Khu nhà cổ không có bãi đậu xe, Đỗ Trì buộc phải gửi xe ở hầm trung tâm mua sắm gần đó.
Từ trung tâm mua sắm về đến nhà không quá một cây số, thế nhưng vừa rồi tắc đường khá lâu, bây giờ còn phải đi mua nguyên liệu, không biết chừng nào mới được ăn.
Đỗ Trì cởi dây an toàn, nhìn Hướng Mặc bên cạnh hỏi: "Hay là lên tầng trên ăn nhé?"
Vốn dĩ Hướng Mặc cũng không định nhất thiết phải về nhà ăn cơm, vậy nên anh lập tức đáp "Được", mà chợt nhớ ra hôm nay là chủ nhật, anh lại nói: "Có phải xếp hàng không nhỉ?"
Trung tâm mua sắm này nằm trong khu thương mại sầm uất nhất thành phố, cho dù không phải cuối tuần, ngày bình thường cũng đã rất đông rồi.
"Không." Đỗ Trì nói, "Nhà hàng tôi đặt ở trên lầu."
"Vậy là cậu vẫn chưa huỷ bàn à?" Hướng Mặc thoáng kinh ngạc.
Lúc lái xe trên đường, thời gian dừng đèn đỏ, Đỗ Trì thỉnh thoảng có nhìn điện thoại.
Hướng Mặc còn tưởng Đỗ Trì đã thông báo với nhà hàng mình không đến dùng bữa, kết quả không ngờ nhà hàng lại ở gần nhà như vậy, hơn nữa trông bộ dạng này, có lẽ vẫn chưa tới giờ hẹn, nếu không thì nhà hàng đã gọi hỏi thăm rồi.
Nồng nặc mùi quỷ kế.
Dù sao nhà hàng cũng cùng hướng về nhà, trước tiên chỉ cần dỗ Hướng Mặc lên xe, về phần có đến nhà hàng hay không, để sau rồi nói tiếp.
Hướng Mặc khẽ nhíu mày: "Không phải cậu đã tính trước hết rồi đấy chứ?"
Căn bản không định nấu ăn gì cả, cứ canh giờ trên xe rồi bắt anh vào lưới thôi.
"Sao lại gọi là tính trước?" Đỗ Trì qua loa nói, "Chỉ là tán tỉnh thôi."
Cũng không biết do trúng tim đen hay là rốt cuộc cũng có cơ hội xác nhận quan hệ của hai người, Đỗ Trì nói xong liền tiến lại gần Hướng Mặc.
Bãi đậu xe vắng vẻ rất thích hợp để hôn nhau, hương nước hoa nhàn nhạt cũng làm cho Hướng Mặc hơi đắm chìm.
Tuy nhiên lúc này anh lại cực kỳ tỉnh táo, dùng tay ngăn môi Đỗ Trì, nhướng mày hỏi: "Tại sao không nói cho tôi biết phòng trưng bày nghệ thuật Phương Hòa là của gia đình cậu?"
Nếu không phải vì cuộc tấn công hung hãn của đồ chó thối này, Hướng Mặc suýt nữa đã quên tính sổ với hắn.
"Vé nội bộ? Hửm?" Hướng Mặc hơi nheo mắt, "Trêu tôi vui không?"
Đỗ Trì khẽ cười, nắm lấy bàn tay mà Hướng Mặc dùng để chặn môi hắn: "Bà xã, tôi sai rồi."
Đã mấy ngày không nghe xưng hô này, giờ thì cảm thấy dễ nghe và thoải mái không sao giải thích được.
Giọng Hướng Mặc dịu đi, anh hỏi: "Vậy là cậu tình cờ biết đến buổi triển làm của tôi à?"
"Ừm, thấy ba tôi chuyển tiếp lên vòng bạn bè." Đỗ Trì nói, "Tôi nghĩ nó rất thú vị, cho nên đã tới xem."
"Sau đó cậu gọi tôi là họa sĩ khiêu dâm." Hướng Mặc nhíu mày.
"Vì tôi thích họa sĩ khiêu dâm." Đỗ Trì ranh mãnh cười nói, "Tôi cũng không nghĩ anh sẽ trùng hợp sống ở căn nhà trước đây của tôi."
"Thế cậu..." Trong lòng Hướng Mặc khẽ động đậy khi anh nhớ đến chuyện Đỗ Trì nói dọn đi, "Sao cậu lại phải ra khỏi nhà?"
Nếu vẫn có thể trở về nhà lấy xe, vậy tức là quan hệ giữa những người trong gia đình không xấu lắm.
"Tôi đã kể với anh rồi, ba tôi muốn tôi giúp ông ấy quản lý việc trong nhà, nhưng tôi chỉ muốn làm việc riêng của mình thôi."
Đó là ngày La Dương thất tình, ba người bọn họ ngồi trên ban công tán dóc, và rồi Đỗ Trì đã mơ hồ tiết lộ vài thứ về bản thân.
"Thế mà ba cậu không giam xe của cậu sao?" Hướng Mặc khó hiểu hỏi.
"Ban đầu là có." Đỗ Trì nghĩ bản thân thật buồn cười, giọng điệu tràn đầy ý tứ "nhắc tới cũng thật trùng hợp", "Do tôi nhận được giải thưởng thiết kế phông chữ nên ba tôi đã thay đổi suy nghĩ một chút, không làm khó tôi nữa."
Nói cách khác, mối quan hệ của Đỗ Trì với gia đình đã dịu đi phần nào. Hướng Mặc phân tâm nghĩ.
Anh không muốn mủi lòng, vì vậy...
Đỗ Trì hiển nhiên nhận ra Hướng Mặc đang phân tâm, bèn hơi nghiêng đầu nhìn vào mắt anh: "Bà xã, tạm thời tôi sẽ không dọn đi."
Anh thật sự không thể giấu được Đỗ Trì những suy nghĩ của mình.
Nhưng cho dù bị nhìn thấu, anh cũng không cho phép mình mất đà. Hướng Mặc thản nhiên nói: "Tùy cậu, tôi chẳng làm sao cả."
"Tốt hơn hết anh đừng làm sao cả." Đỗ Trì vừa nói vừa cúi xuống cắn môi Hướng Mặc, có điều Hướng Mặc tránh đi rất nhanh.
"Tôi chưa tính xong chuyện phòng trưng bày nghệ thuật đâu."
Chuyện nhận giải thưởng có thể trách Hướng Mặc, bởi dù sao cũng là anh đẩy Đỗ Trì ra. Nhưng không nói gì với anh về chuyện phòng trưng bày, đó là do Đỗ Trì cố ý.
"Vậy nên tôi vẫn chưa thể hôn anh à?" Chó bự nhíu mày, trên mặt viết kháng nghị.
"Tự tìm cách đi." Hướng Mặc nói xong lập tức quay đầu xuống xe, không nhìn thấy đôi mắt Đỗ Trì híp lại, lẩm bẩm hai chữ "Được thôi".
✧✧✧
Nhà hàng Đỗ Trì đặt bàn trước là một nhà hàng phương Tây, bức tường đen cùng với bảng hiệu màu bạc ở lối vào tạo nên cảm giác khiêm tốn sang trọng, thoạt nhìn thì thấy không cùng đẳng cấp với những nhà hàng xung quanh.
Lúc trước đi xem phim Hướng Mặc cũng có đi ngang qua nhà hàng này, tuy nhiên nhìn cách bày trí anh không muốn vào lắm, hoặc nói là không dám vào một nơi thế này. Không phải vì anh không có tiền, mà là anh không biết gọi món gì cho phù hợp.
Mở thực đơn ra, từ trên xuống dưới toàn là những món Hướng Mặc không biết. Có điều sự ngượng ngùng đã không thể xuất hiện, nguyên nhân bởi vì Đỗ Trì ngồi đối diện anh, hắn cho anh đầy đủ cảm giác an toàn.
Thật ra điểm cộng đối với Hướng Mặc không phải là có tiền hay không.
Anh sống một cuộc sống ít ham muốn và không theo đuổi vật chất quá nhiều, vì vậy điều kiện gia đình của Đỗ Trì có thế nào cũng không ảnh hưởng đến anh.
Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận rằng gia cảnh tốt sẽ giúp mang đến cái nhìn rộng lớn hơn, giống như bây giờ, dáng vẻ Đỗ Trì nói chuyện cùng chuyên gia rượu ít nhiều đã mê hoặc Hướng Mặc.
Chuyên gia rượu: "Bít tết cần loại rượu có lượng tanin cao để tránh nhàm chán, tôi đề cử ngài loại này."'
Đỗ Trì: "Là ủ trong thùng phải không?"
Chuyên gia rượu: "Đương nhiên rồi. Ngài đúng là chuyên nghiệp, rượu ủ trong thùng rất thích hợp dùng với các món có phản ứng Maillard [1]."
[1] Phản ứng Maillard là một phản ứng hóa học giữa các axit amin và đường khử tạo cho thực phẩm màu nâu có hương vị đặc biệt.
Cuối cùng Đỗ Trì chọn hỗn hợp Bordeaux truyền thống, phải tốn không ít thời gian để kiểm tra chai và nút chai.
Sau khi chuyên gia rượu rời đi, Hướng Mặc không khỏi cúi đầu mỉm cười, mà nụ cười này của anh hiển nhiên có hơi không đúng lúc, Đỗ Trì nhướng mày hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Hướng Mặc ngẩng đầu lên, khóe môi vẫn còn treo nụ cười nhàn nhạt, "Chỉ là nghĩ tới dáng vẻ khui rượu của cậu nên có hơi buồn cười."
"Khui rượu? [2]" Đỗ Trì khó hiểu nhìn chai rượu vang đỏ.
"Khổng tước xòe đuôi. [3]" Hướng Mặc lại không nhịn được mà bật cười: "Thì ra chó cũng có thể xòe đuôi."
[2] [3] Trong tiếng Trung, "khui rượu" (kāipíng) và "xòe đuôi" (kāibǐng) đều có cách đọc giống nhau.
Đỗ Trì mím môi, mất hứng nhíu chặt hai đầu lông mày.
Sợ đồ chó thối này tức giận thật, Hướng Mặc ngưng cười, nửa thật nửa giả nói: "Cậu không cần tỏa ra hormone như thế đâu, đã đủ quyến rũ rồi."
Nghe như đang cố chữa cháy, song đây mới thật sự là điều mà Hướng Mặc đang nghĩ.
Anh không muốn nói thẳng ra như vậy, cho nên mới trêu chọc đồ chó thối trước, đánh một đòn phủ đầu.
Đỗ Trì cũng không rõ trong lời nói của Hướng Mặc có mấy phần là thật, đành thôi không để tâm tới nữa, thành thục cắt miếng bít tết trên đĩa rồi hỏi Hướng Mặc: "Anh không thích bộ dạng này à?"
"Chưa nói tới có thích hay không." Hướng Mặc nói, "Tùy vào cậu."
Đỗ Trì dừng động tác.
"Chuyện của cậu..." Hướng Mặc cố ý nói thật chậm, "Tôi thích."
Biện pháp chữa cháy vô cùng thích hợp.
Vừa rồi đuôi mắt Đỗ Trì còn hiện ra chút không vui vì vụ khui rượu, thế mà bây giờ khóe môi lại hơi nhếch lên, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều: "Tôi cho là anh thích bộ dạng này."
"Tại sao?" Hướng Mặc khó hiểu hỏi.
"Vì bạn trai cũ của anh luôn mặc vest." Đỗ Trì đưa đĩa bít tết đã cắt tới trước mặt Hướng Mặc, sau đó đổi lấy đĩa bít tết anh chưa đụng đến.
Hướng Mặc chợt nhớ ra cái ngày Tiền Côn xuất hiện, Đỗ Trì đã phớt lờ anh.
Anh nói, nếu cậu không có hứng thú với đề tài này, vậy thì anh sẽ không nói nữa.
Đỗ Trì lại bảo vẫn có chỗ hứng thú. Hắn hỏi Hướng Mặc, tại sao anh thích Tiền Côn.
Hiện tại xem ra đã có rất nhiều chuyện được dự báo trước.
Hướng Mặc không ngờ Đỗ Trì lại để ý như vậy, lúm đồng tiền bên má vô thức hiện ra.
"Cậu còn lén suy xét xem bạn trai cũ của tôi mặc gì sao?"
"Không được à?" Đỗ Trì hỏi ngược lại.
"Được." Hướng Mặc nghĩ thầm, về nhà nhất định sẽ thưởng cho cậu.
✧✧✧
Thời điểm từ trung tâm mua sắm đi bộ về nhà, trời đã sụp tối.
Bình thường Hướng Mặc sẽ không làm điều này, chẳng qua là khi đi ngang qua tiệm hoa của dì Chu, anh cảm thấy vui vẻ và muốn chạm vào những đóa hoa hồng ở trước cổng nhà dì ấy.
Anh không thể giải thích tại sao tinh thần của mình lại tốt đến như vậy, tuy nhiên ở một mức độ nào đó anh vẫn có thể cảm nhận được, có lẽ đây chính là sự nuôi dưỡng của tình yêu.
Sau khi trở về khoảng sân nhà mình, Hướng Mặc không dừng lại mà đi thẳng lên phòng bếp tầng hai.
Đèn cảm ứng âm thanh trong hành lang sáng lên theo bước chân của hai người, mơ hồ soi sáng hình dạng của những vật dụng trong căn bếp.
Trong khung cảnh mờ tối, Hướng Mặc xoay người ôm cổ Đỗ Trì, nhẹ giọng nói: "Trước đây cậu hỏi tôi có thể làm ở bếp không."
Ý tứ không thể rõ ràng hơn, Hướng Mặc chưa từng to gan như vậy, nên trong giọng nói khó tránh vài phần lo lắng.
Anh đưa môi lướt qua quai hàm Đỗ Trì, ghé vào tai hắn, kìm nén cơn khô nóng trong lòng, thả ra hai chữ: "Có thể."
Thắt lưng bất chợt bị đối phương quấn chặt, bàn tay to bóp lấy cái mông căng tròn. Đỗ Trì không nói lời nào, trực tiếp bế Hướng Mặc tới bàn ăn, tìm đến bờ môi anh.
Có điều khi môi hai người vừa chạm, Hướng Mặc lại lập tức né tránh.
Không phải anh kháng cự việc hôn Đỗ Trì, mà vì anh đã bảo Đỗ Trì tự tìm cách, cách đó Đỗ Trì biết rất rõ, chính là làm anh đạt cao trào.
Anh cho rằng cả hai có đủ sự ăn ý để chơi trò chơi nhỏ này.
Và anh cũng tưởng rằng Hướng Mặc sẽ phải nghe lời anh.
"Thầy Hướng." Ấy thế mà Đỗ Trì lại bất ngờ lùi ra sau, dưới ánh đèn mờ, một tia xảo quyệt thoáng hiện lên trong mắt hắn.
"Hả?" Nghe thấy xưng hô xa cách, Hướng Mặc ngơ ra.
"Tôi còn phải dắt chó đi dạo." Đỗ Trì trịnh trọng nói.
Chẳng biết từ lúc nào mà Tam Mao đã tới cửa phòng bếp, hướng về phía hai người "gâu" một tiếng.
"Không phải anh tự chơi mình rất giỏi sao?" Đỗ Trì đang nói về việc đêm đó Hướng Mặc đã làm gì ở trên giường trong khoảng thời gian hắn lên lầu lấy bao cao su, "Anh tự chơi trước đi."
Hướng Mặc sững sờ tại chỗ, thật lâu sau, trong mắt anh bùng lên ngọn lửa lớn.
Đồ chó thối này.
Hướng Mặc cắn răng nghiến lợi, anh không muốn hẹn hò với hắn nữa.
Lời tác giả: Hướng Mặc: Meo meo quyền, chuẩn bị.