Bệnh Chữa Rồi

Chương 35: Chân tướng




Gần đây Thạch An Yến rất vừa lòng đối với con chó ngốc này.
Tuy nó hay làm loạn phòng, nhưng đều có bảo mẫu thu dọn, cắn hư đồ nội thất cũng không sao, hắn có thể mua cái mới, đột nhiên tru lên một hai lần càng không thành vấn đề, dù sao cũng không ảnh hưởng đến chuyện nghỉ ngơi của hắn.
Tóm lại, hắn hoàn toàn không có ý định đánh chửi để ngăn nó, bởi vì sau khi Tiểu Huyên tỉnh lại có thể thấy hắn toát ra một loại tư thái "với chó của ngươi thì ta luôn luôn bao dung vô điều kiện" điều này sẽ giúp hắn xoát được độ hảo cảm, hắn dĩ nhiên rất hài lòng.
"Nó không chỉ hoạt bát, mà còn rất thông minh" bây giờ Thạch An Yến đã xem Husky thành chó nhà mình, giọng điệu mang theo một chút khoe khoang, nói xong thì ngồi xuống sô pha, "Husky, đi lấy cho ta đôi dép lê"
Husky "......"
Đặng Văn Hồng "......"
Husky đặc biệt không muốn làm mấy chuyện ngu ngốc trước mặt bạn tốt, nhưng không rõ cái này có tính là đang thử mình hay không, yên lặng liếc nhìn người nào đó, giãy dụa một lát, cuối cùng vui vẻ chạy đến huyền quan*, thầm nghĩ moẹ nó ngươi cứ chờ đó cho lão tử, ngươi chỉ cần vừa ra khỏi cửa lão tử sẽ lập tức cắn nát dép lê của ngươi!
*huyền quan: khoảng trống nhỏ từ cửa vào đến sàn trong nhà, thường để giày dép ngoài đây ( kiểu nhà bên TQ và NB)
Đặng Văn Hồng thấy nó mặt mày khó chịu mà ngoạm dép về đây, lập tức muốn cười ngã vào trong sô pha, môi hơi run, nhưng vẫn cố nhịn xuống, "Đúng vậy, rất lợi hại nha!"
Husky ném dép lê qua, hung tợn nhìn hắn, trong cơn giận dữ dứt khoát lăn lộn trên mặt đất.
Tốt xấu gì cũng đã từng là bạn bè, đáng lẽ ngươi phải mang lão tử đi chứ! Mang đi đi! Cầu đóng gói mang đi! Lão tử thật không muốn ở lại với tên khốn này! Phái người nhìn ta suốt 24 giờ, muốn chạy cũng không có biện pháp!!!
Đặng Văn Hồng ngoắc ngón tay với nó, thấy nó vẫy đuôi cọ cọ tiến lại, liền cười tủm tỉm sờ sờ đầu nó, nhìn về phía Thạch An Yến, "Hôm nay ngươi đi tìm Tiểu Bắc à?"
Thạch An Yến thuận miệng ừ một tiếng, "Ngươi hiểu hắn được bao nhiêu?"
"Có rất nhiều chuyện ta nhớ không rõ, nhưng từ góc độ ở chung gần đây, ta cảm giác hắn quả thật rất thông minh"
Thạch An Yến gật gật đầu, nhớ tới việc hắn lại không đối phó nổi một thằng nhóc, tâm tình bỗng có chút không tốt.
Đặng Văn Hồng lại sờ sờ đầu chó, mỉm cười hỏi "Hình như ngươi rất chú ý tới hắn, có liên quan tới một chuỗi những thứ lần trước ngươi nói?"
Thạch An Yến đánh giá hắn "Ồ? Là hắn nói với ngươi hay là ngươi có thể nhớ lại cái gì?"
"Hắn có nói qua một vài ám hiệu linh tinh" Đặng Văn Hồng nói "Còn nói với người khác gửi nó qua cho ngươi"
Husky "= 口 ="
Husky lập tức muốn rít gào đm tại sao ngươi có thể bán đứng lão tử như vậy, nhưng ngay sau đó liền nghe Thạch An Yến mở miệng như cười như không "Hắn cố ý bảo ngươi truyền lời? Cảm thấy làm vậy thì có thể rửa sạch hiềm nghi sao?"
Đặng Văn Hồng giả ngu " Có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đang hoài nghi hắn?"
"Không có gì" Thạch An Yến không muốn vòng vo với hắn, tùy tiện nói hai ba câu liền đổi đề tài.
Husky nháy mắt mấy cái, yên lặng suy nghĩ vài giây, chỉnh sửa quan hệ lại một chút, nghĩ cái đệt hóa ra người tên khốn này hoài nghi là thằng nhóc kia chứ không phải hắn a!
Vậy mà gần đây hắn đang làm cái quái gì?
Hắn nhớ tới trong khoảng thời gian này vẫy đuôi, giả ngu mà tru lên, phát rồ cắn sô pha, tủ lạnh, khung cửa, giấy vệ sinh các thứ, khi ra ngoài tản bộ khi còn ngu xuẩn đi đào hố trong vườn hoa, nháy mắt bi phẫn "Gâu —!"
Hai người hết hồn, đồng thời nhìn về phía nó.
Đặng Văn Hồng nén cười giả mù sa mưa sờ hai cái "Sao thế?"
"Có khả năng là đói bụng" Thạch An Yến phân phó cho bảo mẫu nấu ăn, thò tay kéo chó nhà mình trở về tiện thể cũng muốn xoa xoa.
Husky khó chịu tới cực điểm, càng nghĩ càng nghẹn khuất, lập tức quay đầu dùng lực cắn hắn một ngụm.
Thạch An Yến "......"
Thạch An Yến quả thật có một đoạn thời gian không được hưởng thụ loại đãi ngộ này, hắn liếc nhìn cổ chân, rồi nhìn sang con chó ngốc kia, trầm mặc hai giây, cuối cùng nhìn về phía Đặng Văn Hồng.
Đặng Văn Hồng mặt đầy vẻ thuần khiết vô tội, lo lắng hỏi "Không có việc gì chứ?"
Thạch An Yến bất động thanh sắc nhìn một người một chó trước mặt, thầm nghĩ con chó ngốc này lúc trước rõ ràng rất ngoan, cho đến khi nhìn thấy người quen, bị người quen sờ soạng vài cái thì lại trở về cái đức hạnh ban đầu.
Cái này gọi là cái gì? Chó cậy thế chủ*?
*Gần giống câu "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng" của VN ý là ỷ vào lợi thế của mình mà hung hăng bắt nạt người khác =))))))
"Không có việc gì" Hắn lãnh khốc phân phó "Sau này không cho ngươi đến thăm nó nữa"
Không có người ngoài ở đây, hắn cũng không tin là mình không trị được con chó ngốc này!
Đặng Văn Hồng "......"
Husky "......"
Đặng Văn Hồng đồng tình liếc nhìn bạn tốt, nghĩ đến gần đây mình cần phải quay phim quả thật cũng không rảnh để đến, hàn huyên xong liền đứng dậy cáo từ.
Husky thò móng vuốt bám chắc hắn muốn cùng nhau đi, kết quả bị Thạch An Yến vô tình kéo vào nhà, hắn trơ mắt nhìn cửa phòng đóng lại, trong lòng giận dữ, lại cắn người nào đó một ngụm.
Thạch An Yến "......"
Husky nhảy thoát khỏi hắn, làm một bộ dạng như thể ngươi nợ bổn đại gia năm trăm vạn, hếch cằm lên cao hiên ngang bước đi.
Thạch An Yến "......"
Gần giữa trưa, nghi thức khởi máy hoàn toàn kết thúc. Thẩm Huyền tuy muốn về nhà, nhưng dù sao thì các hạng mục của bộ phim vẫn có chút liên quan với hắn, đi ăn một bữa, thuận tiện cũng mang Lăng Hi đi.
Lăng đại thiếu đi tới đưa cho hắn một tờ danh sách "Lúc trước vẫn quên hỏi ngươi, đây là danh sách nhân vật, trừ vài người trọng yếu không thể đổi, ngươi có ý tưởng nào khác không?" Ngụ ý, nếu ngươi muốn đưa người vào, hắn có thể tìm giúp một vị trí.
"Không có, ngươi xem rồi làm đi"
Lăng đại thiếu vô cùng vừa lòng, đây chính là chỗ làm cho hắn bớt lo khi hợp tác với Thẩm Huyền, hắn sẽ không gặp phải tình huống "Nhà đầu tư đưa ra các loại yêu cầu vô lý" gật đầu bổ sung nói "Ta chuẩn bị đưa Tiểu Kì vào đoàn phim"
Thẩm Huyền rốt cuộc cũng có chút phản ứng, lẳng lặng nhìn hắn. Lăng Hi ở bên cạnh nghe rất rõ ràng, cũng nhìn qua đây.
Hai người cơ hồ suy nghĩ cùng một chuyện: Một tên đầu óc có vấn đề, một tên bệnh thần kinh gián tiếp, hai người này ở cùng nhau lực sát thương thật không biết sẽ lớn thế nào, nếu biến đoàn phim thành nơi chướng khí mù mịt, tiền đầu tư căn bản chính là bỏ đi
Tuy nói Lăng đại thiếu chuyên nghiệp vững vàng, đối với những thứ mà mình thích sẽ luôn có 100% nhiệt tình, nhưng vẫn không chịu nổi cái tên bệnh thần kinh cản trở, bởi vì ai cũng biết hắn luôn rất thương An Kỳ.
Bất quá đoàn làm phim có ảnh đế vô cùng lợi hại ở đây, không biết có thể dùng được một chút nào sao? Hai người tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Lăng đại thiếu dưới mấy ánh nhìn chăm chú của bọn họ, giải thích "Chỉ là một nhân vật nhỏ có một hai câu lời thoại"
Vậy có lẽ hắn chỉ ở đoàn phim vài ngày...... Thẩm Huyền có chút yên tâm, đang muốn mở miệng lại nghe hắn nói "Nhưng hắn muốn làm diễn viên, nếu hắn thật sự quyết tâm, ta dự định giao hắn cho Tiểu Hồng, cho hắn ở lại đoàn phim học vài thứ"
Thẩm Huyền "......"
"Hơn nữa ta sẽ phụ trách để ý đến hắn" Lăng đại thiếu có mười phần tin tưởng "Hắn ngoan như vậy, sẽ không có việc gì đâu"
Thẩm Huyền lại trầm mặc một trận, tưởng tượng cái hình ảnh ảnh đế PK bệnh thần kinh một chút, cảm giác ảnh đế hẳn là có thể chịu đựng được, chỉ hi vọng đến thời điểm chỉ có hai người này nọ ngàn vạn đừng đồng thời động kinh.
Hắn có chút đau đầu, nói cho hắn ngầm tăng tiền lương cho Đặng Văn Hồng.
"Đương nhiên, trong lòng ta hiểu rõ. À đúng, ta đã nói cho Tiểu Nghi về tính hướng của ngươi, nàng chắc lsẽ không làm phiền ngươi nữa"
Thẩm Huyền cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt, thản nhiên ừ một tiếng, đẩy Lăng Hi đi lấy xe, sau đó giương mắt đảo qua, gặp An Nghi đang chậm rì rì đi cùng đại ca của hắn, bộ dạng thẹn thùng, nhất thời cảm giác nha đầu kia trong đầu cũng có bệnh.
Hắn thả chậm tốc độ một chút, thấp giọng hỏi "Ngươi nói nàng đây là tự tin hay là rất ngốc?"
"Cả hai hợp lại" Lăng Hi ôn hòa đánh giá "Được nuông chiều quen rồi, chưa từng chịu khổ, thực ra tâm địa không xấu"
Thẩm Huyền kinh ngạc một chút, "Trước kia các ngươi có quan hệ thế nào?"
"Khá tốt, bọn họ tương đối thân quen với anh họ, với ta cũng không tệ" Lăng Hi nói "Hơn nữa chưa bao giờ che giấu cái gì, tình trạng của ta lúc đó không tốt, tiểu cô sợ ta không khống chế được mà đả thương người, cho nên không để bọn họ tiếp xúc với ta, nhưng bọn hắn vẫn sẽ vụng trộm chạy tới tìm ta chơi"
Thẩm Huyền biết hắn không có bạn bè, có chút đau lòng, chịu đựng xúc động muốn ôm hắn, lại nhìn An Nghi, cảm thấy tiểu nha đầu này cũng không đáng ghét lắm.
An Nghi giờ phút này vẫn đang giả vờ làm thục nữ, hoàn toàn không biết rõ hình tượng mình đã được đổi mới, nàng thẹn thùng cùng Thẩm đại thiếu sóng vai mà đi, muốn đi cùng xe với hắn.
Thẩm đại thiếu là cấp bậc nào, nha đầu kia dĩ nhiên không đủ cho hắn chơi đùa nửa buổi, đơn giản nói hai câu từ chối một cách ôn nhu, rồi rất nhanh liền nghênh ngang rời đi.
An Kỳ thấy nàng yên lặng đứng đó, thiên chân vô tà* tiến lại, "Tỷ tỷ, chúng ta cũng đi thôi~"
*ngây thơ vô tội
An Nghi lạnh mặt nhìn hắn, "Không phải đã nói với ngươi đừng gọi ta là tỷ tỷ sao?"
"...... Đại, đại tẩu"
"Ai nha ngươi thật là" An Nghi vội che mặt, say mê nói "Ta cảm giác linh hồn mình được thăng hoa a"
An Kỳ đôt nhiên phản ứng lại "Không đúng, ta chịu đựng quá đủ đại gia kia rồi, ta nhất định sẽ không gả cho Thẩm Huyền đâu, ngươi không phải là đại tẩu của ta!"
"...... Ta cũng hiểu được không thể lag khả năng rất cao" An Nghi hoàn toàn không hề nghe ý kiến phản bác của hắn, nghĩ nghĩ liền sắc bén nói "Thế này đi, trước tiên ngươi đừng gọi đại tẩu, sau này ở trước mặt Thẩm đại thiếu thì gọi ta là nữ vương đại nhân hoặc ma nữ đại nhân đi!"
An Kỳ "= 口 ="
An Kỳ suy yếu nói " Ta có thể hỏi...vì sao không?"
"Ngươi ngẫm lại đi, ta ở trước mặt hắn là hình tượng thục nữ, nhưng ngươi lại gọi một xưng hô khác, khẳng định sẽ gợi ra sự hiếu kì, ngươi muốn để hắn có loại dục vọng thăm dò đến cùng sao?"
"Tất nhiên ta sẽ không"
An Nghi mắt điếc tai ngơ, ưu nhã mang theo túi xách nhỏ đi lấy xe, đi được một nửa bỗng nhiên quay đầu, không chớp mắt liếc nhìn hắn, vài giây sau phân phó nói "Ngươi, đi thay quần áo!"
"......" An Kỳ nói "Sắp phải đi ăn cơm, ta đổi quần áo làm gì?"
"Đổi cái nào khó coi chút đi, bộ dạng chúng ta giống nhau như vậy, ngươi trang điểm xấu đi một chút có thể giúp ta trở nên xinh đẹp hơn" An Nghi móc ra một trăm đồng đưa cho hắn "Đi, một lát ta dừng xe ở khách sạn gần đó, ngươi hãy đi mua một bộ đồ vỉa hè mặc vào"
An Kỳ "= 口 ="
An Nghi không có chút băn khoăn, an ủi nói "Tuy rằng ngươi cũng phải câu dẫn Thẩm Huyền, nhưng độ khó bên này của ta cao hơn, nên bây giờ đành ủy khuất ngươi một chút, chờ ta thành công thì sẽ giúp ngươi!"
Mắt An Kỳ sáng lên, cầm tay nàng "Ngươi yên tâm đi tỷ tỷ, ta nhất định sẽ giúp ngươi!"
An Nghi hung hăng gật gật đầu. Đoàn người nhanh chóng tới khách sạn, tiến vào phòng bao, cách mười phút sau An Kỳ mới xuất hiện, cả người bọc một khối vải đen nhẹ bẫng liền vào cửa.
Mọi người không rõ có chuyện gì liền bị kinh sợ, đồng loạt ở trong lòng đm một tiếng. An Nghi đang uống nước, nhất thời cũng sặc một ngụm, lấy khăn tay che miệng ho khụ khụ, mẹ nó đệ đệ thật sự là 250* a!
*ngu ngốc, gà mờ
Lăng đại thiếu cũng thoáng dừng lại, nhìn theo biểu đệ chạy tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Huyền.
Thẩm Huyền "......"
An Kỳ tới chỗ hắn cọ cọ, tính toán làm ghê tởm chết hắn, như vậy bọn họ liền triệt để không có khả năng. Lăng đại thiếu "hít thở không thông" phản ứng một chút mới nhớ tới ngôn luận, lập tức cười trừ, cảm giác biểu đệ này của hắn rất đáng yêu, đi qua nói vài câu bên tai Thẩm Huyền. . Truyện Kiếm Hiệp
Thẩm Huyền không nói gì, khoát tay phái xua Lăng đại thiếu, nhìn người nào đó thấp giọng nói "Không cần lo lắng, ta vốn không thích ngươi"
"Thật sao?!!"
"Đúng"
An Kỳ nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên thoáng nhìn tiểu hài tử, sắc mặt khẽ biến, dùng lực chen đến bên trong chỗ bọn họ nghiêm túc trừng Thẩm Huyền "Em họ của ta cũng sẽ không giao cho ngươi!"
"...... Ta cũng không thích hắn"
"Nói bậy, vậy vì sao ngươi lại đối xử tốt với hắn như vậy? Hết sức vô lý!" An Kỳ dừng một chút "Ta biết, có phải là ngươi coi trọng anh họ Lăng Hi của ta? Vì hắn nên mới chiếu cố Tiểu Bắc?"
Thẩm Huyền "......"
Lăng Hi "......"
Lăng Hi nhanh chóng hồi thần, có chút đăm chiêu nghiêng đầu, đồng dạng nhìn về phía người nào đó.
Thẩm Huyền "......"
Edit: Xin lỗi vì diếm lâu quá, dạo gần đây mình hơi bận. Mình có 3 thông báo quan trọng muốn nói:
Đầu tiên là mình đã tìm được một bạn beta giúp mình để giọng văn nghe hay hơn, truyền đạt hết được nội dung của tác giả. Nhưng nếu các bạn thấy văn phong vẫn chưa ổn hay còn sót lỗi chính tả thì có thể bình luận góp ý để tụi mình sửa lại.
Thứ hai là tuần sau mình sẽ xóa từ chương 1 đến chương 11 để tôn trọng bản quyền của bên Vân Tình Cung, cho những ai muốn đọc thì mình sẽ dẫn link nha. Thật ra mình có xin phép bên wordpress nhưng vẫn chưa được đồng ý, xin lỗi vì đã tự ý mang bản dịch đi. Mong các bạn thông cảm cho sự bất tiện này
Cuối cùng mình muốn xác nhận chính thức là cuối mỗi tháng đăng 5 chương cho chẵn để cho các bạn đọc không phải hiểu lầm là mình drop nha:))))) Mình mong có thể hoàn thành bộ này trước Tết âm lịch. Cảm ơn các bạn đã đọc và bình chọn trong thời gian qua để cho mình có thêm động lực

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.