Bệnh Độc Thân

Chương 25: (H) - Không an phận




Lõi gối và chăn ga lộn xộn trên giường, bên trên vẫn còn thấy được dấu chân lờ mờ của Tam Mao.
Đỗ Trì cầm khăn trải giường mà Hướng Mặc đưa cho, hít sâu một hơi, hoài nghi hỏi: "Anh rủ tôi vào phòng chỉ vì muốn tôi trải giường lại cho anh thôi hả?"
"Không thì sao?" Hướng Mặc chân thành đặt câu hỏi.
Tam Mao quậy nát giường anh, chẳng lẽ còn bắt anh tự dọn giường à?
Mở tủ lấy một bộ quần áo để thay, Hướng Mặc vặn chốt cửa, quay đầu lại nhìn Đỗ Trì nói: "Tôi đi tắm, cậu liệu mà làm cho đàng hoàng."
"Anh họa sĩ, anh như vậy mà coi được hả?" Trên mặt đồ chó bự viết đầy kháng nghị, "Cuộc thi câu cá thế giới không trao giải cho anh là tôi không chịu đâu đấy."
Hướng Mặc không khỏi buồn cười, cố đè nén ý cười nơi khóe miệng, ném một câu "Trải nhanh lên" rồi tiếp tục đi tới phòng tắm.
✧✧✧
Vô số giọt nước đập vào da, rửa trôi cơn nóng cả một ngày.
Hướng Mặc bôi sữa tắm với cái đầu trống rỗng, anh ngơ ra, chợt nghĩ nuôi một con chó bự chắc cũng ổn.
Sự khác nhau giữa nuôi mèo và nuôi chó rất rõ ràng, mèo ít gây rắc rối, không cần lo chúng chuồn ra ngoài, cũng rất biết gọn gàng sạch sẽ, thế nhưng ý thức bầu bạn của loài mèo thua xa loài chó, đối với chủ mà còn xa cách lạnh lùng, chỉ có loài chó ngốc mới kiễng chân háo hức chờ chủ về thôi.
Mấy năm nay quen với cuộc sống độc thân, Hướng Mặc chưa bao giờ cảm thấy mình cần có người bầu bạn. Ăn một mình, xem phim một mình, đối với anh sống như vậy cũng khá thoải mái. Nếu có ai đó muốn quấy rối cuộc sống hiện tại của anh, anh sẽ đơn giản cho đối phương biến mất khỏi cuộc sống của mình.
Đàm Tống và Tiền Côn là hai nhân tố anh muốn bài trừ, nhưng kỳ lạ thay, rõ ràng Đỗ Trì mới là người thay đổi cuộc sống anh nhiều nhất, bây giờ anh thậm chí còn không ăn cơm một mình, vậy mà anh lại không hề ghét những điều đó.
Nói cho cùng, con người vẫn là động vật xã giao. Cho dù con người có kiên cường, độc lập đến đâu thì sâu tận đáy lòng họ vẫn sẽ khát khao có người bầu bạn.
Dừng đã.
Hướng Mặc bỗng dừng động tác.
Tại sao anh lại có suy nghĩ này?
Dây cảnh giới trong lòng nhanh chóng kéo lên, lý trí rút ra một cây roi nhỏ, liên tục quất lên người kẻ hèn Hướng Mặc, bắt anh ta giữ vững cảnh giác, không được rơi vào cạm bẫy.
Về lâu về dài, chỉ cần con người chết đi, tất cả mối quan hệ đều sẽ kết thúc, bất kể là tình thân, tình bạn hay tình yêu.
Vậy nên cách tốt nhất để giảm đi đau thương chính là không tạo thêm bất kỳ kết nối mới nào.
Hướng Mặc vừa nghĩ đến đây thì nghe một tiếng "phựt", xung quanh chìm trong bóng tối.
Nước nóng từ vòi sen lập tức lạnh ngắt, Hướng Mặc biết ngay nhà mất điện —— Máy nước nóng chạy bằng điện nên không thể hoạt động được nữa.
Đầu còn đầy bọt xà phòng, trên vai cũng dính lấm tấm, tuy rằng cảm giác nhớp nháp khá khó chịu, thế nhưng Hướng Mặc vẫn tắt vòi sen.
Anh chưa bao giờ nhận mình là người kiên cường, không có nước nóng thì sẽ không miễn cưỡng tắm nước lạnh.
Phải chi thời tiết tốt như tháng bảy tháng tám còn đỡ, đằng này chỉ mới tháng năm đầu hè, nhiệt độ ban đêm không cao lắm. Chuyện phiền phức nhất của cuộc sống độc thân chính là khi ốm đau bệnh tật chỉ có một mình, Hướng Mặc không mong điều đó.
Quấn khăn tắm quanh eo, anh vào bếp đun nước, nhìn ra ngoài thì thấy cả dãy nhà tối om, đoán chừng máy biến áp xảy ra vấn đề rồi.
Giọng Đỗ Trì bất ngờ vang lên từ đằng sau: "Anh đun nước hả?"
"Ừ." Hướng Mặc chống hai tay lên bàn bếp, mở miệng trả lời nhưng không quay đầu lại, "Còn chưa gội đầu xong."
"Không dùng nước lạnh được à?" Đỗ Trì có vẻ không lí giải được hành vi của Hướng Mặc.
"Già rồi nên phải trân trọng cơ thể của mình." Hướng Mặc thản nhiên nói.
Vừa hay Đỗ Trì đi tới bên cạnh Hướng Mặc, hắn nương nhờ ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài liếc nhìn ngực anh, khóe môi hiện lên ý cười: "Đúng là nên trân trọng."
Hướng Mặc nhìn theo ánh mắt Đỗ Trì, phát hiện vết chó gặm trên ngực mình vẫn chưa tan hết.
✧✧✧
Gội đầu không cần đun nước quá sôi, khi cảm thấy độ ấm đã thích hợp, Hướng Mặc tắt bếp ga, lấy ấm nước xuống. Đang định quay vào phòng tắm tắm tiếp thì Đỗ Trì lại hỏi: "Cần giúp không?"
Có người giúp tất nhiên là tốt rồi.
Hướng Mặc do dự chớp mắt, nói: "Không được làm mấy chuyện bậy bạ đâu đấy."
Đỗ Trì cảm thấy mình bị oan: "Tôi có thể làm chuyện bậy bạ gì chứ?"
"Tóm lại đừng có làm bậy."
Sự thật chứng minh nỗi lo trong lòng Hướng Mặc có chút dư thừa, Đỗ Trì vừa giội nước ấm vừa giúp Hướng Mặc rửa sạch xà phòng trên đầu, trong khoảng thời gian này, nước chưa bao giờ chảy đến mắt hay tai anh, bờ vai căng thẳng cũng dần thả lỏng.
"Nếu sự nghiệp không thành công, cậu có thể mở tiệm gội đầu đấy." Hướng Mắc gục đầu nói.
"Mở riêng cho anh à?" Đỗ Trì tắm phần gáy cho Hướng Mặc, "Vậy chi bằng anh bao nuôi tôi đi."
Ngón tay không ngừng đi lên trên cổ, vành tai đột nhiên bị nắm, trong lòng Hướng Mặc như có gì rơi lộp bộp, anh lập tức vuốt phần tóc trước trán lên: "Cậu làm gì thế?"
Rõ ràng đã nói không được làm bậy, vậy mà đồ chó thối này vẫn làm.
"Tai anh dính xà phòng nè." Giọng Đỗ Trì có chút buồn cười, "Bộ ở trong mắt anh, tôi là chó đực động dục hay sao vậy, anh họa sĩ?"
Hướng Mặc sờ tai mình, không ngờ có xà phòng thật. Anh vặn vòi nước, dùng nước lạnh vỗ nhẹ vào tai, mất tự nhiên nói: "Xin lỗi."
"Không sao." Đỗ Trì đặt ấm nước trong tay xuống, "Lát nữa anh có kế hoạch gì không?"
Mất điện thì lên được kế hoạch gì? Hướng Mặc lấy khăn sạch lau tóc, nói: "Không có."
"Vậy anh có muốn làm gì đó kích thích với tôi không?" Đỗ Trì hỏi.
Hướng Mặc dừng động tác lau tóc, thầm nghĩ đến đây còn chưa chịu chấp nhận mình là chó đực động dục à?
Nhưng mà bây giờ cúp điện, đúng là không có việc gì làm, anh xoay người đi về phòng mình: "Quất."
Năm phút sau.
Hướng Mặc đứng trong sân nhìn Đỗ Trì khởi động xe máy, hít sâu một hơi, anh hỏi: "Cậu nói chuyện kích thích, chính là chở tôi đi hóng gió đó hả?"
"Không thì sao?" Đỗ Trì chân thành đặt câu hỏi, trả lại y nguyên lời thoại trước đó của Hướng Mặc.
Hướng Mặc nhanh chóng ý thức được, thì ra con chó thối này đang trả thù mình.
Tuy nhiên nếu không đi, nó sẽ phản ánh việc anh đang mong chờ chuyện khác, anh đã sống hai mươi tám năm, đây là lần đầu tiên trong đời anh bước lên chiếc xe máy hạng nặng cực kỳ không hợp với khí chất của mình.
✧✧✧
Không la cà quán bar, không nhún nhảy vũ trường, không dạo phố, không hẹn hò.
Từ lâu cuộc sống của Hướng Mặc đã chẳng khác gì người cao tuổi, cứ tưởng sẽ không còn gì có thể khiến trái tim anh đập nhanh hơn, ấy vậy mà khi Đỗ Trì chở anh đi dạo phố, nhìn cảnh bên đường tua ngược, lắng nghe tiếng gió vụt qua tai, anh vẫn cảm nhận được vài thứ không an phận đang xao động trong máu mình.
Không phải thứ không an phận do Đỗ Trì rót vào cơ thể anh, mà là nguyên bản trong cơ thể bấy lâu nay bị anh cố tình đè nén.
Cuối cùng chiếc xe máy cũng dừng lại trên con đường xanh mát bên bờ sông.
Vào giờ này, dọc con đường có rất ít người đi bộ.
Hai người tìm băng ghế dài ngồi xuống, vừa ngắm cảnh đêm nhộn nhịp bên kia sông, vừa đón lấy làn gió từ mặt sông mát rượi.
Hướng Mặc không thích ra ngoài vào buổi tối, ngay cả khi đi xem phim, anh luôn chọn rạp gần nhà. Nhưng phải công nhận, tắm xong chạy ra bờ sông giải sầu đúng là rất thoải mái.
Trước khi ra ngoài Hướng Mặc đã lau tóc cẩn thận, chỉ có ngọn tóc còn hơi ẩm một chút, anh tùy ý xoa xoa tóc, gọi một tiếng: "Đỗ Trì."
"Hửm?" Đỗ Trì lười biếng đáp lại.
"Tôi là trạch nam." Hướng Mặc nhìn cầu neon cách đó không xa, đó là cây cầu của thành phố rất nổi tiếng trên mạng, mỗi tối đều sẽ có màn trình diễn ánh sáng, thế mà đây lại là lần đầu tiên Hướng Mặc tới xem.
"Tôi biết." Đỗ Trì không có gì ngạc nhiên, "Anh không thích ra ngoài."
"Nhưng ra ngoài với cậu cũng không tệ." Hướng Mặc thu hồi tầm mắt xa xăm, quay sang Đỗ Trì bên cạnh. Anh không có ý gì khác khi nói điều này, chẳng qua bầu không khí hiện tại khá dễ chịu, anh chỉ vừa nghĩ đến nên không chút do dự nói ra thôi.
"Vậy sau này tôi sẽ đưa anh ra ngoài nhiều hơn nhé?" Đỗ Trì nhướng mày hỏi.
"Không cần đâu." Hướng Mặc thoải mái mỉm cười, dùng giọng điệu như nói chuyện với người thân thiết, "Cậu nghĩ mình là ai hả?"
"Tôi còn có thể là ai?" Đỗ Trì cũng nói với giọng điệu tán gẫu tùy tiện, "Tất nhiên là chồng của anh rồi."
Chồng tạm thời.
Hướng Mặc không phản bác, tiếp tục thưởng thức màn trình diễn ánh sáng sống động với tâm trạng vui vẻ.
✧✧✧
Không biết qua bao lâu, ánh đèn neon phía xa đã ngừng sáng, người vây xem cũng lần lượt rời đi.
Hướng Mặc loáng thoáng nghe thấy Đỗ Trì gọi mình, anh mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mình gục lên vai Đỗ Trì ngủ lúc nào chẳng rõ.
"Anh còn định ngủ tới bao giờ?" Đỗ Trì nghiêng đầu nhìn Hướng Mặc, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, "Sao trước đây tôi không biết anh dễ ngủ như vậy nhỉ?"
Hướng Mặc xem đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm.
"Tôi vốn dễ ngủ mà."
Nếu như không phải Đỗ Trì liên tục làm anh mất ngủ, mỗi ngày anh còn có thể ngủ thẳng cẳng đến khi nào tỉnh thì tính cơ.
"Về nhà nhé?" Đỗ Trì hỏi.
"Ừ."
✧✧✧
Lại một đường chạy như bay về nhà, Hướng Mặc im lặng ghé vào lưng Đỗ Trì, cảm nhận được tiếng gió đêm gào thét bên tai.
Dường như tốc độ luôn gợi lên thứ cảm xúc mãnh liệt, cơn buồn ngủ đã dần biến mất trên đường, mà đến khi về tới nhà mình, thứ không an phận trong mạch máu Hướng Mặc vẫn chưa lắng xuống.
Cầu thang cũ kỹ phát ra tiếng "cọt kẹt" quen thuộc dưới ánh sáng lờ mờ, song tần suất so với bình thường lại chậm hơn không ít.
Hướng Mặc đi phía trước, cố ý bước thật chậm, giống như một con mèo đang chờ cơ hội, vẫy đuôi theo nhịp từ bên này sang bên kia.
Thời điểm bước lên bậc thang cuối cùng của hành lang tầng hai, đồ chó bự phía sau anh rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Đỗ Trì từ phía sau ôm lấy Hướng Mặc, cất giọng khàn khàn: "Anh họa sĩ, đừng có thả câu tôi."
Giọng điệu mang theo một chút yếu ớt, như thể hắn đang giương cờ trắng cầu hòa.
Hướng Mặc dửng dưng đứng yên, nhưng chỉ có anh biết được đầu ngón tay của mình đang khẽ run rẩy, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp không thể kiểm soát.
"Tôi không chịu nổi nữa." Đỗ Trì vùi mặt vào cổ Hướng Mặc, giống hệt một con chó bự tủi thân, gửi thông điệp lên án đến với Hướng Mặc.
"Tôi không hề thả câu cậu." Hướng Mặc xoay người lại, hơi nâng cằm ôm cổ Đỗ Trì.
"Anh chắc chưa?" Hiển nhiên Đỗ Trì không tin những gì Hướng Mặc nói, hắn thu cằm nhìn thẳng vào mắt Hướng Mặc, môi hai người chỉ cách nhau một cái nắm tay, chính giữa là hơi thở cực kỳ nóng bỏng.
Hướng Mặc dùng tay phải rảnh rỗi nắm cổ tay Đỗ Trì, dẫn đường cho bàn tay to lớn ấy đặt lên mông của anh.
Anh hơi nhón chân, tiến đến bên tai Đỗ Trì, như một con mèo tinh nghịch, nói trong hơi thở: "Không tin cậu tự sờ thử xem."
Bàn tay to thăm dò vào trong quần lót của Hướng Mặc, dùng sức xoa nắn cái mông căng tròn. Đỗ Trì lấy tay còn lại ôm chặt eo Hướng Mặc, mở miệng hỏi: "Sờ ở đâu?"
Hướng Mặc chớp mắt, nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Bên trong."
Hành động xoa nắn bỗng chốc dừng lại, một giây sau, ngón giữa không tốn chút sức nào đã chen vào nếp uốn khép chặt. Đỗ Trì hơi híp mắt, nói cùng hô hấp hỗn loạn: "Anh mở rộng rồi à?"
"Ừm."
Làm khi tắm.
Thật ra Hướng Mặc cũng không định để Đỗ Trì rời đi sau khi trải xong ga giường, anh chỉ đi tắm để chuẩn bị mà thôi.
Ý thức được điều này, Độ Trì gần như mất sạch lý trí, tưởng chừng muốn xé nát xương thịt của Hướng Mặc cho vào bụng mình, hắn nâng mông anh lên, bế anh vào phòng rồi ném anh lên giường.
Vào lúc này quần áo trên người đã trở nên dư thừa, cả hai nhanh chóng trần như nhộng. Hướng Mặc vẫn chưa cứng lắm nhưng "hung khí" của Đỗ Trì đã dựng đứng từ lâu, những đường gân máu dữ tợn xung quanh cứ mang cảm giác sắp nổ tung vậy.
"Hướng Mặc." Đỗ Trì nỉ non gọi tên Hướng Mặc, đôi môi không tự chủ mà đến gần môi anh.
Mặc dù trong lòng có một thoáng chần chờ, tuy nhiên Hướng Mặc vẫn quay đầu đi vì không quen.
"Sao anh lại xấu xa vậy hả?" Đỗ Trì cũng không cưỡng cầu, thay vào đó hắn cắn đầu v* anh như trút giận.
Đau đớn xen lẫn khoái cảm dồn dập tuôn xuống nửa thân dưới, tiểu Mặc gục đầu cuối cùng cũng sung sức ngóc lên.
"Đỗ Trì, cậu là chó à?" Hướng Mặc nhíu mày hỏi, "Trên người tôi toàn dấu răng của cậu thì cậu mới hài lòng đúng không?"
"Không thì sao?" Đỗ Trì hỏi với vẻ đương nhiên, tiếp tục cắn hạt đậu đỏ còn lại vẫn chưa được âu yếm.
"Cậu là đồ chó thối." Vừa dứt lời, Hướng Mặc bị hai ngón tay đâm vào hậu môn mà không hề báo trước.
Đầu ngón tay nhanh chóng tìm được cội nguồn khoái cảm, trên dưới đều được kích thích, quy đầu tiểu Mặc bắt đầu rỉ ra chất dịch sền sệt. Nằm không hưởng thụ nào phải phong cách của Hướng Mặc, anh cắn môi, kìm nén tiếng rên rỉ, bàn tay thành thạo vuốt ve thứ đồ chơi ngày một to lớn ở giữa hai chân Đỗ Trì.
Cả hai không phải lính mới, đều biết cách làm sao để đối phương cảm thấy thoải mái hơn.
Cơ thể Đỗ Trì hiện ra cơ bắp đẹp mắt theo động tác của Hướng Mặc, làm cho dục tính trong người anh tăng cao chưa từng thấy. Con người là động vật có cơ quan cảm giác, không ai mà không thích những thứ đẹp mắt cả.
Tuy rằng Hướng Mặc không muốn thừa nhận, nhưng anh thật sự rất thích cơ thể Đỗ Trì.
Anh thích vẻ ngoài Đỗ Trì hợp gu anh, thích hắn ôm anh trong vòng tay ấm áp, cực thích cơ bắp săn chắc của hắn và bộ phận sinh dục hoàn hảo như điêu khắc này.
Lần trước "tuốt súng" cho nhau, Đỗ Trì nói Hướng Mặc dâm đãng.
Thật ra Hướng Mặc cũng rất muốn nói, cậu thật không có khái niệm, rốt cuộc tôi có bao nhiêu thèm khát cơ thể của cậu chứ.
"Đỗ Trì." Hai mắt Hướng Mặc mơ màng nhìn người đàn ông đang đè lên người mình, sốt ruột nói, "Đâm tôi đi."
Đáy lòng và bên dưới đều ngứa ngáy không chịu được, Hướng Mặc chưa bao giờ gấp gáp giống như bây giờ.
Anh luôn cảm thấy nhu cầu tình dục của mình xưa nay không quá mãnh liệt, tình dục đối với anh chỉ là thứ điều hòa có cũng được không có cũng chả sao. Thế nhưng bây giờ anh chợt nhận ra, tình dục đối với anh cũng có thể là nhu cầu cần thiết.
Anh với tay lấy "áo mưa" chưa sử dụng trong hộc tủ đầu giường, kết quả...
"Nhỏ quá, đeo không được." Đỗ Trì thở dài hết cách, ngồi dậy nói, "Đợi tôi đi lấy."
Hướng Mặc nhíu mày, cảm giác ngắt quãng này thật sự rất khó chịu.
Anh dùng một tay nắm lấy tiểu Mặc, tay còn lại nhét vào hậu môn của mình, tạm thời xoa dịu sự trống trải trong lúc Đỗ Trì rời đi, vậy cho nên khi Đỗ Trì quay lại, hắn thấy anh đang nằm trên giường tự chơi chính mình.
"Về rồi sao?" Hướng Mặc lờ đờ mở mắt, ngón tay vẫn còn cắm bên dưới, đang định chọc vào mấy cái nữa thì Đỗ Trì thở hổn hển trèo lên giường, không nói lời nào rút tay Hướng Mặc ra, đưa dương v*t của mình vào.
"Ưm..."
Mặc dù đã bôi trơn đầy đủ, nhưng kích thước của Đỗ Trì vẫn khiến Hướng Mặc khó thích ứng.
"Anh ổn không?" Đỗ Trì đút vào chậm lại, cho Hướng Mặc thời gian thích nghi.
"Ừm." Hướng Mặc điều chỉnh mông mình một chút, hai chân kẹp hông Đỗ Trì, "Cậu từ từ thôi."
"Không từ từ được đâu." Đỗ Trì vỗ eo Hướng Mặc, bắt đầu tàn nhẫn va chạm, "Anh có biết tôi muốn đ* anh đến mức nào không?"
Khoái cảm đến quá mãnh liệt, Hướng Mặc không quen với tiết tấu này, anh dùng tay đỡ lấy bụng dưới của Đỗ Trì, hơi bất mãn nói: "Tôi không bỏ chạy, cậu gấp cái gì chứ?"
"Anh bỏ chạy chưa đủ à?" Như sợ Hướng Mặc tiếp tục chạy trốn, Đỗ Trì lật người anh lại, bắt anh quỳ trên giường, sau đó cắn gáy anh, xỏ xuyên thô bạo từ phía sau.
"Hưm... Đỗ Trì..." Hướng Mặc mất tự chủ nâng cằm lên, đón nhận từng đợt khoái cảm xung kích.
Mỗi lần Đỗ Trì đâm vào đều chạm đến nơi thoải mái nhất, thậm chí anh còn không dám vuốt ve tiểu Mặc vì sợ sau vài cái là bản thân sẽ không nhịn được mà xuất ra luôn.
Tuy nhiên anh không sờ không có nghĩa là Đỗ Trì cũng không sờ. Toàn bộ bàn tay to nhốt chặt lấy tính khí xinh đẹp, vuốt ve theo tần suất ra vào, chẳng mấy chốc Hướng Mặc đã có cảm giác muốn bắn.
"Chờ đã, Đỗ Trì." Hướng Mặc phải đẩy Đỗ Trì ra, buộc hắn giảm tốc độ, "Cậu cho tôi hoãn một chút."
Đỗ Trì không tiếp tục dùng lực đút vào, thay vào đó hắn làm chậm lại, đồng thời hỏi Hướng Mặc: "Anh có biết hồi bé tôi từng ngủ trên chiếc giường này không?"
"Tôi biết." Hướng Mặc quả nhiên vẫn thích tiết tấu chậm hơn, anh bắt đầu vặn vẹo mông, như có như không phối hợp cùng chuyển động chậm rãi của Đỗ Trì.
"Vậy mà anh lại quan hệ với người đàn ông khác trên giường của tôi."
Nghe xong, Hướng Mặc ngây ra, anh gần như đã quên mất việc này.
"Anh thích tên đó đâm anh hay tôi đâm anh?" Đỗ Trì cúi người, tiến đến bên tai Hướng Mặc đặt câu hỏi.
Có một sự xấu xa không thể diễn tả ẩn trong giọng điệu của hắn, có thể thấy rõ là hắn đã làm chủ được tiết tấu trong toàn cảnh quan hệ này và bắt đầu thực hiện chuyện xấu theo những cách khác nhau.
"Đỗ Trì." Hướng Mặc nhíu mày khiển trách.
"Hửm?" Đỗ Trì liếm vành tai Hướng Mặc, "Tên đó có thể đâm anh làm anh đạt cực khoái không?"
"Cậu im miệng cho tôi!" Hướng Mặc đẩy cằm Đỗ Trì, "Cậu ta nghe lời hơn cậu."
Rõ ràng đây không phải là lời khích lệ gì, cũng không biết Đỗ Trì bị cái gì kích thích mà lại bắt đầu giã điên cuồng.
"Ứm... ha... Cậu chậm thôi!"
Hướng Mặc thật sự không chịu nổi, cố bò đến đầu giường, lật người lại, muốn chạy khỏi Đỗ Trì, ai ngờ Đỗ Trì nhanh tay nắm lấy mắt cá chân anh, kéo anh trở về.
"Anh lại định chạy đi đâu?"
"Ai cho cậu đâm mạnh như vậy hả?"
Đỗ Trì không khỏi cảm thấy buồn cười, nhìn Hướng Mặc trừng mắt với mình, nói: "Sao anh nhiều yêu cầu thế? Đâm mạnh còn không hài lòng à.
"Nếu như cậu đâm như vậy nữa thì dẹp nghỉ."
Sướng thì có sướng, nhưng Hướng Mặc không thích cảm giác không thể kiểm soát này.
"Được thôi, tự anh làm đi." Đỗ Trì thỏa hiệp nằm dài trên giường, chỉ "cây hàng" của mình, "Của anh đó."
Thế còn coi được.
Hai tay Hướng Mặc đè bụng dưới Đỗ Trì, anh xoay người dạng chân ngồi lên dương v*t dựng đứng của hắn, chậm rãi vặn vẹo mông.
Khoái cảm như dòng suối nhỏ chảy cuồn cuộn, đây là cảm giác mà Hướng Mặc rất thích. Anh cắn môi, gò má ửng hồng vì dục vọng, tận hưởng cảm giác hậu môn được lấp đầy bởi kích thước to lớn của Đỗ Trì.
"Anh đang lãn công [1] đấy à? Anh họa sĩ." Đỗ Trì nói.
[1] Lãn công là một dạng đình công mà người lao động không rời nơi làm việc nhưng không chịu làm việc hoặc làm việc cầm chừng.
"Lãn công cái gì?" Hướng Mặc bất mãn trừng mắt nhìn Đỗ Trì, đuôi mắt xinh đẹp đỏ lên.
"Anh như vậy thì biết khi nào tôi mới bắn?" Đỗ Trì mới an phận được vài phút đã không đàng hoàng vỗ eo Hướng Mặc, "Anh ngồi yên là được rồi."
"Không phải, cậu..."
Trong lòng đột nhiên xuất hiện dự cảm chẳng lành, song không đợi Hướng Mặc kịp chuẩn bị, "hung khí" bên trong cơ thể lại bắt đầu tung hoành dữ dội.
Do đặc thù tư thế, lúc này đây Đỗ Trì đâm còn sâu hơn khi nãy, "hung khí" to lớn tưởng chừng sắp đâm thủng bụng Hướng Mặc tới nơi.
Đầu gối vốn đã nhũn ra, điểm tựa của cơ thể chỉ có mỗi nơi hai người kết hợp, Hướng Mặc thật sự không thể chịu nổi, khóe miệng liên tục phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng.
"Đừng... Đỗ Trì... Tôi không chịu nổi..."
"Cậu chậm lại đi... tên khốn..."
"Tôi không muốn làm với cậu nữa... Cậu cút ngay cho tôi..."
"Đỗ Trì... Đỗ Trì..."
Những tiếng rên rỉ hoàn toàn biến thành tên Đỗ Trì, đầu óc anh trống rỗng, chỉ còn lại khoái cảm không ngừng chất đống.
Cuối cùng khi lên đỉnh, không hiểu sao Hướng Mặc cảm thấy thiếu thốn vô cùng, bằng dục vọng nguyên thủy của bản thân, anh vô thức nỉ non: "Đỗ Trì, hôn tôi."
"Hung khí" trong cơ thể bỗng chốc càng va chạm kịch liệt, ánh mắt Đỗ Trì trở nên thâm trầm, hắn lật người lại, đè Hướng Mặc dưới thân, gặm cắn môi anh và đồng thời bắn ra.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau triền miên, gấp gáp muốn xâm nhập vào khoang miệng.
Lần này Hướng Mặc không cho Đỗ Trì chiếm thế thượng phong, anh ôm chặt cổ Đỗ Trì, liếm môi hắn hết lần này đến lần khác, mà Đỗ Trì dường như không ngờ Hướng Mặc lại hôn tận tâm như vậy, hơi lơ là để đầu lưỡi của Hướng Mặc chiếm được thành trì. "Đồ chơi" của Đỗ Trì vẫn còn cắm trong cơ thể Hướng Mặc, nếp uốn tham lam co rút, cố gắng ép tận gốc "món đồ" này.
Hướng Mặc căn bản không nghĩ được gì cả, anh chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái khi hôn Đỗ Trì, bởi vì thời gian cao trào kéo dài rất lâu.
Đúng là phải chờ thật lâu, rốt cuộc Hướng Mặc cũng buông Đỗ Trì ra, đôi mắt ngập tràn tình dục từ từ sáng bừng trở lại.
Đỗ Trì lấy tay sờ đôi môi sưng đỏ của mình, nhướng đuôi mày nhìn Hướng Mặc: "Muốn hôn môi anh cũng cực ghê ấy."
"Hả?" Hướng Mặc vẫn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, không hiểu lắm ý tứ trong lời Đỗ Trì nói.
"Phải làm anh bắn mới được hôn anh." Đỗ Trì hài hước bổ sung.
Cuối cùng tư duy của Hướng Mặc cũng quay về đúng quỹ đạo, cảm xúc bối rối trườn lên sống lưng anh, qua mấy giây lại biến thành tức giận.
"Cậu đi xuống cho tôi." Hướng Mặc bực mình đá Đỗ Trì một cước.
"Anh lại lên cơn rồi đấy." Đỗ Trì đã sớm quen với cái tính trong nóng ngoài lạnh của Hướng Mặc, "Vừa rồi tôi chưa thỏa mãn anh à?"
"Cậu nói mà không thấy ngại hả?" Hướng Mặc vừa nghĩ tới đã muốn gào ra lửa, "Đáng ra việc này có thể làm tới nửa tiếng, thậm chí là hơn một tiếng, nhưng cậu tự nhìn đồng hồ xem, hai mươi phút đã kết thúc rồi. Thế nên tôi mới nói, làm chậm thôi, cậu gấp như vậy làm gì?"
Kết quả đúng là rất vừa ý, song quá trình thì không mấy vừa lòng.
Hướng Mặc còn tưởng ở trên giường mình và Đỗ Trì sẽ cực kỳ ăn nhịp, nhưng hiện tại xem ra anh đã nghĩ sai.
"Kết thúc hồi nào?" Đỗ Trì dần hiểu được ý của Hướng Mặc, buồn cười hỏi, "Hai mươi phút cho một hiệp là chuyện bình thường, ai nói anh kết thúc rồi vậy?"
"Một hiệp?" Hướng Mặc ngây người hỏi lại.
"Anh họa sĩ, sao anh đáng yêu thế?" Đỗ Trì nắm lấy mắt cá chân Hướng Mặc, kéo anh về cạnh mình, "Anh nói muốn hơn một tiếng mà phải không? Làm sao tôi có thể khiến anh thất vọng được?"
"Không phải, Đỗ Trì..." Hướng Mặc mở to hai mắt nhìn thứ đồ chơi ở giữa hai chân Đỗ Trì khôi phục tinh thần, "Tôi đã bắn rồi, không muốn làm nữa. Vả lại bây giờ muộn rồi, cậu không được quấy rối giấc ngủ của tôi, cậu..."
Nửa câu sau bị Đỗ Trì ngăn trong miệng.
Hướng Mặc khó khăn quay mặt đi, bất mãn nhíu mày nói: "Tôi đã nói cậu không được phép hôn tôi mà."
Đỗ Trì cũng không cưỡng cầu, chen vào giữa hai chân Hướng Mặc, "Làm anh bắn tiếp là được chứ gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.