Bệnh Độc Thân

Chương 40: Con ruột




Mẹ của Hướng Mặc – Hướng Mai – là một nhà văn tự do, sau khi Hướng Mặc trưởng thành, quanh năm bà đều ở nước ngoài sinh sống.
Bà ấy tự tin đường hoàng, sống tùy theo ý mình, nếu nói Hướng Mặc là núi băng khó tan thì bà chính là ngọn lửa nhiệt huyết.
Người xưa có câu mẹ nào con nấy, thật ra Hướng Mặc cũng từng là ngọn lửa, sở hữu tất cả phẩm chất của một nhà nghệ thuật trẻ tuổi —— liều lĩnh, cố chấp, tràn đầy nhiệt huyết với những điều chưa tỏ.
Nếu không phải năm xưa gánh chịu đả kích kép trong sự nghiệp và tình cảm, ắt hẳn bây giờ anh đã không bao bọc mình bằng núi băng rồi.
Nhưng điều này không có nghĩa là ngọn lửa trong lòng anh bị dập tắt, sau khi băng tan, ngọn lửa sẽ lại bùng lên dữ dội hơn thôi.
✧✧✧
Đợi học viên cuối cùng ra về, Hướng Mặc đi lên phòng bếp tầng hai. Lúc này, Đỗ Trì và Hướng Mai đang ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, vừa cười vừa nói về Hướng Mặc hồi còn bé.
Xem ra Hướng Mặc lại đánh giá thấp khả năng của phần tử khủng bố xã giao rồi, trải qua những bỡ ngỡ ban đầu, hắn đã hoàn toàn có thể thích ứng được.
"Cháu vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy khi mặc váy." Đỗ Trì thoáng thấy Hướng Mặc đi vào bếp, khóe môi lập tức hiện ra nụ cười ranh mãnh.
Có thể Hướng Mặc không nhìn ra, tuy nhiên Hướng Mặc biết rõ, đồ chó thối này chắc chắn lại đang bắt đầu lên những ý tưởng quái quỷ gì đó.
"Bác có hình này." Hướng Mai phớt lờ Hướng Mặc, mở album ảnh trên điện thoại ra, "Cháu xem, đây là ảnh nghệ thuật nó chụp hồi bé."
Hầu hết những bức ảnh nghệ thuật từ hơn hai mươi năm trước đều có phong cách giống nhau, điểm một chấm đỏ ở ấn đường, đánh má hồng lên cao. Hướng Mặc nhíu mày, anh không muốn Đỗ Trì nhìn thấy lịch sử đen tối của mình, thế nhưng Đỗ Trì không hề cười nhạo anh, thay vào đó đuôi mắt hắn xuất hiện ý cười: "Hồi bé đã là người đẹp rồi."
Nói xong, hắn dời mắt khỏi màn hình, nhìn Hướng Mặc nói: "Quả nhiên là thừa hưởng gen của bác gái."
Hướng Mai cất điện thoại, khóe môi vẫn chưa hạ xuống: "Sao mà nói hay quá vậy hả?"
Mặc dù Hướng Mai không nói rõ, song Hướng Mặc có thể nhìn ra, Đỗ Trì đã hoàn toàn chiếm được yêu thương của bà rồi.
Nội dung cuộc gọi mấy ngày trước bỗng hiện lên trong đầu——
✧✧✧
"Mẹ, con đang yêu."
Nhân lúc Đỗ Trì đi tắm, Hướng Mặc gọi điện thoại cho Hướng Mai. Bên kia cũng là UTC+8, không lo chênh lệch múi giờ.
"Really?" Hướng Mai ở nước ngoài đã quen giao tiếp bằng tiếng Anh, đến câu thứ hai mới điều chỉnh lại, "Là người thế nào?"
"Nhỏ hơn con một tuổi, là nhà thiết kế phông chữ." Hướng Mặc không văn vẻ, "Đẹp trai, sinh hoạt tốt."
Tại đây Hướng Mặc có chút khiêm tốn, thật ra không phải tốt, mà là cực kỳ tốt. Anh và Hướng Mai không quá tận lực lảng tránh các vấn đề tình dục, bởi vì khoảng thời gian anh được khai sáng về tình dục, Hướng Mai đã dạy anh rằng sức khỏe tình dục rất quan trọng đối với sức khỏe tinh thần.
"Nhớ chú ý biện pháp an toàn đấy." Hướng Mai nói, "Có ảnh không?"
Hướng Mai nhắc, Hướng Mặc mới nhớ mình và Đỗ Trì chưa từng chụp ảnh chung.
Cả hai đều không thích chụp ảnh tự sướng, tuy trong vòng bạn bè của Đỗ Trì có vài tấm ảnh chụp hắn và bạn bè, nhưng cũng toàn là ảnh trước khi Đỗ Trì biết Hướng Mặc.
"Mẹ bay về đây đi." Hướng Mặc nói đến ý định ban đầu của cuộc gọi, "Con muốn giới thiệu em ấy với mẹ."
"Ể?" Giọng Hướng Mai lập tức trở nên thăm dò.
Thông báo cho ba mẹ biết mình có bạn trai không phải chuyện to tát gì. Nhưng muốn ra mắt bạn trai với ba mẹ, đây lại là chuyện khác.
"Con thích cậu ấy nhiều vậy sao?" Hướng Mai hiển nhiên cảm thấy hứng thú hơn ban nãy, như thể vừa rồi bà chỉ tùy tiện nghe chơi thôi, bây giờ mới thật sự nghiêm túc, "Nếu mẹ nhớ không lầm, hình như con bảo độc thân rất tốt mà nhỉ?"
"Có em ấy thì tốt hơn." Sáu chữ đơn giản này đủ để tổng kết cuộc sống hiện tại của Hướng Mặc, "Mặc dù ——"
Anh thay đổi chủ đề, dừng lại có chủ ý.
"Mặc dù?" Hướng Mai hỏi theo lời anh.
"Em ấy luôn bắt nạt con." Giọng điệu Hướng Mặc vẫn rất bình thường, không giống đang than thở tố cáo với mẹ, "Ỷ con thích em ấy nên muốn làm gì thì làm."
Bắt anh gọi ông xã ở trên giường chính là một trong số đó.
Trước kia là để hôn anh, hắn miệt mài gian khổ mà làm. Bây giờ để nghe một tiếng ông xã, hắn giày vò anh muốn chết luôn.
"Biết rồi." Hướng phu nhân nghiêm giọng, "Mẹ sẽ đến trừng trị cậu ấy cho con."
✧✧✧
Thời gian quay về hiện tại.
Hướng Mai nhìn Đỗ Trì trìu mến, bày tỏ niềm yêu thích trong lòng: "Tiểu Đỗ, về sau bác sẽ coi cháu như con ruột của mình."
Người con trai thực sự: "..."
Tại sao ngay cả mẹ ruột cũng có thể phản bội mình cơ chứ?
"Mấy ngày tới bác gái đã có kế hoạch gì chưa?" Đỗ Trì hỏi, "Cháu có rất nhiều thời gian có thể thoải mái đi dạo cùng bác gái."
Lúc ngứa miệng so với Husky còn khiến người ta bực, ấy vậy mà bây giờ lại thân thiết y hệt chó săn lông vàng.
Hướng Mặc nhìn Tam Mao đang ngồi chồm hổm dưới chân, dùng ánh mắt nói: Chủ của mày đúng là chó.
"Không cần đâu." Hướng Mai khoát tay, "Bác về gặp bạn cũ, sau đó sẽ đi Đông Âu."
Đỗ Trì đã biết nghề nghiệp của Hướng Mai, vậy nên cũng không lấy làm lạ.
✧✧✧
Trước khi đi ăn tối, Hướng Mai vào nhà vệ sinh và bảo cả hai xuống dưới lầu đợi bà.
Cuối cùng Đỗ Trì cũng nắm được cơ hội nói chuyện riêng với Hướng Mặc, mới vừa từ trên lầu đi xuống, hắn lập tức thu hồi bộ dạng khéo léo kia, sau đó nhìn Hướng Mặc như muốn đòi nợ: "Gì đây? Anh đang ra tay trước để chiếm lợi thế hả?"
Doberman uy phong bất mãn sủa gâu gâu, yêu cầu chủ của mình mau đưa ra lời giải thích.
"Không phải em muốn đưa anh về gặp ba em sao?" Hướng Mặc không để bụng tiếp tục đi ra sân, "Anh cho em gặp mẹ anh trước."
Theo lời của Đỗ Trì, chiêu này quả thật đúng là ra tay trước để chiếm lợi thế.
Hướng Mặc không giấu được nụ cười trộm trên môi, vừa hay bị Đỗ Trì bắt được, hắn kéo anh ôm vào lòng.
"Anh nói xem anh có phải là một chú mèo hư không hả?" Đỗ Trì ôm Hướng Mặc từ phía sau, cắn vành tai anh nói, "Anh định bồi thường tổn thương tâm hồn em như thế nào đây?"
"Đừng có quậy." Hướng Mặc nghiêng cổ, né tránh đôi môi Đỗ Trì, "Em không lái chiếc Maserati đi à?"'
"Không được." Đỗ Trì không đùa nữa, "Em tính uống chút rượu với mẹ vợ."
Xem ra trong lúc Hướng Mặc lên lớp, Đỗ Trì đã mò ra được tính cách của Hướng Mai.
Nhưng chuyện này không quan trọng, Hướng Mặc nhướng mày hỏi: "Ai là mẹ vợ em?"
"Em là chồng anh thì bác gái là mẹ vợ của em, không phải sao?"
"Anh đã đồng ý đâu?"
Hai người nói mấy lời nhảm nhí câu được câu không của những người yêu nhau, không biết từ lúc nào, một bóng người đã lặng lẽ đi đến cửa phòng tranh, âm thầm nhìn hai người trong sân nhỏ.
Hướng Mặc là người đầu tiên để ý đến bóng người đó, anh lui khỏi vòng tay Đỗ Trì, gọi: "Mẹ."
"Đi thôi." Hướng Mai lắc chiếc túi xách của bà về phía trước, trên mặt nở một nụ cười an ủi, "Lên đường!"
✧✧✧
Hướng Mai mặc chiếc áo bó sát cùng với quần ống rộng, mái tóc gợn sóng dài ngang vai cài thêm băng đô bản to, mặc dù đã hơn năm mươi nhưng trông bà không có chút dấu vết của năm tháng.
Tay phải bà nắm tay Hướng Mặc, tay trái bà nắm tay Đỗ Trì, ba người đi dạo trong trung tâm mua sắm, liên tiếp thu hút sự chú ý của người qua đường.
Lần này, Đỗ Trì chọn một nhà hàng Trung Quốc, rất hợp ý Hướng Mai.
Hướng Mặc phát hiện đồ chó thối này thật sự biết lấy lòng người lớn, chẳng trách lại được góc hẹn hò trong công viên yêu thích đến vậy.
"Vậy là dì cũng theo chủ nghĩa độc thân ạ?"
Trong bữa ăn, Hướng Mai và Đỗ Trì uống bia, trò chuyện càng lúc càng sôi nổi, thậm chí còn nhắc tới cái nhìn trong tình cảm của bà.
"Không sai." Hướng Mai đưa ngón trỏ ra, "Có điều bác theo chủ nghĩa độc thân ngẫu nhiên."
"Nói cách khác," Hướng Mặc xen vào, "Nếu đối phương là một người đàn ông đẹp trai, mẹ anh sẽ không theo chủ nghĩa độc thân nữa."
"Giống hệt cháu luôn." Đỗ Trì nâng ly bia lên, "Không gặp được người cháu thích, cháu cũng nói mình theo chủ nghĩa độc thân."
"Đúng, chúng ta rất giống nhau." Hướng Mai và Đỗ Trì cụng ly, "Bảo sao bác vừa gặp cháu đã cảm thấy có duyên rồi."
Hướng Mặc không khỏi giật giật khóe miệng: "... Hai người là chủ nghĩa độc thân giả."
✧✧✧
Thời điểm gần kết thúc bữa ăn, Đỗ Trì chủ động ra ngoài tính tiền, trong phòng chỉ còn Hướng Mặc và Hướng Mai.
"Con trai." Sau khi ăn uống no say, Hướng Mai phóng khoáng khoác vai Hướng Mặc, "Mẹ thấy Tiểu Đỗ rất tốt."
"Đương nhiên là tốt rồi." Hướng Mặc cạn lời, "Thành con ruột của mẹ luôn."
"Mẹ nói thật." Hướng Mai đặt khuỷu tay lên bàn, dùng mu bàn tay chống cằm, "Con biết mấy năm qua con cho mẹ cảm giác gì không?"
Lòng Hướng Mặc khẽ động, thản nhiên hỏi: "Cảm giác gì?"
"Con..." Mu bàn tay Hướng Mai nhất rời khỏi cằm, giơ ngón trỏ chỉ vào Hướng Mặc, như thể đang suy nghĩ xem nên diễn tả như thế nào, "Con trở nên bình thường rồi."
Nói xong, bà lại lấy mu bàn tay chống cằm, lặp lại lời vừa nói: "Con trở thành một người bình thường rồi, con trai."
Hầu hết mọi người trên thế giới này đều là những người bình thường. Song, họ sẽ không nhận ra sự bình thường của mình cho đến khi các góc cạnh được mài mịn.
Hướng Mặc bưng ly trà nguội lên, khẽ nhấp một ngụm: "Bình thường có gì sai đâu."
"Nhưng nó không hợp với con." Hướng Mai nghiêng đầu nhìn Hướng Mặc, miệng đầy mùi rượu nói ra những điều mình để ý, "Con nên mặc sức phóng thích bản thân đi."
Có chút gợn sóng trong lòng, Hướng Mặc muốn nói gì đó, tuy nhiên anh lại không nắm được đầu mối.
"Tiểu Đỗ cũng rất tốt." Bàn tay khoác trên vai Hướng Mặc bắt đầu vỗ về, "Thằng bé có thể châm lửa cho con."
Hướng Mặc thừa nhận, tâm tính của anh thật sự đã khác so với trước đây.
✧✧✧
Hướng Mai thuê phòng khách sạn ở gần đó, không ở trong căn nhà cũ.
Chủ nghĩa độc thân với "cấp bậc" như bà thì càng có kén chọn riêng, mà điều kiện căn nhà cũ hoàn toàn không đáp ứng được yêu cầu của bà.
Sau khi đưa Hướng Mai về khách sạn sắp xếp ổn thỏa, Hướng Mặc cùng Đỗ Trì chậm rãi đi bộ về nhà.
"Em thấy mẹ anh thế nào?" Hướng Mặc hỏi.
Đối với điểm này, anh rất có tự tin, từ nhỏ các bạn cùng lớp đều ghen tị với anh vì anh có một người mẹ xinh đẹp lại cởi mở.
"Rất tốt." Đỗ Trì lười biếng khoác vai Hướng Mặc, "Dễ chung sống hơn bà xã em nhiều."
"Đỗ Trì." Hướng Mặc dừng bước, không hề có điềm báo mở miệng, "Anh muốn mở triển lãm tranh."
Hai người vẫn đang ở khu phố náo nhiệt, xung quanh người qua người lại vô cùng đông đúc, nhưng hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, tựa như mọi thứ phía sau lưng họ đều là hư ảo.
Lúc đứng lại Đỗ Trì còn cảm thấy kỳ lạ, song sau khi nghe Hướng Mặc nói, tất cả đường nét trên mắt hắn đều giản ra.
"À." Hắn cong môi, vẫn là một câu thiếu đánh, "Họa sĩ khiêu dâm muốn trở lại sao?
Lời tác giả: Hướng Mặc: Có cách nào chữa cái tật ngứa miệng của đồ chó nhà mình không? Online chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.