Lá cờ chủ nghĩa độc thân vẫy điên cuồng dưới ánh trăng, cố gắng thu hút sự chú ý của Hướng Mặc, nhắc nhở anh về khoảng thời gian độc thân tuyệt vời như thế nào.
Cô đơn không đáng kể, tự do và hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Cho nên "rất lâu" mà Đỗ Trì nói tốt hơn hết không phải dối trá, nếu không Hướng Mặc nhất định sẽ hối hận vì đã bước một bước này.
Lá cờ phe phẩy dần dần có dấu hiệu suy tàn, cuối cùng đành chấm dứt chiến đấu, tước vũ khí đầu hàng, biến mất khỏi tầm nhìn của Hướng Mặc.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì?" Đỗ Trì vươn tay về phía Hướng Mặc, "Đưa tay cho em."
Có một khe hở phía trên hành lang thường xuân, vừa vặn nằm giữa hai người. Ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào tay Đỗ Trì, khiến những nơi khác đều trở nên lu mờ ảm đạm, chỉ có bàn tay to kia là mạnh mẽ và rắn chắc.
Bệnh viện cách nhà tầm hai cây số, bắt xe thì quá gần, phương tiện công cộng lại chỉ ngồi một trạm, còn phải đi bộ thêm vài trăm mét, vậy nên Hướng Mặc đã hiểu ý Đỗ Trì, hắn muốn nắm tay anh cùng trở về nhà.
Lúc bấy giờ không phải đêm khuya, đường về nhà phải băng qua khu phố náo nhiệt, hai người đàn ông nắm tay nhau chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người.
Nhưng Hướng Mặc đột nhiên cảm thấy không sao hết, ngay cả một người theo đuổi chủ nghĩa độc thân như anh cũng đã bắt đầu yêu, vậy thì còn cái gì quan trọng hơn tình yêu của anh nữa?
"Em không sợ người khác nhìn chúng ta sao?" Hướng Mặc nắm tay Đỗ Trì, tâm tình phức tạp mấy ngày qua đều trôi sạch.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, khoảnh khắc tiếp đất nổ tung thành vô số con bướm, nhẹ nhàng bay lượn trong bụi hoa.
"Không nắm tay anh lỡ anh lại chạy thì phải làm sao bây giờ?" Tay Đỗ Trì rất dùng sức, nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn, Hướng Mặc chợt nghĩ đến bản thân mỗi lần ôm Tam Muội.
Đôi khi Tam Muội rất nghe lời, ngoan ngoãn để anh vuốt ve, nhưng đa số thời gian Tam Muội đều sẽ nhảy khỏi vòng tay anh nếu anh lơ là, bởi vậy mỗi lần ôm Tam Muội, anh hoàn toàn không biết mình có thể giữ được nó trong bao lâu.
Có lẽ trong lòng Đỗ Trì cũng tồn tại cảm giác khó xác định như vậy, hắn không xác định được ngày nào thì Hướng Mặc sẽ lại chạy trốn.
Tuy nhiên, không giống như Hướng Mặc, đối với chuyện tình cảm không chắc chắn, Hướng Mặc lựa chọn lảng tránh, trong khi đó, Đỗ Trì lại chọn cách giữ chặt đối phương.
"Anh sẽ không chạy nữa." Hướng Mặc nhìn Đỗ Trì, nhẹ nhàng cong môi, "Em bắt được anh rồi."
✧✧✧
Bài vận động tối nay kịch liệt hơn so với trước kia rất nhiều, không đếm được bao nhiêu lần lên đỉnh, Hướng Mặc thất thần nhìn trần nhà, thầm nghĩ mình đây đang dùng tính mạng để yêu đương —— Nếu cứ tiếp tục như thế này, nói không chừng có thể "lao lực" mà chết luôn đấy. [1]
[1] Từ gốc 精尽人亡 (tinh tẫn nhân vong)
Nhưng mà không sao, chờ đến khi tình cảm mãnh liệt qua đi, sinh hoạt tình dục sẽ về đúng quỹ đạo.
Bằng không, anh thật sự sẽ không chịu nổi.
"Đỗ Trì." Hướng Mặc mệt mỏi nằm trên ngực Đỗ Trì, hồi phục nhịp tim sau khi vận động kịch liệt, "Em nghĩ khi nào thì chúng ta chia tay?"
Tay đang bóp mông anh nhất thời dừng lại, Đỗ Trì thu cằm nhìn anh: "Chúng ta mới vừa ở bên nhau, anh đã suy nghĩ tới chuyện chia tay rồi à?"
"Tùy tiện nghĩ đến thôi." Dùng từ nghĩ ngợi lung tung có vẻ sẽ thích hợp hơn.
"Anh nghĩ đi." Đỗ Trì tiếp tục xoa nắn cái mông đầy đặn, như thể làm mãi không chán, "Nếu em ở bên người khác mà anh lại cảm thấy nhẹ lòng, vậy thì đã đến lúc chúng ta chia tay."
Hướng Mặc nghe theo Đỗ Trì suy nghĩ một chút, lập tức khó chịu đến nỗi hô hấp khó khăn.
"Không được." Anh nhíu mày, nghiêm túc nhìn Đỗ Trì, "Em là của anh."
"Ừm." Đỗ Trì khẽ cười, không mấy ngạc nhiên trước phản ứng của Hướng Mặc, "Là của anh."
"Em còn định dọn đi không?" Hướng Mặc bất thình lình nhớ tới việc này.
"Xem anh đã." Đỗ Trì nói, "Anh theo em về nhà thì em không dọn đi."
Hướng Mặc bỗng thấy không đúng lắm, tại sao bây giờ nói chuyện với anh, Đỗ Trì hay kèm theo điều kiện vậy?
—— Vô thời hạn hoặc chia tay ngay bây giờ.
Làm Hướng Mặc chỉ có thể chọn vô thời hạn.
—— Sau này chia tay? Được. Em sẽ ở bên cạnh người khác.
Hướng Mặc sợ đến nỗi không dám nghĩ tới.
—— Em có thể không dọn đi, nhưng anh phải về nhà với em.
Tựa như Đỗ Trì đã tìm được cách gây khó dễ Hướng Mặc, khi tình yêu vừa bắt đầu giữa hai người, hắn đã chiếm thế thượng phong một cách hoàn hảo.
Mặc dù yêu nhau chưa lâu, nhưng giống như việc Hướng Mặc không thích bị kiểm soát trên giường, trạng thái yêu đương cũng phải như vậy mới đúng.
"Về nhà gặp ba em ấy hả?" Hô hấp của Hướng Mặc đã ổn định trở lại, ánh mắt bị tình yêu làm mờ đầu óc ý loạn tình mê đã biến mất hoàn toàn, lấy lại được minh mẫn và lý trí những ngày qua.
"Ừm." Sự ăn ý giữa những người yêu nhau được thể hiện tại đây, Đỗ Trì cảm nhận rõ ràng bầu không khí đang thay đổi rất tinh tế, hắn kiềm chế sự tự tin trong giọng điệu của mình, mang theo vài phần thử dò xét, "Anh có bằng lòng theo em về nhà không?"
"Nói sau đi." Hướng Mặc lười biếng trở mình, "Không vội."
✧✧✧
Những ngày tiếp theo, Hướng Mặc đảm nhận công việc chăm sóc hoa nguyệt quý nhà hàng xóm.
Người theo chủ nghĩa độc thân luôn có kén chọn riêng, giống như Hướng Mặc, anh ăn lá cải trắng, không ăn thân cải trắng, anh ăn thân xà lách, không ăn lá xà lách, anh chấp nhận dọn dẹp tỉ mỉ khoảng sân tầng một, nhưng không thích dọn dẹp đàng hoàng ban công tầng ba, bởi vì anh chỉ muốn làm những chuyện mình muốn, không có bất kỳ lý do nào cả, cứ tùy hứng vậy thôi.
Chăm sóc nguyệt quý là việc mà dì Chu nhờ anh, dựa theo tính tình trước đây, anh vẫn sẽ làm, tuy nhiên không tránh khỏi cảm thấy thấy phiền phức.
Mà bây giờ thì khác, dù hoa hồng là kết tinh tình yêu giữa dì Chu và chồng, không liên quan đến Hướng Mặc, nhưng nhìn những đóa hồng nở rộ dưới nắng, anh cũng cảm thấy vui, cảm giác tình yêu nên tốt đẹp như vậy.
Dì Chu vẫn đang nằm viện, con cái dì thuê hộ lý chăm sóc, thỉnh thoảng Hướng Mặc và Đỗ Trì cũng sẽ đến thăm dì, có điều ngoài hai người ra, chú Lý và chú Trương cũng trở thành "khách quen", có khi còn ở lại cả buổi chiều.
Ban đầu Hướng Mặc lo hai người họ sẽ cãi nhau, ảnh hưởng đến bệnh nhân cùng phòng, song không biết có phải được dì Chu ném cảm xúc cho hay không mà quan hệ của họ đã trở nên tốt hơn trước.
Hướng Mặc đoán chắc là do dì Chu sắp quay trở lại nước ngoài sống cùng con cái, hai ông chú hiểu rất rõ ở độ tuổi của mình, chia tay đồng nghĩa với vĩnh biệt, bởi vậy cho nên không thể tránh khỏi cảm giác đau buồn, bắt đầu quý trọng những người bạn già hơn.
✧✧✧
Công việc của Đỗ Trì khá thảnh thơi.
Vài ngày trước vì chuyện mở phòng làm việc, hắn phải chạy đi làm rất nhiều thủ tục, sau khi nộp đủ giấy tờ, hắn không cần tiếp tục ra ngoài cả ngày nữa.
"Sang bên phải một chút."
Đứng giữa sân, Triệu Tiểu Kiều nhìn "Phòng tranh Bút Mực" bên phải, lại nhìn "Nhà chữ Bút Mực" bên trái, hướng dẫn Hướng Mặc và Đỗ Trì treo bảng hiệu bên trái.
Làm xong, Hướng Mặc nhìn hai tấm bảng hiệu cân xứng, hỏi Đỗ Trì bên cạnh, "Có chắc là em nghĩ đại không?"
Bảng hiệu phòng tranh màu trắng, bảng hiệu nhà chữ màu đen, kích cỡ hai bảng hiệu tương đồng, kiểu chữ phân bố đối xứng, rõ ràng là rất tốn công.
Đỗ Trì ôm Hướng Mặc từ phía sau, không trả lời, thay vào đó nhìn Triệu Tiểu Kiều hỏi: "Vẫn chưa có điểm sao?"
"Mấy ngày nữa cơ." Triệu Tiểu Kiều nói đến đây, bên đường đột nhiên vang lên tiếng chuông xe đạp.
Hướng Mặc nhìn theo âm thanh, thấy một anh chàng đẹp trai cao ráo chạy chiếc xe đạp cũ, hệt nam chính trong phim thần tượng thanh xuân.
Nếu Hướng Mặc nhớ không nhầm, đây chính là bạn trai của Triệu Tiểu Kiều.
"Em đi đây, bái bai." Triệu Tiểu Kiều mặc đầm, vén tóc sau tai, ngồi lên ghế sau của chiếc xe đạp cũ.
Hai bạn trẻ từ từ đi xa con phố, ngô đồng và nguyệt quý đều trở thành bối cảnh của bộ phim thần tượng.
Hướng Mặc nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ, hỏi đồ chó bự đang đeo sau lưng mình: "Khi nào chúng ta đi hẹn hò?"
Đỗ Trì nghe được câu hỏi của Hướng Mặc, trả lời: "Lúc nào cũng được."
Buổi chiều Hướng Mặc còn có lớp học, không thể tự do sắp xếp công việc như Đỗ Trì. Anh suy nghĩ một chút, nói: "Đến bờ sông tối hôm đó đi?"
"Muốn ngắm cầu neon nổi tiếng hả?"
Hướng Mặc lắc đầu: "Muốn đi cùng em thôi."
Đi đâu và làm gì đều không quan trọng, chỉ cần là ở bên cạnh Đỗ Trì.
Đỗ Trì vui vẻ mỉm cười, mặc kệ đường lớn, hắn gặm má Hướng Mặc: "Được rồi, bà xã."
✧✧✧
Hướng Mặc trở lại phòng tranh chuẩn bị dụng cụ cho lớp học, Đỗ Trì thì lên tầng ba làm việc.
Khoảng nửa giờ sau, Hướng Mặc gõ cửa phòng Đỗ Trì: "Anh vào xem Tam Muội."
Còn vài ngày nữa sinh, nhưng Tam Muội vẫn như thiếu nữ, suốt ngày theo Tam Mao quanh quẩn trong ngôi nhà cũ, không có chút tự giác của người đã làm mẹ.
Đỗ Trì buông chuột, xếp bằng ngồi xuống trước phòng sinh, nhìn Tam Muội đang nghỉ ngơi bên trong: "Ngủ rồi."
Mèo nhỏ nằm ngửa ngủ trong nhà gỗ, Hướng Mặc dùng ngón trỏ gãi gãi cằm nó, nó cũng không phản ứng lại.
Điều này khiến Hướng Mặc không biết nên làm gì tiếp theo.
Anh nhìn Tam Muội không nhúc nhích, một lát sau, Đỗ Trì ở bên cạnh cười khẽ: "Anh thật sự đến gặp nó à?"
Ờm, lộ rồi.
"Tiện gặp em luôn." Hướng Mặc không chút chột dạ, "Sao, không được hả?"
"Được, sao lại không?" Đỗ Trì ôm eo Hướng Mặc, để anh nằm vào lòng mình, "Anh muốn gì ở em thì cứ việc nói thẳng."
"Vậy chiều em hẵng làm việc tiếp." Hướng Mặc thả lỏng tựa vào người Đỗ Trì như chuyện đương nhiên, cảm giác giống hệt một con mèo đang nằm trên bàn phím, cố ý cản trở công việc của chủ mình.
Đỗ Trì buồn cười nhìn Hướng Mặc: "Sao trước đây em không nhận ra anh dính người thế này nhỉ?"
"Đây là đặc quyền của anh." Hướng Mặc không thích Đỗ Trì nói mình như vậy, khẽ cau mày nói, "Chẳng lẽ em không muốn sao?"
Mèo là thế, chúng luôn cảnh giác với mọi thứ trên đời và chỉ lộ cái bụng trắng của mình với người chủ quen thuộc.
Hướng Mặc thể hiện mặt này với người anh yêu, nếu Đỗ Trì không muốn anh dính lấy hắn, anh có thể cho Đỗ Trì đầy đủ không gian cá nhân —— Sau đó lại làm chuyện xấu ở nơi khác.
"Muốn chứ." Đỗ Trì cúi đầu cắn môi Hướng Mặc, từ ngữ cưng chiều tràn khỏi khóe môi, "Đồ dính người."
✧✧✧
Nhạc nhẹ trong phòng tranh được thay bằng giai điệu vui vẻ, ngay cả học viên cũng cảm thấy kỳ lạ: "Thầy Hướng, dạo này tâm trạng của thầy có vẻ tốt lắm nha."
"Tốt thật mà." Hướng Mặc không phủ nhận, "Tối nay thầy sẽ đi hẹn hò với sư nương của mấy đứa."
"Oaaa~" Các học viên cùng ồ lên, nếu là Hướng Mặc của trước kia, anh sẽ chỉ cảm thấy đau đầu, nhưng bây giờ anh không để ý lắm.
Từ khi vượt qua ngưỡng cửa trong lòng, rất nhiều chuyện đối với Hướng Mặc mà nói đều trở thành không quan trọng.
Tương lai ra sao không quan trọng, người khác thấy thế nào không quan trọng, chỉ cần cả hai bên nhau hạnh phúc là đủ rồi.
"Náo nhiệt vậy?"
Đúng lúc Đỗ Trì mang dép tông đi xuống lầu, các học viên đồng thanh nói: "Chào sư nương."
Đỗ Trì nhíu mày, trước đây hắn không quan tâm xưng hô này lắm, có điều hôm nay lại bắt bẻ: "Chồng của sư phụ mà lại gọi sư nương à?"
Đồ chó thối được voi đòi tiên này.
Hướng Mặc không muốn thảo luận đề tài này trên lớp, anh hỏi: "Em xuống đây làm gì?"
"Đi lấy bưu kiện." Đỗ Trì nói, "Anh có cần lấy gì không?"
Hướng Mặc không có bưu kiện để lấy, thế nên trả lời xong là anh tập trung dạy học, không quan tâm đến Đỗ Trì nữa.
Tiếng dép rời khỏi phòng tranh, đi ra sân, mà đúng lúc này, ngoài sân đột nhiên có tiếng kéo vali.
"Dì là?"
Đỗ Trì dừng lại nhìn người phụ nữ trung niên bước vào sân, nghĩ mãi không ra đây là ai.
"Cậu là Đỗ Trì hả?" Người phụ nữ trung niên tháo kính râm, quan sát Đỗ Trì từ trên xuống dưới, "Quả nhiên rất đẹp trai."
Đỗ Trì: "?"
Hướng Mặc nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ phòng tranh đi ra, nhàn nhạt gọi: "Mẹ, mẹ đến rồi ạ."
Vừa dứt câu, chỉ thấy Doberman thường ngày uy phong lẫm liệt bỗng chốc biến thành Chihuahua hiền lành, hai tay ấn chặt vào đường may quần: "Á, chào bác gái ạ."
Lời tác giả: Hướng Mặc: Nắm giữ chủ đạo (1/1)