Bệnh Độc Thân

Chương 22: Kỳ cục




Sau chín giờ rưỡi, các cửa hàng bắt đầu lục tục dọn dẹp.
Hướng Mặc và Đỗ Trì đi thang máy lên thẳng rạp chiếu phim, không giống như các tầng vắng vẻ khác trong trung tâm thương mại, nơi đây nhộn nhịp tụ tập rất nhiều người trẻ tuổi.
Nhìn các poster quảng cáo xung quanh rạp mới thấy hai ngày trước còn có một bộ phim thương mại bom tấn được phát hành, không phải Hướng Mặc không xem phim thương mại, chẳng qua là anh không muốn chọn xem vào thời điểm cuối tuần đông người, riêng phim tài liệu thì anh biết có rất ít người xem, vậy nên anh mới mua vé vào tối chủ nhật.
Lấy vé, kiểm tra vé, vào rạp.
Rất nhiều chi tiết thường khi không để ý tới, bây giờ lại tựa như manh mối trong trò chơi giải đố, liên tục xuất hiện trước mắt Hướng Mặc.
Anh nhìn thấy trên ốp điện thoại của Đỗ Trì có bốn chữ "Sớm ngày về hưu".
Anh phát hiện Đỗ Trì đã gấp vé lại trước, tiện cho nhân viên xé vé ra.
Thỉnh thoảng bên cạnh có người đi ngang qua, quả nhiên không so sánh thì sẽ không đau lòng, đây là lần đầu tiên anh ý thức được Đỗ Trì cao như vậy.
Trong rạp vắng tanh không có ai xem quảng cáo, Hướng Mặc nhìn vé gốc trong tay, đi về phía chỗ ngồi hàng bảy, tuy nhiên khi anh chỉ mới bước tới hàng sáu, Đỗ Trì đột nhiên giữ lấy cổ tay anh, hỏi: "Không ngồi chung à?"
Vết đỏ trên cổ tay vẫn chưa hoàn toàn biến mất, là dấu vết Đỗ Trì tạo ra lúc mạnh mẽ túm lấy tay anh trong nhà tắm, bắt anh chịu trách nhiệm những gì đã làm. Rõ ràng hai người không phải kiểu quan hệ có thể tuỳ ý chạm vào đối phương, nhưng anh bạn này lại càng ngày càng thuần thục, quen cửa quen nẻo quá rồi.
Người quen biết nhau đương nhiên không cần tách ra ngồi, chỉ là Hướng Mặc không chắc rằng Đỗ Trì có thích ai đó ngồi bên cạnh lúc xem phim hay không thôi —— Dù sao người đi xem phim một mình vào nửa đêm ít nhiều đều có chủ ý —— Cho nên anh mới mặc định hai người không nên ảnh hưởng gì đến nhau.
Có điều bây giờ Đỗ Trì đã đề nghị, thế thì anh cũng không từ chối.
"Được thôi."
Hướng Mặc cùng Đỗ Trì ngồi ở vị trí chính giữa hàng sáu, trong đầu anh thoáng hồi tưởng xem đã bao lâu rồi mình không đi xem phim với người quen, bạn bè.
✧✧✧
Không lâu sau, đèn tắt, bốn phía trở nên tối om, những hình ảnh mới lạ xuất hiện và âm thanh mang phong cách Ai Cập vang vọng khắp phòng chiếu.
Cụ thể, bộ phim tài liệu này nói về những đồ vật chôn cất được khai quật trong lăng mộ của Pharaoh Tutankhamun, bao gồm mặt nạ, phù điêu, vật dụng hằng ngày,...
Hiếm khi Hướng Mặc có được một lần bao rạp, anh hoàn toàn thả lỏng, tận hưởng không gian của riêng mình. Tuy nhiên người bên cạnh anh chung quy cũng lớn tướng như vậy, tóm lại cảm giác vẫn không giống khi đi xem phim một mình.
Ví dụ như bây giờ, Hướng Mặc nhịn không được quay đầu sang, nhìn Đỗ Trì bên cạnh hỏi: "Cậu có biết phong cách mỹ thuật của người Ai Cập cổ đại không?"
Qua tuổi hai mươi lăm, cách bày tỏ mong muốn của con người giảm dần theo năm tháng. Tần suất chia sẻ khoảnh khắc lên vòng bạn bè giảm, cũng chẳng còn thường xuyên trò chuyện với những người thân thiết.
Hướng Mặc không biết tại sao, nhưng giờ phút này, anh rất muốn nói chuyện cùng Đỗ Trì. Có lẽ bởi vì trong kênh trò chuyện về phim tài liệu, chỉ có Đỗ Trì là hiểu anh nhất.
"Biết, tính trật tự cao." Trong rạp không có ai khác, Đỗ Trì cũng không cần chú ý âm lượng, "Tôi từng đi tham quan Kim Tự Tháp, đó là khối hình học có tỉ lệ chuẩn xác, đường nét tinh vi."
"Tôi rất thích phong cách này, đặc biệt là ngôi đền Abu Simbel, điêu khắc ở lối vào có vẻ đẹp của kỷ luật." Nói đến đây, Hướng Mặc cảm thấy hơi tiếc nuối, "Mà tôi thì vẫn chưa được đến đó tham quan."
"Tại sao anh không đi?" Đỗ Trì rảnh rỗi bắt đầu trò chuyện cùng Hướng Mặc, "Nếu anh muốn đi, tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho anh."
"Sau khi mở phòng tranh thì không có thời gian đi du lịch ở xa nữa." Hướng Mặc suy nghĩ một chút, quả thật không có thời gian, thế nên anh lại hỏi Đỗ Trì, "Cậu đã đến những nơi nào rồi?"
"Nhiều lắm." Đỗ Trì liệt kê, "Đền Parthenon, nhà thờ Hagia Sophia, nhà thờ Đức Bà Paris,..."
"Thế thì cậu nhất định biết được sự khác biệt giữa kiến trúc Gothic và kiến trúc Baroque."
"Tất nhiên."
Hai người trò chuyện một hồi, chủ đề đã đi xa Ai Cập từ lâu. Vốn dĩ điều khiến Hướng Mặc thấy khó chịu nhất chính là nói chuyện trong lúc xem phim, thế mà giờ đây anh lại vô thức say sưa tán gẫu cùng Đỗ Trì, thậm chí thỉnh thoảng khoé môi còn nở nụ cười nhàn nhạt.
Hướng Mặc ngồi bên trái Đỗ Trì, quay đầu qua nói chuyện trên trời dưới đất, ánh sáng màn hình chiếu vào sườn mặt anh, vừa hay có thể thấy được má lúm đồng tiền rõ ràng trên mặt.
Khi đề tài về đến lịch sử mỹ thuật Trung Quốc, Đỗ Trì nhìn chằm chằm má phải của Hướng Mặc, bất ngờ hỏi: "Tại sao anh không thích hôn?"
Đề tài chuyển hướng đột ngột, Hướng Mặc ngây người, cũng do tán gẫu quá vui, anh bất giác nói ra suy nghĩ trong lòng: "Bởi vì đó là chuyện chỉ những người yêu nhau mới có thể làm được."
"Tức là không có tình cảm thì không thể hôn à?" Đỗ Trì nhướng mày hỏi.
Hướng Mặc nghe ra vài phần ý trêu chọc, anh quay đầu đi, nhìn màn hình nói: "Đúng vậy."
"Không ngờ anh trẻ con thật đó, anh hoạ sĩ." Đỗ Trì mỉm cười, lại nói, "Có điều tôi cũng rất trẻ con."
Trên đời làm gì có thằng đàn ông nào mà không trẻ con. Hướng Mặc chẳng hề tức giận, anh bình thản nói: "Chúng ta giống nhau."
"Ừ." Đỗ Trì thấp giọng lặp lại lời của Hướng Mặc, "Chúng ta rất giống nhau."
✧✧✧
Khi bộ phim tài liệu kết thúc thì bộ phim thương mại bên cạnh cũng chiếu xong.
Rất đông các bạn trẻ tụ tập chỗ thang máy, chờ hai thang máy duy nhất đi lên tầng.
Lúc này trung tâm thương mại đã ngừng hoạt động, ngoại trừ rạp chiếu phim ra, xung quanh đều một màu đen kịt.
Nếu chỉ có bản thân Hướng Mặc, đại khái là anh sẽ chờ sau khi cao điểm qua đi mới dùng thang máy, mà trong chuyện này, hiển nhiên Đỗ Trì không giống anh. Thang máy vừa đến, hắn liền ôm eo anh, ỷ vào ưu thế chiều cao, đưa anh vào trong thang máy.
Báo động thừa cân nặng vang lên, những người không cam lòng chờ đợi vẫn một mực chen chúc.
Hướng Mặc và Đỗ Trì nhanh chóng bị đẩy đến một góc, Đỗ Trì ở phía trước, Hướng Mặc ở phía sau, bả vai hai người dán sát vào nhau.
Tuy nhiên từ khoảnh khắc này trở đi, bất luận người phía trước chen chúc lợi hại đến cỡ nào, Đỗ Trì cũng không nghiêng ra phía sau, chừa đủ chỗ đứng cho Hướng Mặc.
Nhìn con số trên bảng điện tử dần dần nhỏ đi, Hướng Mặc hoảng hốt nhận ra rằng dường như khi ở chung với Đỗ Trì, anh thật sự rất thoải mái.
Là kiểu thoải mái không làm mình khó chịu ngay cả khi nó đã thay đổi thói quen của mình.
✧✧✧
Trên đường trở về vô cùng yên tĩnh, phố xá đều ngủ say, chỉ có ánh đèn làm bạn với hai người.
Hướng Mặc và Đỗ Trì tiếp tục trò chuyện về đề tài trong phim, đến trước cửa nhà vẫn còn có chút chưa thoả mãn.
Tam Mao phấn khích chạy từ trong nhà ra đón hai người, Tam Muội thì buồn bã ỉu xìu ở phía sau, hoá thân thành sâu mèo, nằm cạnh cửa phòng tranh, lười biếng nhìn hai người một chó trong sân nhà.
Sau khi dành ra ít thời gian vỗ về Tam Mao, Hướng Mặc và Đỗ Trì một trước một sau đi lên lầu, tới cửa phòng ngủ tầng hai.
Đỗ Trì đột nhiên dừng bước, động tác mở cửa của Hướng Mặc cũng chậm lại.
Mạch nước ngầm thấu hiểu lòng nhau bắt đầu trào dâng giữa hai người, Hướng Mặc không kháng cự việc mời Đỗ Trì vào phòng anh, nhưng vừa rồi nói chuyện quá vui vẻ, hiếm khi được mở lòng cùng người ta giao lưu ở phương diện tinh thần, Hướng Mặc không muốn kết thúc bằng tình dục không có tình cảm.
Nhìn bộ dạng của Đỗ Trì, có vẻ cả hai đều có cùng băn khoăn, nếu không, với tác phong của hắn, hẳn là hắn đã đè Hướng Mặc lên ván cửa từ lâu rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ nguyên nhân này, hiện tại đã qua mười hai giờ đêm, Hướng Mặc còn không muốn ảnh hưởng đến giấc ngủ bình thường của mình nữa.
Hoặc nói đúng hơn, tâm tư muốn lăn giường cùng Đỗ Trì của anh vẫn chưa đủ để anh từ bỏ giấc ngủ đáng quý.
"Ngủ ngon." Hướng Mặc mở miệng.
Biểu cảm của Đỗ Trì không hề thay đổi, vẫn là bộ dạng lười biếng tùy hứng ấy, quả nhiên giống như Hướng Mặc, ý chí lăn giường của hắn cũng không quá mãnh liệt. Có điều hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn Hướng Mặc hỏi: "Có thể hôn chúc ngủ ngon không?"
Sự ăn ý đẹp lòng người bỗng xuất hiện chút lệch pha, Hướng Mặc khẽ nhíu mày nói: "Tôi đã nói rồi, đó là ——"
Việc của những người yêu nhau.
Nửa câu sau Hướng Mặc chưa kịp nói hết.
"Tôi biết." Đỗ Trì thản nhiên ngắt lời Hướng Mặc, "Nhưng tôi vẫn muốn hôn anh."
Hướng Mặc nghe xong liền giật mình, ý gì đây?
Mà cũng không đợi Hướng Mặc kịp phản ứng, Đỗ Trì đã tiến tới một bước, vòng tay ôm eo anh, nhẹ nhàng đặt lên lúm đồng tiền của anh một nụ hôn: "Ngủ ngon."
Khi đèn cảm ứng âm thanh ở hành lang vụt tắt, tiếng bước chân vừa vặn biến mất trên tầng ba.
Ánh sáng nhỏ bé từ phòng bếp không thể xua đuổi bóng tối ngoài hành lang, Hướng Mặc thất thần đứng trước cửa phòng, tim anh chưa bao giờ đập loạn một cách kỳ cục giống như bây giờ cả.
Lời tác giả: Đỗ Trì: Hỏng rồi, để tâm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.