồ thấy một bóng người chạy tới chỗ mình, bỗng nhiên nhớ tới rất lâu về trước, không khỏi ôm lấy ý cười băng lãnh, vui sướng chờ đợi đòn đánh hiểm sắp tới
Thẩm Huyền nhờ vào đèn xe thấy rõ bộ dạng Lăng Hi, chỉ cảm thấy cực kì đau lòng, nhưng lúc này chỉ nghe đỉnh đầu truyền đến một chút tiếng vang nhỏ, nhanh chóng xem một chút, gặp tạp vật bởi vì va chạm vừa rồi của Lăng Hi bắt đầu lung lay sắp đổ, sắc mặt đột biến
Lăng Hi chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên bị kéo vào ôm ấp ấm áp, đột nhiên ngẩng đầu, nháy mắt đối mặt với ánh mắt thâm thúy của Thẩm Huyền. Ngay sau đó, bên tai truyền đến một tiếng "ầm" lớn, tạp vật đem bọn họ chôn vùi trong chốc lát
Sáng sớm Đặng Văn Hồng nhận được tin tức, biết được tiểu hài tử nhập viện liền vội bận rộn muốn đến nhìn xem, tiếp lại nghĩ tới Cố Huyên quả thực nhìn trúng người bạn tốt này, khẳng định cũng thực lo lắng, vì thế gọi điện thoại cho Thạch An Yến nói tiểu hài tử thích Husky, hiện tại nằm viện, hắn hi vọng mang theo Husky, thử xem có thể hay không trà trộn đi vào
Lúc này Thạch An Yến đang ăn điểm tâm, nghe vậy trong lòng vừa động "Được, đến đi"
Đặng Văn Hồng liền nhanh chóng đuổi tới nhà hắn, cùng lão bản hàn huyên vài câu, lôi kéo Husky chạy lấy người. Husky nhắm mắt theo sau hắn, hai phút sau bỗng nhiên ý thức được cái gì, quay đầu xông vào phòng, chạy thẳng lên lầu
Đặng Văn Hồng "......"
Trừ bỏ ở ngoài phải đề phòng con chó nào đó, ở nhà Thạch An Yến luôn không có chỗ nào cố kỵ, bởi vậy hoàn toàn không đóng cửa phòng. Husky vọt tới phòng ngủ liếc nhìn liền thấy hắn đang hôn thân thể của mình, nhất thời nổi giận, tru lên một tiếng, dùng lực cắn hắn một ngụm
Thạch An Yến "......"
Husky tự nhủ hỗn đản này đã hôn xong rồi, phỏng chừng sẽ không hôn thêm lần nữa, liền khó chịu rống giận với hắn vài tiếng, đại gia dường như xoay người rời đi
Thạch An Yến "......"
Thạch An Yến nhìn chân mình, lại nhìn cửa phòng, dần dần cảm thấy cứ như vậy đi xuống không phải biện pháp, trầm mặt suy nghĩ, khóe miệng cong lên, bỗng nhiên nghĩ ra một chủ ý tuyệt hảo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.