Bệnh Độc Thân

Chương 2: Chó bự




Nếu như ai cũng biết tự kiểm điểm thì chắc những mâu thuẫn trên đời đã không tồn tại.
Nhớ có lần Hướng Mặc đến rạp xem phim một mình, ngồi bên cạnh một dì trông như ngoài năm mươi.
Gần cuối phim, dì ấy lấy điện thoại ra gọi cho ai đó nhưng đầu dây bên kia mãi vẫn không kết nối được, dì ấy gọi lại rất nhiều lần, trong lúc đó ánh sáng màn hình thật sự rất chói, Hướng Mặc không nhịn được mới vỗ nhẹ dì ấy, nhỏ giọng nhắc nhở: "Dì ơi, điện thoại chói mắt quá."
Người bình thường khi bị nhắc nhở ắt hẳn sẽ cảm thấy có lỗi. Xui thay, Hướng Mặc vừa nói dứt câu, bộ phim điện ảnh cũng kết thúc, toàn bộ đèn trong rạp từ từ sáng lên.
Dì bên cạnh như được tiếp thêm tự tin, liếc xéo Hướng Mặc, quái gở hỏi: "Có một giây mà cậu cũng không chịu được à?"
Ý của câu này là dù gì một giây nữa phim cũng kết thúc, dì ấy gọi điện thoại thì có làm sao?
Nghe vậy, Hướng Mặc cũng không cảm thấy tức giận, ném lại một câu y chang: "Có một giây mà dì cũng không đợi được hả?"
Dù gì một giây nữa phim cũng kết thúc, tại sao dì không đợi phim hết rồi hẵng gọi điện thoại?
Những lưỡi dao phóng đi đều đồng loạt găm ngược vào mình, dì ấy ăn phải quả đắng, sắc mặt trở nên xấu xí vô cùng.
Mà tâm trạng của Hướng Mặc lại khá thoải mái, suy cho cùng thì đối với anh, xử lý kiểu người "chỉ biết trách người khác, không chịu tự kiểm điểm bản thân" còn vui hơn cả việc xem được một bộ phim hay.
—— Song, anh cũng chưa từng nghĩ có ngày chính mình lại trở thành kiểu người như vậy.
✧✧✧
Cách âm nhà cũ không tốt, Hướng Mặc chỉ chú ý đến chuyện tầng trên ảnh hưởng tầng dưới, căn bản chưa bao giờ cho rằng trên dưới đều ảnh hưởng lẫn nhau.
Đây chính là hậu quả của việc không tự kiểm điểm.
"Vậy sao?" Ly cà phê trong tay run nhè nhẹ, Hướng Mặc miễn cưỡng duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, tự nhiên nói, "Ngại quá, sau này tôi sẽ chú ý."
Sĩ diện bỏ đi là cách duy nhất để kẻ thua cuộc giữ lại tôn nghiêm của mình, Hướng Mặc xoay người, đang định vào nhà thì lại nghe Đỗ Trì ở phía sau lười biếng nói: "À, tôi không để ý đâu."
Phân tích cả câu, ý Đỗ Trì là không ngại anh làm ồn, hay... không ngại anh rên to?
Cà phê trong ly thiếu chút nữa đổ ra, Hướng Mặc giả vờ không nghe thấy, đi thẳng lên tầng hai.
✧✧✧
Cẩn thận nhớ lại quá trình tối qua, Hướng Mặc xin thề là anh chỉ rên vào giai đoạn sau cùng khi lên đỉnh, lúc đó cơ thể không nhịn được mới ngâm vài tiếng rồi thôi.
Đỗ Trì bảo anh "rên to lắm" cũng giống như cái câu "kêu cả đêm", đều nói theo cách phóng đại.
Đúng là có qua có lại mới toại lòng nhau.
Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa hai người là việc Hướng Mặc khoa trương chỉ để bày tỏ sự không hài lòng của mình, trong khi Đỗ Trì hoàn toàn không phải như vậy.
Động cơ của hắn xấu xa hơn, rõ ràng hắn chỉ muốn trêu chọc Hướng Mặc.
Mặc dù quá trắng trợn, nhưng có lẽ Hướng Mặc vẫn nên cảm ơn Đỗ Trì vì đã không phóng đại đến mức nói rằng tiếng rên của anh bật tung luôn nóc nhà.
Đứng bên cửa sổ phòng bếp nhìn ra ngoài, hàng cây ngô đồng hai bên đường đã thay lá, những chú chim không biết tên nhảy nhót trên cành, cất tiếng hót líu lo vui tai.
Phải chi đang đúng lúc tâm trạng thoải mái, Hướng Mặc đã bưng ly cà phê ra sân ngồi để tận hưởng bầu không khí độc đáo của khu này rồi.
Đáng tiếc hôm nay anh thật sự không kéo nổi tâm trạng, anh đổ hết cà phê xuống bồn rửa chén, trong lòng không khỏi cảm thấy muộn phiền.
✧✧✧
Lúc Đỗ Trì mới dọn tới đây, bầu không khí giữa hai người rất thân thiện.
Xe tải chở đồ dừng trước cửa phòng tranh Bút Mực, Hướng Mặc chủ động ra sân đón Đỗ Trì dù bên cạnh hắn còn có một chú chó bự anh không thích lắm.
"Nó tên Tam Mao, không cắn đâu." Đỗ Trì hơi cúi xuống, vừa xoa bộ lông vàng của nó vừa nhìn Hướng Mặc, nói.
Do tính chất công việc, Hướng Mặc phải tiếp xúc với rất nhiều người xa lạ, một số thì đến học vẽ, một số thì đến mua tranh. Và cũng bởi vì tính chất công việc nên anh luôn vô thức quan sát ngũ quan của mọi người.
Mắt Đỗ Trì rất đẹp, sâu hút có hồn, không biết né tránh, khi nhìn thẳng vào đối phương, có thể cảm nhận được sự chân thành cởi mở.
—— Tất nhiên, đây chỉ là ấn tượng đầu tiên.
"Tam Mao à?" Trọng tâm chú ý của Hướng Mặc chuyển từ mắt Đỗ Trì sang mắt Tam Mao, không hiểu sao anh lại cảm thấy chú chó lông vàng này có điểm giống Đỗ Trì, đều mang dáng vẻ chân thành cởi mở, thân thiện vẫy đuôi, nghe người khác kêu tên mình thì hơi cử động đôi tai cụp.
Không phải Hướng Mặc sợ chó, chẳng qua anh bị chút tâm lý với những chú chó to, nguyên nhân bởi vì hồi bé có một con chó berger thả rông nhào tới cắn trúng cẳng tay anh, làm anh phải đi tiêm năm mũi phòng bệnh dại.
"Anh có thể sờ nó." Đỗ Trì nói.
Cách tốt nhất để hai người xa lạ rút ngắn khoảng cách chính là giao lưu thông qua thú cưng, Hướng Mặc cũng muốn có mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm mới, tuy nhiên vừa định lấy hết can đảm chạm vào thì Tam Muội đột nhiên chạy từ trong phòng tranh ra, đi tới chỗ Tam Mao kêu meo meo.
"Anh nuôi mèo hả?" Đỗ Trì ngồi xổm xuống tính xoa đầu Tam Muội, nhưng Tam Muội lại linh hoạt tránh đi, vòng qua phía bên kia của Tam Mao.
Tam Mao quay đầu, ánh mắt đuổi theo con mèo nhỏ.
"Tên của nó là Tam Muội." Hướng Mặc nói, "Nó toàn vậy đấy, cậu muốn sờ nó thì nó trốn, chứ nếu cậu không nhìn nó, nó sẽ tới cọ chân cậu ngay."
Một con mèo và một con chó ở dưới chân họ ngửi mũi nhau, tạo nên một bức tranh trông khá hài hòa. Khổ nỗi vào đúng lúc này, Tam Muội bất ngờ duỗi chân trước, không hề khách sáo cho Tam Mao một quyền, sau đó chạy nhanh về phòng tranh.
Nhìn bộ dạng bối rối của Tam Mao, Hướng Mặc xấu hổ nghĩ con mèo thối này đúng là không thích hợp để lấy cớ giao lưu thân thiết.
"Xin nhường một chút."
Hai ba nhân viên dọn nhà thuê vác cái thùng giấy to đùng chen vào trong sân, phá vỡ bầu không khí lúng túng giữa hai người.
Hướng Mặc nhìn thoáng qua bao bì trên thùng giấy, đó là một chiếc giường sắt màu đen. Thấy thùng xe tải đã trống, anh chủ động dẫn Đỗ Trì vào nhà, ân cần hỏi: "Có cần tôi giúp sắp xếp đồ đạc không?"
"Không cần, tôi tự làm được rồi." Đỗ Trì dắt Tam Mao đi theo phía sau Hướng Mặc, bước vào phòng tranh ở tầng một, "Lần trước đến xem tôi đã muốn hỏi, anh mở phòng tranh bán thời gian à?"
Giờ mở cửa phòng tranh Bút Mực là từ một giờ trưa đến năm giờ chiều các ngày trong tuần và từ mười giờ sáng đến ba giờ chiều các ngày nghỉ. So với một số phòng tranh mỗi ngày đều mở cửa từ sáng đến tối thì phòng tranh Bút Mực phải nói tương đối lười. Không phải do Hướng Mặc có công việc khác, chỉ đơn giản là anh muốn nghỉ ngơi thôi.
"Không, toàn thời gian đấy."
Hướng Mặc không nhiều lời, thật ra thì trước đây anh không làm nó toàn giời gian.
✧✧✧
Hai mươi lăm tuổi là bước ngoặt cuộc đời Hướng Mặc, trước năm hai mươi lăm, anh là giáo viên mỹ thuật tại một trường cấp hai công lập, quen một anh bạn trai có điều kiện tốt, công việc suôn sẻ, tình cảm đủ đầy.
Năm ấy, được bạn trai cổ vũ và giới thiệu, anh có cơ hội tổ chức một buổi triển lãm cá nhân.
Thời điểm đó, Hướng Mặc cùng sự ngông cuồng tự tin đặc trưng của họa sĩ trẻ, quyết định trưng bày những bức phác họa cơ thể mình đã vẽ tại triển lãm, đó là tranh anh thích nhất, cũng là đề tài anh giỏi nhất.
Những bức phác họa cơ thể mang đậm phong cách cá nhân của Hướng Mặc, nói theo một tờ tạp chí nghệ thuật thì bút chì trong tay anh chính là chiếc máy ảnh với kính lọc riêng.
Nét vẽ cực kỳ tinh tế, đã tả thực, lại vượt qua cả tả thực.
Có phụ huynh vô tình biết được thông tin Hướng Mặc mở triển lãm tranh nên cố tình đưa con đến ủng hộ, kết quả nhìn thấy những bức tranh khỏa thân Hướng Mặc vẽ, quay về liền tố cáo anh với nhà trường.
"Loại giáo viên này không thích hợp dạy trẻ vị thành niên", "Phải làm sao nếu con tôi bị truyền bá những tư tưởng quái đản đó",...
Đối mặt với những chất vấn của phụ huynh, Hướng Mặc không nhiều lời giải thích, chấp nhận từ bỏ công việc ở trường, mà khi tâm trạng đang xuống dốc, anh bạn trai vốn nên ở bên cạnh an ủi anh lại nhất quyết đòi ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, cuối cùng cả hai lựa chọn chia tay.
Đùng một cái mất việc, mất người yêu, Hướng Mặc phải tốn một khoảng thời gian rất lâu mới vượt qua được, sau đó anh dùng thu nhập từ việc bán tranh, mở phòng tranh Bút Mực.
Ba năm lặng lẽ trôi qua, nhưng so ra, Hướng Mặc thích cuộc sống không màng danh lợi, an yên nhàn hạ như hiện tại hơn. Ít nhất thì bây giờ học sinh của anh đều là người lớn, không cần lo về việc dạy hư bọn trẻ nữa.
✧✧✧
"Đây là tác phẩm của anh à?"
Đỗ Trì không đi theo Hướng Mặc lên lầu mà cùng Tam Mao dừng trước một góc phòng tranh.
Ở góc đó treo bức tranh phác họa cơ thể duy nhất trong phòng tranh này, so với những tác phẩm Hướng Mặc từng trưng bày mà nói thì quy mô rất nhỏ, chỉ có mỗi phần lưng người thôi.
"Đúng vậy." Hướng Mặc trả lời một cách thờ ơ, anh không biết Đỗ Trì có hiểu hay không, tóm lại là không có gì để nói, "Tôi chuyên phác họa."
"Tôi phát hiện mình đã từng đến xem triển lãm tranh của anh rồi."
Trọng tâm câu chuyện thay đổi quá đột ngột làm cho Hướng Mặc vô cùng ngạc nhiên, dù rằng trong giới anh có chút danh tiếng, tuy nhiên không phải bất kỳ ai cũng có thể nhận ra anh.
Anh đang định hỏi sao Đỗ Trì lại đến xem triển lãm tranh của mình thì chợt nghe Đỗ Trì nói tiếp: "Ban đầu tưởng triển lãm ảnh, ai ngờ đến mới biết là triển lãm tranh."
Nghe vậy, Hướng Mặc lập tức hiểu ra, Đỗ Trì chỉ ngẫu nhiên đi xem, ngay cả nội dung triển lãm là gì cũng không rõ.
Lời khen ngợi đến từ người ngoài ngành vốn không có trọng lượng mấy đối với Hướng Mặc, anh thuận miệng đáp: "Phong cách vẽ của tôi chính là như vậy."
"Thật trùng hợp, không ngờ tới đây ở lại gặp được họa sĩ mình biết."
Giọng Đỗ Trì có gì đó rất mới lạ, giống như tình cờ phát hiện ra duyên phận diệu kỳ, ánh mắt nhìn Hướng Mặc bỗng tràn đầy khát khao khám phá.
Song, khát khao này thoáng qua rất nhanh, chắc do ấn tượng nông cạn cùng hiện thực trước mắt chồng lên nhau khiến người ta cảm thấy không chân thực, Đỗ Trì lại dùng ánh mắt dò xét, đánh giá Hướng Mặc một lần nữa.
Bị nhìn như thế, tất nhiên khó tránh suy nghĩ nhiều.
Hướng Mặc tự nhận vẻ ngoài của mình cũng phù hợp với thân phận họa sĩ, ăn mặc hơi buông tuồng nhưng có sự kết hợp màu sắc cẩn thận, móng tay cắt tỉa gọn gàng, giống hệt phong cách vẽ tranh tinh tế của anh.
Anh cũng không biết tại sao mình lại để cho Đỗ Trì tùy ý quan sát, chắc là do lòng hư vinh của người họa sĩ, mong muốn được nghe đánh giá "người tựa như tranh".
Kết quả Đỗ Trì chẳng đưa ra ý kiến gì, chỉ giống như mới quen biết Hướng Mặc một lần nữa, nói đùa rằng: "Thì ra hoạ sĩ khiêu dâm kia chính là anh."
Họa-sĩ-khiêu-dâm.
Nghe được mấy chữ này, khóe môi Hướng Mặc lập tức đông cứng, mặc dù anh vẫn duy trì vẻ thân thiện, thế nhưng sắc mặt đã bắt đầu có khuynh hướng tối đi.
Đúng là không thích nổi mấy con chó bự mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.