Bệnh Chữa Rồi

Chương 42: Kinh hồn




Lăng Hi lẳng lặng nghe Thẩm Huyền thuật lại xong, không khỏi bật cười, cảm thấy Husky không có khả năng sẽ xui xẻo đến mức gặp phải đám người bắt trộm chó kia, mà độ hot của đề tài này còn chưa hạ thấp toàn bộ, Husky giờ phút này lại đang ở trong thành phố, đại khái rất nhanh liền sẽ được người dân phát hiện và mang đến thôi.
Đặng Văn Hồng nhận được điện thoại của hắn, nhất thời thở phào "Hi vọng có thể nhanh chóng tìm được nó."
"Ừm"
"Bằng không ta thật sự sợ nó sẽ chủ động đụng phải đám người kia."
Lăng Hi "......"
"Vận khí của nó quá kém" Đặng Văn Hồng thấy không rõ biểu tình của đửa trẻ này, tiếp tục nói "Ngươi ngẫm chúng ta xem, rồi lại nhìn nó xem"
Lăng Hi "......"
Lăng Hi im lặng, đồng dạng là xuyên việt, bọn họ chỉ là đổi thân thể, người nào đó lại trực tiếp đổi luôn chủng tộc. Tuy nói nguyên thân của Đặng Văn Hồng đã bị hoả táng, không có hi vọng khôi phục, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn nguyên đó, về sau khẳng định sẽ sống được như cá gặp nước, đặc biệt không cần bốn chân chạy qua chạy lại, so với người nào đó thì may mắn hơn nhiều.
"Bây giờ ta đi gọi điện cho Thạch An Yến" Đặng Văn Hồng nói "Đợi sau khi tìm được Husky trở về, ta rút thời gian cùng Thạch An Yến nói chuyện, không để hắn làm người chạy mất nữa"
Lăng Hi ôn hòa lên tiếng trả lời, biết hắn còn muốn quay phim, kết thúc cuộc trò chuyện rất nhanh.
Thẩm Huyền cắt móng tay cho thân thể của Lăng Hi xong liền đi, tiểu lâu trước sau như một chỉ còn lại có Lăng Hi. Thẩm đại thiếu cùng Lôi Nham lúc đi vào liền thấy hắn lẳng lặng ngồi trong phòng khách, nhìn im lặng mà nhu thuận.
Thẩm đại thiếu thuận miệng hỏi, "Tiểu Huyền đến công ty rồi?"
Lăng Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ, ừm một tiếng.
Thẩm đại thiếu nhịn không được tự hỏi một chút khả năng Lăng Hi đoán ra hôm nay bọn họ sẽ đến, chậm rãi đi qua.
Lăng Hi không giống như bình thường về phòng ngủ chính là vì chờ bọn hắn, bởi vì Lôi Nham là người bận rộn, nếu như chỉ là đưa một con chó căn bản không cần tự mình đến, cho nên khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Hiện tại vừa thấy, hắn quả nhiên đã đoán đúng.
Lôi Nham đang ngồi bên cạnh Thẩm đại thiếu, thấy hắn không chỉ không chuẩn bị gọi Thẩm Huyền trở về, còn muốn để yên như vậy nói chuyện với đứa trẻ kia, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Hắn tuy rằng nhìn ra đứa trẻ kia không đơn giản, cũng cảm giác ánh mắt của mình sẽ không sai, nhưng đứa trẻ này chung quy cũng chỉ mới mấy tuổi, thật sự có thể cùng bọn họ nói chuyện sao?
Thẩm đại thiếu ôn nhu nói "Làm sao?"
Lôi Nham bình thản dạo qua một vòng trên người bọn họ, thu hồi suy nghĩ, bắt đầu dùng ipad gõ chữ.
Hắn đã tra xong, thủ hạ là trong sạch.
Dựa theo mấy người Thẩm Huyền phỏng đoán, nếu độc thủ phía sau màn không ở thành phố C, vậy bên này hẳn là sẽ có một quân sư hoặc người chấp hành, để âm thầm sưu tập tư liệu về quy luật sinh hoạt của Lăng Hi, thậm chí có thể canh đúng thời cơ thiết trí bẫy kích thích Lăng Hi phát bệnh.
Từ việc hắn điều tra mà xét, thủ hạ năng lực bình thường, không có bạn bè ở thành phố C, bên trong điện thoại và máy tính cũng không phát hiện dấu hiệu tương quan, trọng yếu nhất là đối phương vẫn cảm thấy chính mình là cô nhi, hoàn toàn không biết rằng mình còn có phụ thân, cho nên sẽ không tốn tâm tư đi đối phó Lăng Hi.
Lăng Hi biết Lôi Nham nếu chịu hỗ trợ thì sẽ không nói dối, chỉ cảm thấy sự tình lại trở về điểm xuất phát, gật đầu, nói cảm ơn.
Lôi Nham thấy hắn bình tĩnh như vậy, còn có một loại trầm ổn quá mức không bình thường, càng có hứng thú nồng đậm đối với hắn, gõ xuống một hàng chữ: Một mình ngươi ngồi đây không nhàm chán sao?
"Tàm tạm"
Lôi Nham: Muốn đi ra ngoài một chút hay không?
Lăng Hi không ý kiến, dù sao nhiều bạn bè cũng có chỗ tốt.
Mấy người lần lượt ngồi trên xe, rất nhanh chạy khỏi tiểu khu. Trước đó Lôi Nham chưa từng tiếp xúc qua đứa trẻ trưởng thành sớm như vậy, nghĩ tới nghĩ lui quyết định chọn đi đến mấy chỗ có phong cảnh không tệ, thuận tiện bấm số em trai, muốn gọi người đi chung, kết quả lại bị cự tuyệt.
"Ngươi vừa nói Lăng Bắc? Không, ta không đi" Người ở đầu bên kia chăm chú nói "Ca, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua tin đồn của Lăng gia sao?"
"Sao?"
"Lão trạch nhà bọn họ là xây ở trên nghĩa địa, nghe nói bọn họ đều có pháp thuật, rất lợi hại!"
"......" Lôi Nham kiên nhẫn hỏi,"Ng... ngươi l... là bởi vì ng... người n... này n... nên kh... không... không đến?"
"Đương nhiên rồi, lỡ như hắn thu mất hồn của ta thì làm sao? Lúc trước ở trại an dưỡng, ta đều đi đường vòng để tránh hắn, à, chỉ có con chó cái nhỏ kia là ngoại lệ"
Lôi Nham "......"
"Tuy rằng ta thấy ngươi không có việc gì, nhưng chính ngươi vẫn cẩn thận một chút cũng hơn, nhớ về nhà sớm đó"
Lôi Nham đã quen với việc em trai thường lên cơn động kinh, trầm mặc cúp điện thoại.
Một ngày bất tri bất giác trôi qua rất nhanh, giữa trưa Thẩm Huyền có xã giao không thể bồi đứa nhỏ ăn cơm, buổi tối đã sớm trở lại, nghe nói Lăng Hi đang ở trong phòng ngủ chơi máy tính, liền lên lầu nhìn thử, sau đó ngẩn ra.
"Đây không phải tư liệu lúc trước tra được sao? Sao bỗng nhiên lật lại?"
"Lôi Nham hôm nay ghé qua".Lăng Hi ôn hòa nói, "Vụ tai nạn giao thông kia không phải do thủ hạ của hắn làm......"
Thẩm Huyền nghe hắn nói xong, nhướng mày hỏi "Ngươi đi ra ngoài với Lôi Nham?"
"Chú ý trọng điểm của ngươi"
"À, nếu thủ hạ của hắn không có hiềm nghi, ta với ngươi chậm rãi tra một lần nữa" Thẩm Huyền dừng một chút "Ngươi với hắn đã đi đâu?"
Lăng Hi "......"
Hai người đối diện vài giây, Lăng Hi bất đắc dĩ nói cho hắn chỉ là đi vòng vòng xung quanh. Thẩm Huyền ân một tiếng, cẩn thận đem hắn ôm xuống lầu, buông mắt nhìn hắn, nhịn không được hỏi "Lôi Nham nói gì đó?"
Lăng Hi nhắc nhở "Dù cho có nói cái gì, hắn cũng sẽ không phải là coi trọng ta"
"Ta biết"
Vậy ngươi làm ra vẻ bảo vệ lãnh địa như vậy làm gì? Lăng Hi quan sát hắn một trận, ôn hòa nói "Chỉ là tùy tiện tán gẫu, hỏi ta về sau muốn làm cái gì, muốn đến trường nào linh tinh"
Thẩm Huyền tùy ý ừ một tiếng, trong lòng lại suy nghĩ Lôi Nham rất ít cảm thấy hứng thú đối với một người, tuy rằng lần này có thể là do tuổi và tâm trí của đứa nhỏ có sự chênh lệch lớn nên mới khiến người bất ngờ, nhưng cũng vì nguyên nhân như vậy, chênh lệch sau khi khôi phục mới càng khiến người chú ý nhiều hơn.
Vạn nhất Lôi Nham trong khoảng thời gian này thích tính cách của đứa nhỏ này, tiện thể bị phiên bản trưởng thành của Lăng Hi hấp dẫn thì phải làm sao bây giờ?
Nếu là tiểu tử Chu gia, hắn căn bản sẽ không để ý, nhưng đổi lại là Lôi Nham, hắn không thể không coi trọng, chung quy người này cũng là đương gia Lôi thị.
Đồ ăn đã bưng lên bàn, Lăng Hi ăn hai miếng cơm, quét mắt liếc nhìn hắn, chậm rãi nuốt xuống, nhịn không được nói "Thực ra coi trọng cũng không có gì to tát, ta đời này không có ý định tìm bạn đời"
Thẩm Huyền gắp đồ ăn cho hắn, chăm chú nói "Đậu hủ làm rất ngon, nếm thử đi"
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền cũng hiểu được đề tài xoay chuyển rất cứng ngắc, tạm dừng một chút hỏi "Đã tìm được Husky chưa?"
"Không rõ lắm"
"Đặng Văn Hồng không liên hệ ngươi à?"
Lăng Hi gật gật đầu, trong lòng ít nhiều có chút ngoài ý muốn, bởi vì sau khi cùng Lôi Nham trò chuyện, trở về hắn cố ý lên mạng nhìn xem, Thạch An Yến hiển nhiên đã nhận được tin tức, khiến minh tinh điện ảnh lại đăng lên weibo, nói là đã có người thấy Husky ở thành phố C, hi vọng có người tốt bụng giúp đỡ một chút.
Mọi người gần đây đều chú ý tiến triển của chuyện này, thậm chí còn phỏng đoán có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không, giờ phút này vừa nghe không có việc gì, đương nhiên rất tích cực. Hắn vốn tưởng rằng sẽ không quá ba giờ liền có thể bắt được con chó ngốc kia, ai ngờ đến bây giờ vẫn không có tin tức.
Thôi thì một lát vẫn nên hỏi Đặng Văn Hồng một chút...... Lăng Hi âm thầm quyết định, đang chuẩn bị cúi đầu ăn cơm, chỉ nghe tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, không khỏi ngẩng đầu.
Thẩm Huyền cầm ra vừa thấy tên gọi đến, hiểu rõ mà đưa cho Lăng Hi "Là hắn"
Lăng Hi cười ấn nút nghe "Tìm được?"
"Ừm" Đặng Văn Hồng thanh âm rất thấp "Nó hiện tại đang được chữa trị ở bệnh viện"
Lăng Hi nháy mắt giật một cái "Sao lại như thế?"
Đặng Văn Hồng thở dài nói "Nó quả thật đã gặp đám người kia, may mắn có người đem tin tức của bọn họ tung lên trên mạng, chúng ta mới tìm được đúng lúc, bằng không......"
Hắn giải thích ngắn gọn tình huống trước mắt cho Lăng Hi xong, liền ngắt điện thoại trở lại phòng bệnh, vừa đúng lúc thấy Husky tỉnh lại, trên đầu đầy máu lẳng lặng nhìn qua đây, mím chặt miệng, tiến lên hai bước nhẹ nhàng sờ sờ thân thể nó.
Thạch An Yến ngồi ở bên cạnh, nghe theo bác sĩ phân phó ôm lấy nó, nhìn bác sĩ xử lý miệng vết thương cho nó, lại thấy nó nhìn về phía mình, trầm giọng nói "Đừng lộn xộn, để ta đỡ ngươi."
Husky chỉ cảm thấy ý thức có chút mơ hồ, nhìn nhìn hai người này, qua vài giây mới nhớ tới chuyện trước khi hôn mê.
Hắn vì tránh né mấy con chó kia mới chạy ra khỏi tiểu khu, chỉ là lần này trong đó quả thật có hai con rất khá, vẫn luôn đuổi theo hắn, mà bởi vì hắn không thích ăn thức ăn cho chó, vài ngày gần đây đều không ăn no, không có sức lực để chạy tiếp, bỗng nhiên thoáng nhìn ven đường có chiếc xe vận tải nhỏ, bất đắc dĩ đành leo lên.
Đợi đến lúc tìm được cơ hội xuống xe, hắn đã bị đưa đến vùng ngoại thành, muốn phân biệt phương hướng để đi tìm người quen, kết quả lại xui xẻo gặp một nhóm người muốn bắt hắn.
Hắn đương nhiên muốn chạy, nhưng lúc đó chân bị đánh trúng nên té ra đất, nhanh chóng bị kéo lên xe. Hắn biết xương chắc hẳn đã gãy rồi, càng biết có vài người thích ăn thịt chó, nếu bị bắt đi phỏng chừng chỉ có một con đường chết, cho nên liền cố gắng chịu đựng đau đớn cẩn thận mở khóa ra, tìm kiếm cơ hội dùng chút lực cố thoát ra ngoài.
Trong thùng xe người phụ trách trông coi phát hiện liền lập tức mắng chửi.
Dưới trạng thái khẩn trương, hắn căn bản không nghe rõ đối phương mắng cái gì, chỉ biết là mình muốn nhảy xuống xe, nhưng ngay trong nháy mắt hắn nhảy xuống, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng phanh thật lớn, ngay sau đó thân thể liền đập xuống, liên tục lăn vài vòng trên mặt đất.
Phía trước chiếc xe vừa ngừng, hắn mơ hồ thấy một người giận dữ mắng miết gì đó đang xông lại đây, không đợi thấy rõ, tầm mắt liền dần dần bị máu tươi che khuất, lúc này mới hậu tri hậu giác* ý thức được mình bị va trúng đầu, nhưng lúc này thân thể hắn đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
*chậm rãi phát hiện
Hắn cảm giác lần này mình quả thật sẽ chết, đang muốn buông tay nhắm mắt lại, chỉ nghe một tiếng nổ vang từ xa lại gần, một chiếc xe nhanh chóng dừng lại bên người hắn, cửa xe mở ra, Thạch An Yến vẻ mặt giận dữ bước xuống, vững chắc chắn ở trước mặt hắn.
Vô luận là lúc nào đi nữa, người nhà vĩnh viễn là người nhà.
Hắn nhìn bóng lưng Thạch An Yến, giờ khắc này thật sự là vô cùng ủy khuất và hối hận, đặc biệt muốn kêu một tiếng đại ca, nhưng ngay sau đó trước mắt bỗng tối đen, nháy mắt ý thức lâm vào trong vực sâu.
"Có nghe thấy không, cố chịu đựng đi!"
Husky chậm rãi đối tiêu cự, ánh mắt từ trên trần nhà bệnh viện cho thú cưng dời đi, lại chuyển hướng về phía hai người bên cạnh, sau đó thấy Đặng Văn Hồng nhìn thoáng qua Thạch An Yến, rồi yên lặng nhìn nhìn mình, ý thức được hắn muốn nói sự thật cho Thạch An Yến, lắc lắc đầu một chút.
Đặng Văn Hồng âm thầm hít khí, một mặt cảm giác nên nói vào thời điểm này, cái gì không nên nói cũng đều phải nói, một mặt lại cảm thấy hiện tại mới nói ra chân tướng, Thạch An Yến không chuẩn bị tốt chắc sẽ phát điên, do dự nửa ngày, cuối cùng chỉ đành vâng theo ý nguyện của bạn thân, ngậm miệng lại.
Lúc Lăng Hi tới bệnh viện, ca cấp cứu đã kết thúc, hắn vội vàng đến tìm Đặng Văn Hồng "Thế nào?"
"Bác sĩ nói chịu đựng qua đêm nay thì sẽ không có việc gì."
Lăng Hi ừ một tiếng, đi thăm Husky đang mê man, chậm rãi sờ sờ. Lúc trước hắn vẫn luôn không có bạn bè, lần này bởi vì ngoài ý muốn mà nhận thức được vài người, hắn một cũng không muốn bỏ.
Thẩm Huyền buông mắt xem hắn, trấn an vỗ vỗ vai.
Bệnh viện không thể lưu quá nhiều người, Thạch An Yến ý bảo bọn họ đều trở về, tính một mình ở trong này canh giữ. Đặng Văn Hồng biết đây là thời điểm mấu chốt của bạn tốt, cũng lưu lại, thẳng đến rạng sáng nghe bác sĩ nói tình huống rất tốt, thêm Thạch An Yến nhắc nhở hắn ngày mai còn phải quay phim, lúc này mới rời đi.
Sau khi hắn đi không lâu Husky liền khôi phục một chút ý thức, chỉ cảm thấy lạnh lẽo cùng đau nhức từng tầng từng tầng phát ra, phảng phất có thể bao phủ khắp người.
"Tỉnh?" Thạch An Yến cúi đầu nhìn nó "Ngươi thật là biết cách gây chuyện, lần sau còn chạy không?"
Đèn trong phòng bệnh màu sắc ấm áp, không mang theo một chút âm trầm, Husky nhìn hắn, giật giật móng vuốt. Thạch An Yến thò tay bắt lấy, nhận ra nó đang phát run, hỏi "Lạnh?"
Lạnh đến mức lão tử chịu không nổi nữa rồi, Husky không đáp, yên lặng nhìn chằm chằm hắn.
"Đời trước ta nợ ngươi......" Thạch An Yến đứng dậy đi tìm bác sĩ, mang theo thảm lông cho nó che lên, "Ngủ đi, tốt nhất đừng chạy loạn"
Husky im lặng, cảm thấy người này thực ra không đáng ghét như vậy, huống chi đứng trước sinh tử, chút ân oán trong quá khứ kia dứt khoát không đáng để nhắc tới.
"Còn không ngủ?" Thạch An Yến gặp nó còn nhìn chằm chằm mình, nhướng mày hỏi "Hiện tại mới biết ta tốt sao?"
Husky cuối cùng liếc hắn, nhắm mắt lại.
Một đêm yên tĩnh, ngày hôm sau Thạch An Yến là bị cào tỉnh, ngẩng đầu liền gặp Husky đang ghé vào trước mặt hắn thò móng vuốt cào cào, sợ nó đụng tới cái chân đang bị thương, vội vàng ôm lấy nó
"Đừng động"
Husky đặc biệt không an phận, lại động vài cái. Thạch An Yến đang phỏng đoán nó có phải muốn đi WC hay không, chỉ nghe tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên, liền ấn nút nghe "Có chuyện gì?"
"Ông chủ, Cố, Cố tổng hắn tỉnh! Hắn tỉnh!!!"
Thạch An Yến đồng tử đột nhiên co lại, đọt nhiên đứng lên, Husky trong lòng bẹp một tiếng ngã xuống đất, chớp mắt, không biết sống chết.
Thạch An Yến "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.