Bệnh Chữa Rồi

Chương 49: Biến hóa




Lăng Hi rất nhanh bị bỏ vào trong dòng nước ấm áp, theo thường lệ bị người nào đó kéo vào trong lồng ngực, nháy mắt liền táo bạo, nhưng có lẽ là do trước đó ngất xỉu, một lần này lưng dán lên lồng ngực người nào đó nhưng hắn lại không rơi vào hôn mê, hơn nữa vài phút trôi qua như cũ vẫn duy trì trạng thái thanh tỉnh, điều này làm cho hắn lập tức có loại dự cảm không tốt.
Đm, sẽ không phải là vẫn luôn như vậy đi? Ông đây tình nguyện cái gì cũng không biết!
Thẩm Huyền moẹ nó ngươi buông tay cho ông! Buông tay ngao —!
Con mẹ nó chờ lão tử sau khi tỉnh lại nhất định đem ngươi ném vào trong nồi nấu nước ấm! Ngươi có muốn bò ra ông đây cũng sẽ đem ngươi đá xuống, sau đó nấu thành canh cho chó ăn! CHO CHÓ ĂN —!
Thẩm Huyền dùng tay phải ôm lấy hắn cố định tốt, động tác tự nhiên đem lòng bàn tay đặt ở trên ngực hắn, tay trái thong thả ung dung theo cổ hắn bắt đầu vuốt ve từng tấc một.
Lăng Hi "......"
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Đm ngươi là đang tắm rửa hay là tán tỉnh?! Không tắm thì nhanh chóng lăn được chứ? Bằng không ông đây cắn chết ngươi!
Thẩm Huyền để cằm lên trên vai Lăng Hi, chuyên chú cảm thụ trong lòng bàn tay truyền đến nhảy lên, muốn thử xem xem có thể nhanh hơn hay không, lúc này lại thông qua má tiếp xúc nhận thấy được người nào đó thần kinh trên má đôi chút nhảy nhảy, tuy rằng thực mỏng manh, nhưng quả thật tồn tại.
Tâm hắn đột nhiên run lên, kiệt lực duy trì trấn định, tạm thời ngừng giở trò hành động lưu manh, thò tay ôm chặt hắn, lẳng lặng bồi hắn cùng nhau ngâm mình, sau kiên nhẫn chờ, bỗng nhiên đem tay thả vào trong nước sờ soạng một chút.
Thần kinh trên má lại nhảy dựng.
Thẩm Huyền hô hấp căng thẳng, nhất thời gợi lên mỉm cười, nghiêng đầu hôn Lăng Hi một ngụm, có thể khẳng định khối thân thể này có cảm giác, mà không phải giống như lúc trước tử khí trầm trầm, giống như xác chết vậy.
Lăng Hi tức khắc lại nổi giận, nghĩ mọe nó ngươi sờ chỗ nào? Buông tay cho lão tử! Mau buông tay a đồ biến thái! Ông đây tuyệt đối không tha cho ngươi ngao ngao ngao! Moẹ nó vì cái gì mà ông đây còn chưa ngất chứ hả?!
Thẩm Huyền không ăn đậu hũ hắn nữa, cẩn thận tắm cho hắn một trận, ôm đặt ở trên giường lau sạch sẽ, miệng đối miệng đút hắn uống một chút nước, sau đó buông mắt nhìn chằm chằm hắn, nâng cằm hắn lên đem bọt nước ở khóe môi liếm sạch, tiện đà trượt đến cổ, ở trên người hắn rơi xuống những nụ hôn nhỏ vụn.
Lăng Hi trong chốc lát trước mắt bỗng tối đen, chỉ cảm thấy một trái bom nguyên tử oanh một tiếng nổ tung ngay thần kinh mẫn cảm của mình, linh hồn cũng có thể nổ thành từng mảnh vỡ, thanh âm trong lòng hắn lại bắt đầu run lên.
Con con con mẹ nó Thẩm Huyền, ngươi ngươi ngươi muốn làm gì? Ngươi không cho ông đây mặc quần áo cũng không cho chính bản thân mình mặc, chẳng lẽ là muốn làm sao?! Ngươi đừng cho rằng ông đây không hiểu cái này! Ngươi dám làm thật thử xem —!
Thẩm Huyền hôn thời gian cũng không dài, rất nhanh ngồi dậy nhìn hắn, thấy lồng ngực hắn vừa tắm rửa qua lại phủ đầy tầng mồ hôi mỏng, sung sướng nheo mắt.
Vài lần trước quả nhiên không phải trùng hợp.
Khối thân thể này không chỉ có cảm giác, còn có ý thức, ít nhất có thể xác định trong cơ thể có linh hồn.
Sẽ là hắn sao?
Không, chỉ có thể là hắn.
Thẩm Huyền mí mắt cụp xuống, hoàn toàn không thể chịu đựng được trong khối thân thể này chứa đựng linh hồn khác, bất quá vài lần trước hắn không có làm quá phận như vậy, người có thể tức đến trình độ cả người đổ mồ hôi, cũng chỉ có Lăng Hi đi?
Hắn chỉ cảm thấy mọi buồn khổ gần đây đều tan biến hết, lại hôn hôn người dưới thân, dự tính đối phương hiện tại chắc đang tức muốn nổ phổi, liền đem quần áo cả hai mặc vào, thỏa mãn kéo vào trong lòng.
Lăng Hi vừa thiếu chút nữa lại hôn mê, giờ phút này bị hắn ôm, cảm thấy ít nhất so với cưỡng ép lên giường, cũng không bài xích lắm, lung tung mắng xong vài câu liền mệt mỏi, thật sự lười giãy dụa.
Thẩm Huyền lúc trước một lòng nghĩ đến chuyện thân thể của hắn, căn bản không tồn ý niệm khác, lúc này trong lòng ôm người mình thích, hắn dần dần liền có chút ngứa ngáy khó nhịn, do dự nhìn chằm chằm hình dáng mơ hồ trong bóng đêm, nhịn không được siết chặt cánh tay, đến gần hắn nghiêng tai hôn hôn.
"Lăng Hi, ta yêu ngươi."
Hôn cái lông, có thể để ta yên tĩnh hay không! (╰_╯)#
Lăng Hi như cũ cảm giác thấy mệt, tùy tiện phản bác một câu liền không muốn mở miệng nữa, nhận mệnh yên lặng nằm. Hắn phát hiện năng lực thừa nhận của mình gần đây càng ngày càng mạnh, biết đâu ngày nào đó tật xấu này sẽ khỏi hẳn, nhưng hắnchắc chắn sẽ không cảm kích Thẩm Huyền!
Từ từ.
Vì cái gì hô hấp bên tai giống như trở nên nặng hơn?
Hắn vội vàng chăm chú cảm thụ một chút, phát hiện xác thực không phải ảo giác, hơn nữa người nào đó mỗi lần thở ra khí tức đều rất nóng, phảng phất có thể làm bỏng da, hắn vì thế phản ứng mất vài giây.
Lăng Hi "......"
[╯‵□′]╯︵┻━┻
Mọe nó tên khốn kiếp ngươi bây giờ phát tình sao?! Chẳng lẽ còn muốn làm? Ngao ngao ngao ngươi tìm chết —!
Hắn mắng đến một nửa, sâu sắc nhận ra thứ gì đó đặt ngay đùi, tựa hồ bộ dáng thật cứng, nhanh chóng ý thức được đó là cái gì, chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, trước mắt lại một lần nữa tối sầm, lập tức hôn mê, thật sự là muốn mau bao nhiêu liền mau bấy nhiêu.
Thẩm Huyền đầy đầu đều là hình ảnh Lăng Hi sau khi tắm xong cả người trần trụi, bộ dáng không hề phòng bị nằm ở trước mặt, tình dục chốc lát liền tràn lên, nhưng hắn biết hắn không thể làm, bằng không chẳng sợ Lăng Hi bây giờ có thể nhẫn nhưng sau khi tỉnh lại tuyệt đối sẽ làm chết hắn.
Hắn ở trong lòng tiếc hận thở dài, lui về phía sau một chút kéo giãn cự ly, chờ khôi phục lãnh tĩnh lại một lần nữa đem người ôm vào trong lòng, âm thanh thâm tình nói ngủ ngon rồi nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lăng Hi ngày hôm sau lúc khôi phục ý thức thì Thẩm Huyền đã rời đi, chỉ còn hắn một người lẻ loi nằm đây, đại não hắn trống rỗng vài giây, nhanh chóng nhớ tới chuyện tối hôm qua, nháy mắt liền không bình tĩnh nổi.
Hắn biết Thẩm Huyền hẳn là cứng rắn, sau đó đâu? Sau đó đâu?! Sau đó đâu?!!!
Tên khốn kiếp kia đối với hắn làm cái gì? Làm cái gì?! Làm cái gì?!!!
Người mình thích ngay tại bên cạnh, Thẩm Huyền có khả năng làm Liễu Hạ Huệ* sao?
*Liễu Hạ Huệ nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục. Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn. Nhờ điều này, ông được xem là một nam tử hán chính trực, và có một câu tục ngữ về ông: Tọa hoài bất loạn (ngồi mà trong lòng vẫn không loạn)
Nếu đổi lại là hắn...... Không, ông đây muốn một đời một mình mà sống, nhất định sẽ không có loại khả năng này!
Lăng Hi bắt buộc chính mình bình tĩnh, cố gắng cảm thụ thân thể, cảm giác mặt sau không đau cũng không khó chịu, cho nên Thẩm Huyền không có làm, lúc đó sẽ không phải là dùng tay hắn...... Đủ rồi, không cần nghĩ đi nghĩ lại, mau quên đi!
Hắn yên lặng tự thôi miên, chỉ cảm thấy ngày này qua được so với lúc ở trại an dưỡng còn khổ hơn, càng phát ra ý muốn điều khiển thân thể, sau một lúc lâu rốt cuộc thành công làm cho tay nhỏ cử động một chút.
Hắn thở ra một hơi, nghỉ ngơi một lát liền tiếp tục cố gắng, tính toán nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này.
Thẩm Huyền giờ phút này đã tới công ty, ngay sau đó liền nhận được điện thoại của Cố Huyên.
Hắn nhìn tên hiển thị, hiểu rõ hỏi "Có kết quả?"
"Không, ta muốn nói cho ngươi một tin tức kích động nhân tâm" Cố Huyên phấn khởi nói "Ta ngày hôm qua nói Thạch An Yến đem quà đi tặng người có ba con chó, muốn đem về mượn chơi một ngày, bên trong có hai con đực!"
Thẩm Huyền "......"
"Đối phương vừa đưa tới, hắn đi xuống lầu tiếp rồi, lập tức liền có thể cùng Husky chơi đùa với nhau!"
Thẩm Huyền "......"
Cố Huyên cam đoan nói "Ngươi yên tâm, ta sẽ nhìn chúng nó, sẽ không khiến Husky bị thương"
Thẩm Huyền nói "...... Ngươi cố lên"
Cố Huyên nghe được tiếng bước chân, nhanh chóng cắt đứt, nhìn thấy người đi lên là Thạch An Yến, thò tay tiếp nhận sợi xích một con chó đực trong đó, thật cẩn thận để nó sát vào Husky.
Husky trên người còn đang bị thương, Cố Huyên không dám khiến chúng nó dựa vào quá gần, vẫn dùng lực kéo xích, tốt là con chó kia giống như có thể cảm giác được Husky thân thể không tốt, dùng đầu cọ cọ nó. Husky cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, cọ lại một chút.
Cố Huyên yên vị trên xe lăn yên lặng nhìn, như thế nào đều không cảm giác người nào đó có thể giả bộ đến loại trình độ này, cho nên bên trong không có linh hồn của con người sao?
Hắn có hơi thất vọng một chút.
Thạch An Yến đứng ở bên cạnh buông mắt nhìn hắn, hoàn toàn không rõ hai con chó này có cái gì để quan sát, liền sờ sờ đầu hắn "Tiểu Huyên?"
"Ừm" Cố Huyên chưa từ bỏ ý định "Đưa ta thức ăn cho chó"
Thạch An Yến tùy tay đưa cho hắn.
Cố Huyên lại gần bát ăn cho chó đổ vào bên trong một ít, thấy mấy con chó này tất cả đều ghé vào cùng nhau vùi đầu ăn, Husky là ăn đến ngay cả đầu cũng không thấy, không khỏi u u thở dài, "Aiz......"
Thạch An Yến "......"
Cố Huyên mắt thấy chúng nó muốn tranh giành thức ăn mà gầm gừ, vội vàng khiến Thạch An Yến đem ba con chó kia lôi đi "Được rồi, chúng nó xem qua Husky rồi, mang đi đi."
Thạch An Yến bất động thanh sắc nhìn hai mắt hắn, cảm thấy người này đôi khi thật sự là rất khó hiểu, liền một bên âm thầm quyết định một lần nữa chế định kế hoạch theo đuổi, một bên đem ba con chó đến bên kia cột chắc, đợi đến khi trở về, Cố Huyên đã đến trước mặt Husky, đang sờ đầu của nó.
Husky thấy Thạch An Yến, gâu một tiếng, vẫy vẫy cái đuôi thân mật cọ cọ hắn.
Tay Cố Huyên có chút thất bại, tổng cảm giác Husky thân cận với Thạch An Yến hơn, nhìn nó, lại nhìn người nào đó, thật không vui.
Thạch An Yến đương nhiên có thể phát hiện cảm xúc của Tiểu Huyên biến hóa, nhìn chằm chằm Husky, rơi vào trầm mặc. Con chó ngốc nhà ngươi, lúc trước không thèm phản ứng ta, Tiểu Huyên tỉnh lại nhất định muốn cùng ta dính chùm một chỗ cho ta kéo cừu hận, ta đời trước nhất định là nợ ngươi!
Hắn nói sang chuyện khác "Hôm nay thời tiết không tệ, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo?"
Cố Huyên liếc nhìn hắn, "Đã qua vài tiếng rồi, ngươi còn không đến công ty?"
"Một lát liền đi" Thạch An Yến nói, ý đồ từ đáy mắt hắn tìm đến cảm xúc khác, thế nhưng không có, người này như cũ thực bình thản, phảng phất đối với chính mình chiếm lấy Tinh Vũ dường như không có một chút bất mãn.
Cố Huyên không có chú ý hắn tìm tòi nghiên cứu, nói câu không muốn động, liền điều khiển xe lăn về phòng ngủ, yên lặng móc di động gửi tin nhắn cho Thẩm Huyền: Đoán kết quả xem.
Thẩm Huyền trả lời rất nhanh: Không phải.
Cố Huyên: Tại sao ngươi biết?
Bởi vì ta tìm được hắn rồi...... Thẩm Huyền mặt mang mỉm cười nhìn chằm chằm màn hình, đơn giản trả lời một câu "Đoán" liền không để ý tới người nào đó nữa, bắt đầu chuyên tâm công tác, buổi tối không đi giao thiệp xã giao mà về nhà bồi Lăng Hi nói chuyện phiếm, ôm hắn đi tắm rửa một cái, cuối cùng xoa vào trong lòng cùng nhau ngủ.
Hắn biết đạo lý tận dụng thời cơ, cho nên mấy ngày kế tiếp chỉ cần có thời gian liền trở về tiểu lâu đợi, thường xuyên ôm Lăng Hi hôn hai cái, làm chút động tác nhỏ, hi vọng người này có thể đem hắn trở thành thói quen.
Gần đây hắn đặc biệt ham thích giúp Lăng Hi tắm rửa, nếu không phải sợ Lăng Hi nhận thấy được có vấn đề, hắn thật muốn một ngày tắm ba ngày lần, bởi vì hắn có thể cảm giác vấn đề điều khiển cơ thể của Lăng Hi đang tăng lên, một trong số đó là ở trên lông mi.
Tuy rằng rất khó phân biệt, nhưng cự ly của bọn hắn quá gần, hắn có thể tinh tường nhìn thấy lông mi ngẫu nhiên sẽ nhẹ nhàng run một chút — thời điểm hắn đụng tới bộ phận nào đó — có lẽ chính bản thân Lăng Hi cũng không phát hiện điều này.
Hiện tượng này khiến hắn liên tưởng đến một đáp án: Vùng mẫn cảm.
Bởi vậy hắn bắt đầu ôm một thái độ vô cùng nhiệt tình đối với chuyện đi tắm, mỗi lần đều tận lực đào móc càng nhiều địa phương, bất diệc nhạc hồ
"Rất lâu rồi chưa mát xa cho ngươi, ta giúp ngươi ấn ấn." Thẩm Huyền hôm nay theo thường lệ đem người ôm vào phòng tắm, hôn hôn vành tai hắn, từ đầu đến chân vì hắn phục vụ một lần, đều là thành quả trọng điểm của việc ôn tập mấy ngày gần đây.
Nội tâm Lăng Hi quả thực sóng to gió lớn, hoàn toàn ngăn cản không được cảm giác của thân thể, nghĩ thầm mọe nó đủ rồi! Lão tử không cần ngươi mát xa! Khoan, dừng tay, moẹ nó chỗ đó không cần ấn! Nơi này cũng không cần! Mau lăn đi a ngao ngao ngao —!
Từ từ! Từ từ! Từ từ—!
Giống như muốn...... lên......
Lăng Hi ".........................................."
Moẹ nó đây không phải thật! Xác định vững chắc là đang nằm mơ đi? Nhất định là nằm mơ!
Thẩm Huyền hoàn thành công tác, tay không ý gian sát qua bộ phận nào đó dưới eo hắn, nhất thời gợi lên mỉm cười, ngữ khí đặc biệt vô tội hoang mang "Ồ? Ngươi làm sao vậy?"
Lăng Hi "................."
Mọe nó ngươi nói xem làm sao, còn moẹ nó không phải bởi vì ngươi!
(╰_╯)#

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.