Bệnh Chữa Rồi

Chương 40: Tìm chó




Thẩm đại thiếu lần này vẫn như cũ là tiện đường, điện ảnh thành là hạng mục của Thẩm gia, hơn nữa các khu vực khác đều còn đang xây dựng, hắn sẽ tới nơi này là chuyện hết sức bình thường.
Lăng đại thiếu ít nhiều gì cũng có chút hiểu hắn, hoài nghi theo dõi hắn "Nói thật, có phải ngươi coi trọng ai hay không?"
Thẩm đại thiếu ôn nhu hỏi lại "Ngươi cảm thấy ai có thể làm cho ta coi trọng?"
"Ta nào biết, nói đi, rốt cuộc là có hay không?" Lăng đại thiếu hỏi, người này thủ đoạn rất cao, rất ít người có thể nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn.
Trợ lý Thẩm đại thiếu ở một bên chuẩn bị tinh thần nghe, hắn hằng năm đi theo ông chủ, so với người bình thường thì hiểu rõ hơn một chút. Ông chủ nhà hắn vẫn luôn nhàn hạ, chỉ khi có chuyện mà hắn cảm thấy hứng thú mới như vậy, trong vài ngày mà hai lần ghé thăm kịch tổ, quả thật có chút vấn đề.
Bất quá hắn vẫn phải thất vọng, bởi vì ông chủ hoàn toàn không có ý định sẽ nói ra, vài câu đơn giản liền đem đề tài chuyển đến uy hiếp đối phương, hắn đành phải tạm thời kiềm chế lòng hiếu kỳ, tiếp tục yên lặng quan sát.
Thẩm đại thiếu nghe Lăng đạo diễn nói đúng cảm tưởng về tác phẩm, rất nhanh nhận ra hắn muốn chuyển sang cấp độ phát triển linh hồn, bỗng nhiên ngắt lời nói, "Đó là Lăng Bắc? Hắn cũng đến?"
Lăng đại thiếu ngẩng đầu nhìn qua, lo lắng"Có lẽ là bị An Nghi mang đến"
"Ta qua đó nhìn xem, ngươi cứ tiếp tục đi"
Lăng đại thiếu nhìn thời gian một chút, ừ một tiếng, sau đó bảo bọn họ đi chuẩn bị, bắt đầu diễn một cảnh quay. Thẩm đại thiếu đi đến trước mặt An Kỳ, cười hỏi "Còn ở lại học tập sao?"
Mặt nhỏ của An Kỳ trắng bệch, run rẩy lui về phía sau nửa bước "...... Vâng"
Thẩm đại thiếu nhạy bén, ôn nhu nhìn hắn "Sao vậy, thân thể không thoải mái?"
"Không có a" An Kỳ run cầm cập cười gượng nói "Không cần phải quan tâm ta đâu, ta đặc biệt khỏe, một hơi chạy năm vạn mét cũng không mệt ha ha ha ha ha......"
Thẩm đại thiếu biểu tình nửa điểm cũng không thay đổi "Vậy là tốt rồi, nếu có vấn đề gì nhớ phải nói ngay lập tức, biểu ca ngươi xử lý không được thì đến tìm ta"
"Ta biết ha ha......" An Kỳ a đến một nửa, bỗng phản ứng lại "Không không không, ta có thể tự lo, không cần làm phiền ngươi, ta còn có nữ vương đại nhân, nàng hung tàn nhất, có thể lấy một địch mười a a a a......"
Trợ lý "......"
An Nghi "......"
Moẹ nó 250*, ai mượn ngươi nói lời thừa hả?! An Nghi oán trách liếc hắn một cái, ưu nhã mà ngượng ngùng tiến lên "Thẩm ca, đừng nghe hắn nói bậy"
*ngu ngốc:))))
Thẩm đại thiếu gật gật đầu, cùng bọn họ khách sáo vài câu, rất nhanh lướt qua bọn họ đi tìm lão sư của An Kỳ.
Trợ lý bỗng nhiên trong lòng vừa động, ông chủ lần trước đến cũng tiếp xúc với Đặng Văn Hồng, không thể nào là trùng hợp chứ? Đây là coi trọng người ta hay là phát hiện được chuyện gì thú vị? Dù sao theo quan sát của hắn, ông chủ nhà hắn hình như rất thích xem chuyện vui, ví dụ như cái vị Lôi Nham vô cùng lợi hại kia kìa.
Hắn dám dùng sinh mệnh đánh cuộc, ông chủ lúc trước có thể quen biết với Lôi Nham, ích lợi cái gì đều phải đặt ở vị trí phụ, nguyên nhân chủ yếu là ở cùng một chỗ với Lôi Nham chính là có rất nhiều chuyện vui.
Thẩm đại thiếu nếu biết được suy nghĩ của trợ lý, nhất định sẽ tán thưởng hắn hai câu. Hắn nhìn đám người ngoài một lớn một nhỏ, chậm rãi đi qua.
Hắn đã sớm được Lăng đại thiếu giới thiệu về Đặng Văn Hồng, cũng biết được mấy từ mấu chốt "mất trí nhớ, tính tình đại biến, đa tài" lại liên hệ Thẩm Huyền một chút cũng không do dự tuyển đối phương làm đại ngôn, và người này có quan hệ rất thân với Lăng Hi, hắn cảm giác đây có thể lại là một người xuyên qua, cỡ nào hiếm lạ nha.
Chính là không rõ ràng trong khối thân thể này là linh hồn của ai...... Thẩm đại thiếu sung sướng nghĩ, cũng không có ý định đi hỏi Thẩm Huyền, bởi vì như vậy rất không thú vị.
Đặng Văn Hồng lúc này còn đang cùng Lăng Hi nghiên cứu những nơi Husky có thể đi, Đặng Văn Hồng nhớ tới Cố gia có một đống lão trạch, bất quá Lăng Hi nếu đã nhắc nhở cho Thạch An Yến, đối phương hẳn là sẽ đi xem, điểm ấy không cần bọn họ bận tâm.
Nhưng nếu lão trạch không có, bọn họ cảm giác Husky có lẽ sẽ đến bệnh viện Thần Ái lấy ý đồ muốn biến trở về nguyên trạng, về điểm này, Đặng Văn Hồng quyết định quay xong cảnh sẽ đi xem thử, nhưng nếu bệnh viện cũng không có......
Đặng Văn Hồng thở dài nói, "Có thể nó nửa đường gặp phải chó đực, không biết chạy trốn tới góc nào, sau đó lạc đường?"
Lăng Hi "......"
Lăng Hi không thể không thừa nhận, quả thật là có khả năng này. Đặng Văn Hồng còn muốn tiếp tục nói, khóe mắt đảo qua thấy Thẩm đại thiếu cùng trợ lý lại đây, liền cười với bọn họ.
Đôi long phượng thai theo sát phía sau, An Nghi và Đặng Văn Hồng nhận thức lẫn nhau một chút, đi đến bên cạnh đứa trẻ, ôn nhu hỏi, "Thế nào, nơi này chơi vui không?"
Lăng Hi bình tĩnh ừ một tiếng.
An Nghi liền ôn nhu sờ sờ đầu của hắn, thấy Thẩm đại thiếu và Đặng Văn Hồng đi sang một bên để nói chuyện, tạm thời không lại gần, mà làm bộ như đẩy đứa bé ngắm phong cảnh đi về phía hướng ngược lại, gắt gao nhìn chằm chằm đệ đệ, sắc bén phân phó, "Ngươi, đi tìm bạn trai!"
Lăng Hi "......"
An Kỳ "......"
An Kỳ yếu ớt hỏi, "V...vi...vì cái gì?"
"Ngươi đoán xem?"
"Vì cái gì lại không thể là nữ?"
"Ngươi nghĩ đi, vạn nhất hắn cảm thấy ngươi không nếm thử qua nam nhân, vẫn muốn đem ngươi......" An Nghi đang nói thì bên cạnh có người đi ngang qua bèn ôn nhu sửa lời
"Trong nhà không thể so với bên ngoài, phải ngoan ngoãn nghe lời, ngàn vạn đừng gây phiền toái"
Nàng nhìn theo bóng người đã đi xa, quay lại sắc bén nói "Vẫn là đem ngươi theo đuổi tới tay đi đã? Cho nên ngươi đi tìm nam nhân cho ta!"
Lăng Hi "......"
An Kỳ "......"
"Tỷ tỷ" An Kỳ do dự một chút, "Ta cảm thấy ngươi thật sự không thể theo đuổi được hắn, vì cái gì trong lòng cứ luẩn quẩn vậy?"
"Ngươi thì biết cái gì? Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi" An Nghi lòng còn sợ hãi, "Ngẫm lại xem, lúc trước chúng ta không có việc gì làm, cha mẹ bắt chúng ta hỏi thăm tình huống của biểu ca, bên phía ông ngoại không thu thập được gì, làm không tốt thì phải đến chỗ Lục tiểu thư, đi cùng một Lục tiểu thư chu toàn, đó là việc để cho người làm sao?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Kỳ trắng bệch.
"Theo đuổi hắn hay tìm Lục tiểu thư, nếu là ngươi ngươi chọn cái nào?"
An Kỳ run run rẩy rẩy thò móng vuốt, "Tỷ tỷ, ngươi có thể đều không nghe mà"
"Không được, ba mẹ đem chúng ta nuôi dưỡng đến lớn thế này không dễ dàng, ngươi đã như vậy, ta lại không thể không nghe lời"
"Vậy ngươi cũng không cần tàn phá ta như vậy"
"Cả hai chúng ta đều cần phải theo đuổi thành công a" An Nghi hơi dừng lại, cả giận nói "Ta còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi vừa rồi thêm từ hình dung làm gì?"
An Kỳ thực mê man "Không phải ngươi nói như vậy có thể khiến cho hắn có dục vọng tìm kiếm sao?"
"Ngươi thật ngu xuẩn!"
Lăng Hi buông mắt nhìn hòn đá nhỏ trên mặt đất, yên lặng nghe hai kẻ không đáng tin này nói chuyện phiếm, thuận tiện còn muốn thấy An Nghi không ngừng đổi phong cách, chờ lúc bọn họ triệt để kết thúc, Thẩm đại thiếu cùng Đặng Văn Hồng đã đi ra xa mười mét. An Nghi đương nhiên không thể nhẫn nữa, nhanh chóng đuổi theo bọn họ.
Thời gian Thẩm đại thiếu dừng lại cũng không dài, đi đến góc rẽ thì cáo từ. Lăng Hi nhìn theo đôi long phượng thai đi tiễn hắn, hỏi "Hắn nói gì vậy?"
"Không có gì" Đặng Văn Hồng cười nói "Nói chuyện về An Kỳ, sau đó hỏi ta lúc trước vì cái gì lại muốn đi diễn, tốt nghiệp ở đâu, đều là thứ rất phổ thông"
Lăng Hi gật gật đầu, có chút không rõ mục đích của Thẩm đại thiếu.
"Trở lại chuyện chính, ta còn có một cảnh quay, quay xong sẽ đi, đi bệnh viện xem thử"
"Ừm, ngươi có số điện thoại di động của Thẩm Huyền không?"
Đặng Văn Hồng luôn luôn thông minh, hiểu rõ hỏi "Có tin tức muốn nói cho hắn? Hắn cũng biết chuyện của chúng ta?"
"Là hắn tự mình phát hiện" Lăng Hi tạm dừng một chút bỗng nhiên nói "Thực ra không bằng ngươi nói chân tướng cho Thạch An Yến, có thể thành công hay không thì còn tùy thuộc vào bọn họ, như vậy Thạch An Yến cũng có thể yên tâm một chút"
"Ta cũng nghĩ thế" Đặng Văn Hồng nhẹ nhàng thở ra một hơi "Nhưng Cố Huyên thích suy nghĩ miên man, nhất là trong chuyện của Thạch An Yến, ta sợ hắn nhìn ra thì sẽ biến mất, kế hoạch lúc đầu là chờ bọn hắn ở chung một đoạn thời gian rồi lại nói, ai biết...... Được rồi, lần này tìm ra hắn ta sẽ nói chuyện lại với Thạch An Yến"
Lăng Hi ôn hòa lên tiếng trả lời, thấy đôi long phượng thai đã tiễn người xong, rất nhanh về bên cạnh bọn họ.
An Nghi nghe mệnh lệnh của cha mẹ đến bồi Lăng Bắc, thật kiên nhẫn tốn cả một buổi chiều ở lại trường quay, cuối cùng là Thẩm Huyền chủ động liên hệ nàng, sau khi biết được địa điểm thì lái xe lại đây, lúc này mới đem hắn đi.
Thẩm Huyền chậm rãi chạy ra khỏi điện ảnh thành "Trước đó Đặng Văn Hồng gọi điện thoại cho ta nói không tìm thấy Husky ở bệnh viện"
"Ừm"
"Nó không có việc gì thì tại sao lại chạy ra ngoài?"
"Có lẽ là không muốn bị người khác nhìn chằm chằm cả ngày?" Lăng Hi phỏng đoán nói "Cũng có lẽ là chán ghét Thạch An Yến? Cái này ngươi phải hỏi nó"
Thẩm Huyền không có tâm tư muốn đi tìm kiếm con chó ngu ngốc kia, mang theo Lăng Hi về tiểu lâu đi hưởng thụ thế giới hai người, ăn xong cơm chiều theo thường lệ ở phòng ngủ với hắn.
Hơn tám giờ rưỡi, Đặng Văn Hồng đột ngột gọi điện thoại đến, nói "Thạch An Yến vừa hỏi ta địa chỉ bạn bè khác của Tiểu Huyên"
Thẩm Huyền và Lăng Hi vừa nghe liền biết Thạch An Yến đây là không tìm thấy Husky ở công ty của Cố Huyên, cho nên tin tức không tốt là con chó ngu ngốc kia quả thật đã mất tích. Mọi người cố gắng không nghĩ đến phương hướng xấu nhất, lẳng lặng đợi một đêm, ngày hôm sau như cũ vẫn không hề có tin tức.
Husky lúc trước đã chạy đi một lần, Đặng Văn Hồng tuy rằng lo lắng, nhưng mơ hồ biết Husky ở lại trong nhà của Thẩm Huyền, càng rõ ràng bạn tốt có thể tùy cơ ứng biến, ngược lại sẽ suy nghĩ đến tình huống xấu hơn, nhưng lần này tiểu lâu đã bị loại bỏ đầu tiên.
Hắn nhẹ nhàng thở dài "Bây giờ làm sao đây? Nó chẳng lẽ sẽ đến giáo đường sao? Hay là nửa đường nhìn thấy cái gì hấp dẫn nó chạy theo? Cứ xem như là bị người ta bắt đi, nó cũng không phải thật sự là chó, giả vờ đánh lạc hướng hẳn là cũng có thể trốn mà?"
Lăng Hi trầm ngâm một chút, "Ngươi chuyên tâm quay phim của ngươi đi, ta có biện pháp"
Đặng Văn Hồng ở đầu kia điện thoại nhướn mày "Ví dụ như dùng nhóm người lần trước tìm ngươi kia?"
"Cái đó rất phiền toái" Lăng Hi mỉm cười nói "Ta có thể đi tán gẫu với Thạch An Yến"
Đặng Văn Hồng nháy mắt ngẩn ra "Tạo áp lực?"
"Thông minh"
Đặng Văn Hồng cười "Ta chờ tin tức của ngươi"
Lăng Hi nói được, bắt đầu nhấn số điện thoại của Thạch An Yến.
Hắn biết sự nhẫn nại của Thạch An Yến chỉ sợ đã sắp dùng hết, hơn nữa bây giờ mới nói với Thạch An Yến có lẽ làm không tốt thì có thể bị oán thầm, cho nên chỉ cùng đối phương hàn huyên, trọng điểm nhắc nhở Husky rất quan trọng đối với Cố Huyên, chẳng sợ sau khi Cố Huyên tỉnh lại sẽ quên, bọn họ cũng sẽ nhắc nhở một câu.
Thạch An Yến "......"
Thạch An Yến chưa từng nghĩ tới hắn sẽ bị một con chó khiến cho hắn lao lực quá độ thành như vậy, tâm tình đặc biệt không tốt, lúc minh tinh điện ảnh đang hồng* tiếp điện thoại thiếu chút nữa là bị hù chết, nơm nớp lo sợ hỏi, "Ông chủ, nghe nói ngài tìm ta"
*Minh tinh diện ảnh đang nổi tiếng, đang hot
"Ừ, ở chỗ ta có mấy tấm ảnh chụp."
Minh tinh điện ảnh não bổ ra rất nhiều khả năng, càng dè chừng "Ngài nói"
"Ta gửi cho ngươi, sau đó ngươi đi đăng thông báo tìm chó lạc trên weibo"
Minh tinh điện ảnh "......"
Minh tinh điện ảnh lau mồ hôi lạnh, lập tức thống khoái mà đồng ý, ngắn ngủi một giờ sau "Husky đi đâu" đã trở thành đề tài tìm kiếm đứng đầu.
Giờ phút này bên trong một tòa đại trạch ở thành phố S, một người trẻ tuổi cầm di động nhìn trang web, lại nhìn Husky trước mặt, hoang mang "Cảm giác giống nhau như đúc a, nhưng đây rõ ràng là con Husky hoang trong trại an dưỡng khi dễ qua con chó cái kia, bổn vương hẳn là sẽ không nhìn lầm!"
Husky mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, lại nhìn Lôi Nham đang ngồi trên sô pha đọc báo, đem đầu xoay sang một bên, phiền muộn nhìn ngoài cửa sổ, rơi vào trầm mặc.
Edit: mọi người đoán xem Husky đang ở với ai:))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.