Bệnh Chữa Rồi

Chương 47: Thọ yến




Tình huống so với dự đoán của Lăng Hi còn tệ hơn nhiều.
Hắn hiện tại mới biết được, hóa ra mỗi ngày Thẩm Huyền đều phải lại đây cho hắn một nụ hôn, mọe nó, thật moẹ nó không ổn!
Còn có chính là hình như Thẩm Huyền tiếp nhận toàn bộ công việc của hộ công, đút cơm, mát xa, thay quần áo cùng với vài chuyện khác...... Dứt khoát nghĩ lại mà kinh, hắn quyết định lừa mình dối người vĩnh viễn quên mất.
"Hai ngày nay ta vẫn online, nhưng không thấy ngươi log in" Thẩm Huyền cẩn thận sửa sang lại mái tóc đen của Lăng Hi, nhẹ giọng nói "Ngươi bây giờ đang như thế nào, là còn chưa tìm được cơ hội sao?"
Lăng Hi vừa ở trong lòng kết thúc một hồi táo bạo cùng tức giận mắng, cảm giác có hơi mệt, lúc này hoàn toàn không có hứng thú nói tiếp, thầm nghĩ muốn hắn lập tức cút đi.
Thẩm Huyền như đang khinh hắn thở dài "Hôm nay là sinh thần của ông ngoại ngươi, trước đó ngươi còn nói là sẽ đi"
Lăng Hi lo lắng, chỉ nghe Thẩm Huyền tiếp tục nói "Chuyện của ngươi ta còn chưa nói cho ông nội ngươi và Lục tiểu thư, một lát nữa ta sẽ gọi điện thoại cho Lục tiểu thư, nếu nàng muốn cho Tiểu Bắc đi, ta sẽ xem......"
Hắn thanh âm càng ngày càng nhẹ, buông mắt nhìn Lăng Hi, biết chính mình làm chuyện này cũng không có ý nghĩa gì, nhưng hắn không thể áp chế nỗi sợ rằng Lăng Hi có lẽ sẽ biến mất, chỉ có cùng trò chuyện với Lăng Hi, nhìn lồng ngực người này mỏng manh phập phồng, hắn mới có thể cảm giác người này vẫn còn ở đây.
Hắn sờ sờ mặt Lăng Hi, cúi người ấn xuống một nụ hôn "Ta đi, buổi tối trở về với ngươi."
Lăng Hi "......"
Mọe nó ngươi lại đây! Ngươi moẹ nó có luyến thi phích* sao! Có lá gan đợi đến khi thân thể ông đây khôi phục, ông tuyệt đối lấy dao phay đem ngươi cắt thành một mảnh lại một mảnh, một mảnh lại một mảnh, một mảnh lại một mảnh!
*chứng yêu tử thi
Làm chết ngươi!
Cắt thành mấy khối thịt!
Có nghe thấy không!
Có nghe thấy không?!
[╰_╯]#
Lăng Hi thổ tào một trận, cảm giác lại có chút mệt mỏi, thầm nghĩ mọe nó đều là ngươi sai! Ông đây không cần ngươi bồi, lập tức cút khỏi mắt ông! Biến mất biến mất biến mất ngao ngao ngao —!
Thẩm Huyền hoàn toàn không rõ người nào đó nội tâm đang rít gào bi phẫn, cuối cùng nhìn Lăng Hi một chút liền chuẩn bị, nhưng lúc này lại đảo mắt thấy trán hắn ra một tầng mồi hôi, không khỏi thò tay lau đi "Nóng sao?" Hắn nói xong đem chăn kéo xuống dưới một chút.
"Cứ như vậy trước đi, buổi tối ta tắm rửa cho ngươi."
Lăng Hi "......"
Lăng Hi ước chừng mất năm giây mới kịp phản ứng, nhất thời bạo nộ, mọe nó ngươi vừa nói gì? Chớ có đi, mau quay lại đây, moẹ nó nói cho rõ ràng coi! Đừng có đi —!
Cửa phòng truyền đến một tiếng răng rắc nhỏ, phòng ngủ một lần nữa trở nên im lặng.
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền, ngươi nhớ kỹ cho ông!
Bảo mẫu đã đem điểm tâm bưng lên bàn, Lăng Bắc cũng đã rời giường, đang cầm muỗng nhỏ thường thường hướng cửa cầu thang nhìn quanh, giờ phút này gặp Thẩm Huyền đi đến đối diện ngồi, liền nhuyễn nhu nhu hỏi "Anh tui đâu? Không ăn cơm sao?"
"Hắn đang nghỉ ngơi."
"Hôm nay tui có thể đi nhìn anh sao? Tui sẽ không sờ loạn nữa?"
"Ừm, hắn có lẽ sẽ ngủ rất lâu, ngươi không cần làm kinh động hắn."
"Được nha" Lăng Bắc nhu thuận gật đầu, tiện đà lo lắng hỏi, "Anh của tui là bị bệnh gì?"
"Không nghiêm trọng, tỉnh ngủ liền khống có chuyện gì", Thẩm Huyền thuận miệng giải thích, đơn giản nếm qua điểm tâm liền liên hệ với Lục tiểu thư, hướng đối phương tựa hồ có thể xuyên thấu qua điện thoại mà truyền đến khí lạnh, nói "Sự tình chính là như vậy, ta cũng không rõ ràng hắn hiện tại ở đâu."
Lục tiểu thư trầm mặc vài giây "Ta biết."
Ngữ khí lạnh lẽo này, lãnh tĩnh mà không có một chút phập phồng, nhưng Thẩm Huyền lại biết đối phương khẳng định cũng nôn nóng như hắn vậy, sầu lo thậm chí là sợ hãi.
Lục tiểu thư ngay sau đó nói, "Đem Lăng Bắc mang đến ta xem xem."
Thẩm Huyền đồng ý, sau khi cúp máy liền câu thông với đưa nhỏ nói muốn dẫn hắn đi tham gia thọ yến. Lăng Bắc đầy mặt thiên chân vô tà "Ông ngoại của ca ca không phải là ông ngoại của tui hả?"
"Xem như là vậy"
Lăng Bắc không rõ ở giữa "xem như" với "là" có một sự chênh lệch vi diệu, nhanh chóng chạy lên lầu đem đống gói quần lót to xách xuống "Ngao ~ chuẩn bị tốt dồi, chúng ta đi thôi ~"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền ôn nhu mà kiên định đem mấy thứ kia lấy ra, cũng nói cho nó là không thể mang theo, sau đó liền một bước thành ba bước kéo đứa nhỏ đang mãi quay đầu lên xe.
Địa điểm thọ yến của Lục lão được tổ chức tại tửu lâu lớn nhất thành phố C, lúc Thẩm Huyền đến đã có nhiều người tham dự, hắn kéo đứa nhỏ rảo bước tiến lên đại sảnh, đơn giản cùng người chào đón hàn huyên vài câu, sau đó chỉ nghe đứa nhỏ hỏi, "Người bên kia bảo tui đi qua, hắn là người tốt hả? Sẽ hông phải là muốn đem tui bán đi đi?"
Thẩm Huyền nhìn theo hướng hắn chỉ một chút, phát hiện là Cố Huyên.
Người này đang ngồi ở trên xe lăn được Thạch An Yến đẩy, chung quanh không thiếu khách mới đều ngầm đánh giá bọn họ, phỏng chừng là đang tưởng Thạch An Yến vào lúc Cố Huyên gặp chuyện không may xong liền lập tức đuổi nhị thúc đi mà lên đài, nay Cố Huyên thanh tỉnh, hai người khẳng định sẽ xảy ra tranh đoạt, cũng không biết tầng mặt ngoài bình thản này lúc nào sẽ bị đánh vỡ.
Thẩm Huyền nói "Hắn sẽ không bán nhóc, ta mang nhóc qua"
"Nhưng tui hổng biết hắn a" Lăng Bắc rất hoang mang "Hắn vì cái gì lại vẫy tay với tui?"
Thẩm Huyền nhìn thấy Cố Huyên liền nghĩ đến Lăng H không biết đang ở nơi nàoi, tâm tình nhất thời chìm xuống đáy cốc, thuận miệng ứng phó "Có lẽ là nhìn bộ dạng nhóc đáng yêu"
Lăng Bắc chăm chú gật đầu "Ừ, cái này tui biết, tui nhớ rõ trước kia hình như có vài người nói từng nói tui rất đáng yêu, nhưng sau này ta nghe bảo tiêu nói khi không khen người khác là đáng yêu, là đang cố ý dụ dỗ tui?"
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền sờ sờ đầu đưa nhỏ, khoảng cách gặp Cố Huyên càng ngày càng gần, liền tạm thời không có mở miệng, bọn họ không hẹn mà cùng đến một chỗ im lặng trong góc hành lang bên ngoài.
Mấy người trầm mặc hai giây, Thẩm Huyền cùng Cố Huyên cơ hồ đồng thời mở miệng.
"Có một chút vấn đề nhỏ."
"Ta muốn nói chuyện riêng với hắn."
Thẩm Huyền tạm dừng nửa giây, muốn lặp lại một lần. Cố Huyên nhìn về phía Thạch An Yến, giữa mày theo thói quen mang theo vài phần trương dương "Làm phiền, giúp một tay"
Thạch An Yến đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhìn đứa nhỏ một chút, kéo Thẩm Huyền rời đi.
Thẩm Huyền biểu tình lạnh nhạt, một chút cũng không phản kháng, dù sao hiện tại có thời gian, hắn có thể đợi Cố Huyên chủ động hướng hắn xin giúp đỡ. Hắn nhìn Thạch An Yến "Ngươi còn chưa cùng hắn làm rõ?"
"Làm rõ cái gì?"
"Mọi người đều là người thông minh."
"...... Không có" Thạch An Yến dứt khoát không che giấu nữa "Hắn vừa mới tỉnh, không có bài xích ta giống trước kia như vậy đã không tệ rồi, cứ để từ từ đi."
Thẩm Huyền hỏi "Hắn sau khi tỉnh lại chưa nói cái gì?"
"Tùy tiện hỏi vài vấn đề" Thạch An Yến nhìn người cách đó không xa, tổng cảm giác Tiểu Huyên dường như thật trở nên có chút thâm trầm thành thục, giống như hiểu được che giấu cảm xúc, phản ứng nêm có cơ hồ đều không nằm trong phỏng đoán của hắn, hắn trước kia vì theo đuổi người đã đặt ra không ít kế hoạch, bây giờ đã không thể dùng nữa.
Xem ra là không lộ...... Thẩm Huyền thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, dự tính Cố Huyên cùng Đặng Văn Hồng hẳn là đã liên hệ rồi, cũng bị nhắc nhở qua rồi, sau đó hỏi hỏi vài việc về chuyện sau tai nạn giao thông, thế cho nên Thạch An Yến không liên tưởng theo hướng khác.
Cố Huyên giờ phút này đang đắc ý dương dương nhìn đứa nhỏ "Ta tỉnh ha ha ha ~"
Lăng Bắc nháy mắt mấy cái, không thể lý giải "Ngươi hổng phải là đang tỉnh sao?"
"Thật là, ngươi hiểu ý của ta mà" Cố Huyên tiếp tục cười nói "Thế nào, có ý tưởng gì? Hâm mộ ghen tị hận đi, đến cắn ta đi a ha ha ha...... A a, ngươi làm gì?!"
Lăng Bắc bị rống hoảng sợ "Hung...... Hung cái gì mà hung, không phải ngươi bảo cắn sao ô ô ô......"
Cố Huyên nhìn hai tròng mắt mắt đẫm lệ của hắn, yên lặng cứng đờ một chút.
Cố Huyên "= 口 ="
Ta rống một câu liền khóc, đứa nhỏ này có chút không thích hợp nha! Phát sinh chuyện gì? A đợi đã, vừa rồi Thẩm Huyền có nói gì đó phải không?
"Thẩm Huyền!"
Thẩm Huyền nghe được thanh âm ngẩng đầu, sáng tỏ tiến lên trấn an đứa nhỏ, đem người giao cho Thạch An Yến, chính mình thì lưu lại, đầu tiên là thẳng thắn hắn đã sớm rõ ràng chuyện xuyên việt, sau đó một chút cũng không nhìn khuôn mặt không được tự nhiên cùng thẹn quá thành giận của ai kia, tự thuật ngắn gọn những chuyện đã xảy ra.
Cố Huyên hoàn toàn rối rồi, há miệng, lại há miệng "Thế....thế hắn đâu?"
"Không rõ lắm"
Cố Huyên ngơ ngác nói "Hình như hôm đó là ngày Husky tỉnh."
Thẩm Huyền "......"
Chính ngươi xuyên thành Husky thì thôi, có thể hay không đừng ngóng trông người khác cũng xui xẻo như ngươi?
Cố Huyên hai mắt sáng lên, càng nghĩ càng kích động, vỗ đùi "Ta một lát nữa về nhà thử xem, nếu đúng, ta sẽ gọi điện thoại cho ngươi!"
Thẩm Huyền "......"
Thạch An Yến buông mắt cùng đưa nhỏ nhìn nhau, sau khi hắn dò hỏi xem Tiểu Huyên nói gì đó, nhỏ hư hư thực thực học ngữ khí của Tiểu Huyên ha ha ha một hồi, sau đó bọn hắn vẫn luôn ở trạng thái này.
Vài giây sau, Lăng Bắc cho rằng hắn không nghe rõ, lại ha ha một lần, thần sắc chăm chú, nãi thanh nãi khí "...... Đến cắn ta a ha ha, ha, ha!"
Thạch An Yến "......"
Lăng Bắc nói "Chính là cái này."
"Vì sao hắn lại nói mấy cái này?"
"Không biết nha."
Thạch An Yến quan sát hắn, ánh mắt mang theo vài phần áp bách. Lăng Bắc sợ tới mức lui về phía sau "Ngươi nhìn qua bộ dáng giống như không được vui lắm"
"Ngươi có thể nói vài thứ khác khiến cho ta hài lòng"
"Là muốn tui khen hả?" Lăng Bắc cố gắng suy nghĩ, nhưng lượng từ ngữ quá ít, chỉ đành nghiêm trang nói "Ngươi thực đáng yêu"
Thạch An Yến "......"
Thẩm Huyền cùng Cố Huyên vừa mới quay lại "......"
Lăng Bắc nhìn thấy chỗ dựa, nhanh chóng chạy qua, kéo tay Thẩm Huyền lui về phía sau, chỉ lộ ra một cái đầu. Thạch An Yến mơ hồ cảm giác đứa nhỏ này hôm nay có chút vấn đề, nhưng lại không xác định có phải là giả vờ hay không, dứt khoát không để ý đến hắn, một lần nữa trở lại bên cạnh Cố Huyên.
Cố Huyên che ngực nhỏ "Ta bỗng nhiên có chút hô hấp không thuận, ngươi thay ta đi chúc thọ Lục lão, ta sẽ đi về trước, ngươi lưu lại đi."
Thạch An Yến nhìn chằm chằm hai mắt hắn thần thái sáng láng, sao có thể giống với câu đang suy yếu được, biết hắn là muốn rời khỏi mình, đặc biệt muốn nói không bằng để ta hô hấp nhân tạo cho ngươi, nhưng lời đến bên miệng liền nuốt xuống, khẩn trương nói "Sao lại thế này? Bây giờ ta mang ngươi đến bệnh viện khám đi."
"...... Không cần, ta về nhà ngủ một giấc là được."
"Như vậy sao được" Thạch An Yến càng thêm khẩn trương, âm cuối thậm chí có chút run "Ngươi là đệ đệ của ta, ngươi không thể lại gặp chuyện không may, lần trước ta thật sự sợ, đi thôi, vẫn là đến bệnh viện một chuyến."
Cố Huyên nhất thời cảm thấy lương tâm của mình bị đặt ở trên bếp lò hung hăng nướng nướng, há miệng, yên lặng buông tay "Không, ta cảm thấy không có việc gì"
"Thật?"
"Hoàn toàn không thành vấn đề, ngươi yên tâm đi."
"Nếu khó chịu thì ngươi cứ nói bất cứ lúc nào"
"...... Ừ"
Thạch An Yến phi thường vừa lòng, sủng nịch nhu nhu đầu của hắn, ở nơi hắn nhìn không thấy nở một nụ cười thắng lợi, đẩy hắn vào đại sảnh.
Thẩm Huyền "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.