Bệnh Độc Thân

Chương 30: Câu mèo




Tám giờ sáng, sau khi bị ánh sáng mặt trời quấy rầy không ngủ lại được nữa, Hướng Mặc rảnh rỗi nằm trên giường nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ.
Trong bếp vẫn có tiếng nấu ăn, chảo dầu kêu "xèo xèo" cho thấy đang rán trứng, bởi vì trong tủ lạnh không có thịt ba chỉ; tiếng máy ép trái cây kêu "vù vù" chắc là ép nước cam, cũng bởi vì hôm qua Hướng Mặc thấy Đỗ Trì mua cam về.
Vốn định chờ tiếng động biến mất rồi mới xuống giường rửa mặt, thế nhưng lúc này bên ngoài lại có âm thanh Tam Mao cào ván cửa.
Tiếng cào càng lúc càng lớn, cùng với tiếng sủa gâu gâu của Tam Mao, Hướng Mặc chỉ có thể bật dậy khỏi giường, lê hai chân tới cửa, mở cửa ra, nhìn Tam Mao đang ngồi chồm hổm bên dưới: "Gọi tao dậy sớm vậy?"
Tam Mao xoay người chạy vào bếp, đồng thời quay đầu nhìn Hướng Mặc, ý bảo Hướng Mặc mau đi theo mình.
Đèn trong bếp sáng choang, Hướng Mặc có thể thấy được Đỗ Trì đang đeo tạp dề, đi tới đi lui giữa bàn bếp và bàn ăn.
Tạp dề là tạp dề của Hướng Mặc.
Có hai phần ăn được bày biện trên bàn.
Hình thức ăn chung của hai người không trở về thời điểm ban đầu, song dường như đã giảm đi rất nhiều thứ. Trong cùng một không gian, lại chẳng chung tiết tấu, Đỗ Trì ăn xong bữa sáng, nói với Hướng Mặc "Tôi ăn xong rồi", sau đó lập tức rời đi.
Hướng Mặc có thể cảm nhận được khi Đỗ Trì nói chuyện với mình, hắn không kèm theo bất kỳ cảm xúc nào cả.
Không phàn nàn, không bất mãn, cũng không giận dỗi, hắn cứ thờ ơ, thuận theo tự nhiên và trở lại làm hàng xóm bình thường,
Tất nhiên, cũng không hẳn là hàng xóm.
Đỗ Trì nói: "Lần trước tôi ứng trước cho tuần sau, lần tiếp theo sẽ bắt đầu từ tuần sau sau nữa."
Vốn dĩ Hướng Mặc còn sợ quan hệ giữa hai người sẽ trở nên khó xử, kết quả không ngờ Đỗ Trì lại thoải mái như thế, tiến lui một cách tự nhiên, không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Mà thật ra, nếu có thể, Hướng Mặc cũng không muốn hai người thay đổi quan hệ giường chiếu.
Anh rất tận hưởng cảm giác làm tình cùng Đỗ Trì, chẳng qua anh không chắc Đỗ Trì có để tâm đến hành động phân chia ranh giới của mình hay không.
Bây giờ xem ra Đỗ Trì hoàn toàn không ngại, đồng thời cũng như anh, không muốn bị một số việc không đáng có ảnh hưởng đến chuyện sung sướng của hai người.
✧✧✧
Mấy ngày gần đây, Hướng Mặc thường xuyên không tìm được Tam Muội.
Rõ ràng là anh đã chú ý không để Tam Muội chạy ra ngoài, nhưng nhỏ mèo thối này xuất quỷ nhập thần cứ hở ra tí là biến mất.
Đi khắp tầng một và tầng hai đều không tìm được bóng dáng Tam Muội nên Hướng Mặc đi lên ban công tầng ba, anh không quá bất ngờ khi thấy Đỗ Trì đang ngồi trên ghế lười hóng gió.
"Tam Muội có trên này không?" Hướng Mặc đứng ở đầu hành lang chứ không tiến vào ban công.
"Ở trong phòng tôi." Đỗ Trì đặt lon bia trên tay xuống, "Anh muốn gặp nó à?"
Hướng Mặc không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Tam Muội là mèo của anh, Đỗ Trì hỏi câu này là sao, cứ như hắn mới là chủ của nó vậy?
Nếu nói không, anh tìm khắp nhà cả buổi, không có lý nào vì mèo ở trong phòng Đỗ Trì nên anh không thèm nhìn tới.
Nếu nói đúng, anh sẽ phải vào phòng Đỗ Trì, điều này chắc chắn làm anh nhớ tới những hình ảnh xấu hổ khác.
Hướng Mặc còn chưa kịp phản ứng, Đỗ Trì đã lướt qua vai anh, đi tới trước cửa phòng ngủ của mình, mở cửa ra.
Thái độ Đỗ Trì rất tự nhiên, trong ánh mắt không lẫn tạp chất, nếu như Hướng Mặc không đi, đổi lại anh chính là người lúng túng. Vì vậy anh không còn cách nào khác, đành tiến vào phòng Đỗ Trì.
Khác với lần trước, trong góc phòng của Đỗ Trì có thêm một căn nhà gỗ nho nhỏ, Tam Muội đang cuộn mình ở bên trong ngủ ngon lành.
Hướng Mặc ngồi xổm xuống trước căn nhà nhỏ: "Cậu làm ổ cho nó à?"
"Là phòng sinh." Đỗ Trì xếp bằng ngồi xuống bên cạnh Hướng Mặc, "Ngày dự sinh của nó là vào tháng sau."
Bác sĩ cũng có căn dặn điều này với Hướng Mặc, nhưng anh cứ tưởng đến lúc đó sinh trong ổ mèo là được, thật không ngờ còn phải cần những thứ như phòng sinh.
"Tôi chẳng biết gì hết." Đột nhiên anh có chút lo lắng, nhìn sang Đỗ Trì, "Lỡ như hôm đấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao đây?"
"Không có chuyện gì đâu." Đỗ Trì nhìn Tam Muội, thản nhiên nói, "Có tôi ở đây mà."
Giọng điệu của hắn quá đỗi tùy ý, trên người mang theo chút lười biếng đặc biệt, song lời nói ra lại làm Hướng Mặc cảm thấy rất yên tâm.
Dây đàn trong lòng được gảy nhẹ nhàng, sinh ra tầng tầng lớp lớp rung động.
Lúc bấy giờ Hướng Mặc mới chợt nhận ra mình vẫn khác với Đỗ Trì.
Dù có cố kìm nén không cho tình cảm dưới đất chui lên thì nó vẫn tồn tại ở tận sâu trong trái tim anh, không có cách nào vờ như không thấy.
Anh cho rằng mình không phải người dễ dãi, không ai có thể dễ dàng khống chế trái tim mình, thậm chí anh còn bình thản ung dung cùng Đỗ Trì phân rõ giới hạn, tuy nhiên thực tế có vẻ không phải như thế.
Không còn những lời trêu chọc thân mật, không còn cái ôm ấm áp, hết thảy mọi thứ đều khiến Hướng Mặc vô cùng khó chịu.
Anh chưa từng biết rằng, thì ra chỉ cần một thời gian ngắn là đã có thể nuôi dưỡng một vài thói quen.
Không hiểu sao lòng anh lại nhói lên một trận, ngay lập tức đầu lưỡi cũng có chút đắng chát.
Hướng Mặc phát hiện mình không thể giống như Đỗ Trì, không thể tiến lên lùi lại dễ dàng như vậy.
"Thầy Hướng?" Giọng Đỗ Trì cắt ngang dòng suy nghĩ của Hướng Mặc, "Thứ bảy vẫn đi xem triển lãm tranh chứ?"
Khi hỏi câu này, Đỗ Trì chống hai tay ở phía sau, dáng vẻ giống như không mấy quan tâm, có đi hay không đều không quan trọng.
Hướng Mặc nhất định sẽ đi, đó là buổi triển lãm của họa sĩ anh yêu thích, dù Đỗ Trì không đi thì anh cũng sẽ đi.
Anh đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, duy trì vẻ mặt thờ ơ: "Đi."
Dứt lời, Hướng Mặc đang định hỏi Đỗ Trì có còn muốn đi cùng không thì lại nghe Đỗ Trì nói: Vậy ba giờ rưỡi tôi về đón anh."
Hắn trực tiếp bỏ qua vấn đề đi hay không, ngầm chấp nhận rằng nếu Hướng Mặc đi xem triển lãm, hắn cũng sẽ đi cùng.
Điều này làm cho Hướng Mặc thở phào nhẹ nhõm, bởi vì anh vẫn muốn cùng Đỗ Trì đến triển lãm tranh.
✧✧✧
Hôm nay là thứ bảy, ngay từ sáng sớm đã không biết Đỗ Trì đi đâu.
Như thường lệ, Hướng Mặc có lớp phác họa nâng cao, chỉ là trong quá trình dạy anh có phần lơ đễnh.
Mạnh Vân đến phòng tranh hỗ trợ, lúc rảnh rỗi nói chuyện với Hướng Mặc: "Hôm nay sư nương không có ở đây ạ?"
Hướng Mặc nhấp ngụm trà lài, quan sát tiến độ vẽ tranh của các học viện, tùy ý đáp: "Ừ."
Mạnh Vân cười trộm: "Có phải thầy không muốn lên lớp, muốn đi hẹn hò thôi phải không?"
Hướng Mặc hơi nhíu mày: "Làm gì có."
✧✧✧
Sau ba giờ chiều, các học viên lần lượt ra về.
Hướng Mặc dọn dẹp xong phòng tranh với sự giúp đỡ của Mạnh Vân rồi đi lên đầu thay quần áo. Áo tay ngắn màu trắng kết hợp cùng quần kaki đến đầu gối, chân mang đôi giày lười sáng màu tạo cho anh vẻ ngoài vô cùng giản dị.
Thời điểm từ tầng hai đi xuống tầng một, vừa hay anh nhận được tin nhắn của Đỗ Trì, hắn nói hắn đã về tới cổng.
Hướng Mặc không nhanh không chậm ra khỏi phòng tranh, loáng thoáng nghe thấy Mạnh Vân và Đỗ Trì đang trò chuyện bên ngoài.
"Hai người chuẩn bị hẹn hò ạ?"
"Đi xem triển lãm tranh."
"Còn không phải hẹn hò sao?"
Khoảnh khắc Hướng Mặc bước ra tới sân, anh lập tức ngây người tại chỗ.
Một chiếc Maserati màu xanh đang đậu cạnh con phố không rộng không hẹp, Đỗ Trì mặc một bộ vest màu be, lười biếng dựa vào cửa ghế lái, hai tay tùy ý khoanh trước ngực, đồng hồ đeo ở tay trái lóe sáng dưới ánh mặt trời.
"Thầy Hướng." Mạnh Vân nhìn thấy Hướng Mặc, hào hứng nói, "Em còn bảo sao trông bộ dạng của thầy không muốn lên lớp, hóa ra là gấp gáp muốn đi hẹn hò."
Hướng Mặc: "..."
Hiện tại anh không biết rõ đây là tình huống gì nữa.
✧✧✧
Hướng Mặc biết gia cảnh của Đỗ Trì rất tốt, thế nhưng anh không ngờ lại khoa trương đến mức này.
Ngồi trên chiếc xe sang trọng chưa bao giờ được ngồi, anh nhất thời quên mất phải cài dây an toàn, vậy nên khi Đỗ Trì xoay người tiến tới gần, anh ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng trên người hắn, cũng nhìn thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn thuộc thương hiệu Rolex đắt tiền.
Đi xem triển lãm tranh thôi mà, có cần thiết phải như vậy không?
Nhìn lại cái áo trắng ngắn tay của mình, Hướng Mặc đột nhiên cảm thấy có phải mình đã hơi thất lễ?
"Cậu đã về nhà sao?" Hướng Mặc ngồi ngay ngắn trên ghế phụ, mặc cho Đỗ Trì giúp mình cài dây an toàn.
"Ừm." Đỗ Trì khởi động xe, "Phòng trưng bày nghệ thuật khá xa, đi xe máy không tiện."
Hướng Mặc thầm nghĩ, rõ ràng chúng ta có thể đi tàu điện ngầm.
✧✧✧
Tới tận khi đã đến phòng trưng bày nghệ thuật Phương Hòa, Hướng Mặc vẫn còn chìm trong sương mù chưa thoát ra được.
Anh cho rằng mình biết khá rõ về Đỗ Trì, biết thói quen sinh hoạt và cả cách nghĩ của hắn, song nếu phải đi vào chi tiết thì thực chất Hướng Mặc lại không hề biết sinh nhật của Đỗ Trì.
"Tiểu Đỗ." Vừa mới tiến vào phòng trưng bày, một người đàn ông trông như thương nhân giàu có đã nhanh chóng đi tới, niềm nở chào Đỗ Trì, "Gần đây ngài Đỗ có khỏe không?"
"Vẫn ổn, cảm ơn chú Lý đã quan tâm."
Càng vào trong, Hướng Mặc càng cảm thấy kỳ quái.
Phòng trưng bày rộng rãi treo rất nhiều bức tranh thú vị, nhưng lúc này tâm tư của Hướng Mặc đều đổ dồn về phía Đỗ Trì.
Đỗ Trì mặc vest vẫn giữ cái thần thái lười biếng kia, tuy nhiên cà vạt chỉnh tề và quần tây thẳng tắp lại tạo cho hắn dáng vẻ phong tình mà Hướng Mặc chưa từng thấy.
Khi hắn cho tay vào túi quần, phần áo bên trên sẽ hơi mở sang hai bên, mơ hồ có thể thấy được đường viền ngực giấu dưới lớp áo sơ mi trắng.
Hướng Mặc biết rõ đường nét bên dưới lớp áo ấy trông như thế nào, nhắm mắt anh cũng vẽ ra được, nhưng giờ nhìn qua áo sơ mi, không hiểu sao lại có một sự quyến rũ cấm dục như vậy nữa.
"Đỗ Trì!"
Anh cứ đi theo Đỗ Trì lên lầu hai trong trạng thái ngơ ngác, rồi đột nhiên nghe thấy một giọng nói rất quen tai.
Nhìn theo nơi phát ra tiếng gọi, anh thấy Diệp Tinh dẫn theo một người đàn ông đẹp trai đi tới chỗ hai người, không biết đó có phải là tình yêu mới của cậu ta hay không.
"Nghe nói hai ngày trước cậu nhận được giải thưởng Người sáng lập, không định mời bạn đi ăn sao?" Diệp Tinh hỏi.
Hướng Mặc sững sờ, giải thưởng gì?
"Hôm khác đi." Đỗ Trì nói, "Người này là?"
"Bạn trai tôi." Diệp Tinh khoác lấy cánh tay người đàn ông bên cạnh, giới thiệu tên, sau đó quay sang giới thiệu với người đàn ông, "Còn đây là Đỗ Trì, phòng trưng bày nghệ thuật này là của gia đình cậu ấy."
Nói xong, cậu ta tiện thể giới thiệu Hướng Mặc.
Hướng Mặc cố nén nỗi kinh ngạc trong lòng, nặn ra hai chữ khô khốc: "Xin chào."
Diệp Tinh nói lát nữa phải cùng bạn trai đi ăn tối, bởi vậy không thể trò chuyện với Đỗ Trì và Hướng Mặc lâu, nhanh chóng chia tay hai người bọn họ.
Hướng Mặc đã hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà thưởng thức buổi triển lãm tranh, không phải những tác phẩm trên tường không có sức hấp dẫn, mà là anh phát hiện mình thật sự không biết một chút gì về Đỗ Trì.
Tâm tình phức tạp kéo tơ bóc kén, tất nhiên tức giận sẽ chiếm phần hơn.
Tại sao Đỗ Trì không kể với anh chuyện hắn đoạt giải? Tại sao không chịu nói với anh, nơi mà anh từng tổ chức triển lãm tranh chính là phòng trưng bày nghệ thuật của gia đình hắn?
Là vì hai người không thân với nhau sao?
Cơn giận dồn lại từng chút một, khi lên đến đỉnh điểm thì bỗng không còn chút sức lực nào, hệt như một quả bóng xì hơi.
Hai người thật sự không thân với nhau, lý do gì anh lại tức giận chứ?
"Đây là phòng trưng bày nghệ thuật của gia đình cậu à?" Hướng Mặc dừng trước một tác phẩm, vẻ mặt tự nhiên hỏi Đỗ Trì bên cạnh.
Suy cho cùng cũng đã biết được một chuyện đáng kinh ngạc, nếu không có bất kỳ phản ứng nào thì đúng là hơi cố tình.
"Đúng vậy." Đỗ Trì nói, "Anh không hỏi."
"À, tốt." Hướng Mặc quay đầu ngắm bức tranh, cũng không nói thêm câu nào nữa.
Anh cho rằng mình đã che giấu cảm xúc một cách hoàn hảo, lại không hay biết, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra anh đang tức giận.
"Tôi đi vệ sinh." Hướng Mặc nói.
✧✧✧
Sau khi Hướng Mặc rời đi, Đỗ Trì đứng tại chỗ chờ anh. Chỗ hắn đứng cách lối vào tầng hai không xa, lúc này Diệp Tinh tham quan ở bên trong xong đi ra lại đụng phải hắn.
"Thầy Hướng đâu?" Diệp Tinh nhìn xung quanh, tò mò hỏi.
"Nhà vệ sinh." Đỗ Trì nói.
"Hôm nay trông cậu có gì đó là lạ." Diệp Tinh không nhắc tới Hướng Mặc nữa, dồn hết sự chú ý lên người Đỗ Trì, hứng thú đánh giá, "Không phải cậu ghét mặc vest sao? Hôm nay sửa soạn đẹp trai như vậy để làm gì vậy hả?"
Đỗ Trì nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: "Câu mèo."
Lời tác giả: Đỗ Trì: Tay nghề thành thạo? Tiến lùi tự nhiên? Đều là giả bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.