Bệnh Độc Thân

Chương 45: Kết thúc (II)




Điện thoại di động ở đầu giường rung nhẹ, Hướng Mặc cầm lên xem, nhìn thấy nhóm chat "Người một nhà thương yêu nhau" có tin nhắn mới.
Ngoài sáu ký tự tiêu đề nhóm chat, bên cạnh còn có trái tim màu đỏ, màu vàng, màu xanh da trời, màu tím, trước đây khi thấy tiêu đề được đổi thành như vậy, Hướng Mặc đã không dám tin, ba của Đỗ Trì sau khi thân thiết sẽ có cái nét này.
【Đỗ Bân:Liên kết】
【Đỗ Bân:Đọc bài viết này đi】
Hướng Mặc nhấp vào liên kết, nhìn thấy bài báo nói về buổi họp báo và triển lãm nghệ thuật cuối tuần trước. Bài viết này được đăng bởi một tài khoản tương đối uy tín trong giới nghệ thuật, tuy nói rất mơ hồ, nhưng ý cốt lõi chính là nghệ thuật phải thật táo bạo, tóm lại đây là một bài đánh giá rất tích cực.
【Đỗ Bân: Bác có vài người bạn muốn mua tranh của Tiểu Hướng】
【Đỗ Bân: Hiện tại cháu còn bao nhiêu bức?】
【Đỗ Bân:@Đỗ Trì】
Ba Đỗ chắc chắn lại @ nhầm người rồi.
Hình đại diện của Hướng Mặc là Tam Mao, còn hình đại hiện của Đỗ Trì là Tam Muội, bối cảnh đều ở khu vườn nhỏ trên tầng ba, không để ý sẽ dễ nhìn nhầm.
Có điều nhìn nhầm thì nhìn nhầm, tất nhiên vẫn phải trả lời câu hỏi của người lớn, mặc dù bây giờ Hướng Mặc đang trong tư thế khá bất tiện, chỉ có thể gõ ký tự bằng một tay.
【Hướng Mặc: Không nhiều lắm ạ】
Tin nhắn trả lời lập tức xuất hiện trong hộp thoại.
【Đỗ Bân: Vậy vẽ thêm đi】
Khi Hướng Mặc muốn vẽ tranh, anh nhất định sẽ vẽ, đã lâu lắm rồi anh không gặp tình huống bị người lớn thúc giục vẽ tranh như thế này.
Đây là loại công việc chắc chắn không thể nào thúc giục là ra được. Hiện tại Hướng Mặc không muốn vẽ, đó là lý do vì sao anh nằm trên giường.
"Thầy Hướng." Đỗ Trì ngồi sau giá vẽ bất mãn nhíu mày, "Người mẫu mà dùng điện thoại à? Anh chuyên nghiệp một chút được không?"
Hướng Mặc nhanh chóng trả lại biểu cảm "OK", ngoan ngoãn đặt điện thoại lên đầu giường, một lần nữa khoe tư thế, hỏi: "Em vẫn chưa vẽ xong sao?"
Tối nay Đỗ Trì là họa sĩ, Hướng Mặc là người mẫu. Anh cởi sạch quần áo nằm nghiêng người trên giường, hai chân thon dài bắt chéo nhau, mơ hồ lộ ra nơi bí mật.
Đỗ Trì không vẽ phác họa, hắn vẽ sơn dầu, bắt đầu từ tám giờ tối, hai người vẽ được một chút rồi lăn giường, tới hơn mười giờ lại vẽ tiếp.
Bây giờ đã qua mười hai giờ, Đỗ Trì vẫn còn đang miệt mài sau giá vẽ.
"Sắp xong rồi." Đỗ Trì vẽ hai nét cuối cùng trên giấy, gật gù ngắm tác phẩm của mình, như thể đang cực kỳ hài lòng, nói: "Bà xã, anh đến xem đi, xem thử trình độ này có xứng là chồng anh không?"
Hướng Mặc chậm rãi mặc đồ ngủ, nghe Đỗ Trì nói thêm: "Khi nào em rảnh, em sẽ giúp anh hướng dẫn học viên."
Quả thật Đỗ Trì có thể hướng dẫn kiến thức vẽ tranh cơ bản, dù sao hồi học trung học hắn cũng là học sinh mỹ thuật mà.
Tuy nhiên, khi Hướng Mặc đi đến giá vẽ, anh đã ngay lập tức thay đổi suy nghĩ của mình.
"Cái gì đây?" Anh trừng mắt nhìn bức tranh trừu tượng trước mắt, "Sao chân của anh lại mọc như vậy? Em vẽ củ cải hả?"
Màu sơn thuần trắng, đường nét thì thẳng băng, kiểu như muốn tuỳ hứng là tuỳ hứng cho bằng hết.
Nhớ lại bức tranh chú Trương vẽ chú Lý ngày trước, cuối cùng Hướng Mặc cũng hiểu tại sao Đỗ Trì lại có thể đánh giá cao nó đến vậy, bởi vì tranh của hắn còn trừu tượng hơn cả Picasso.
"Đây là một cách vẽ giản lược." Đỗ Trì ra vẻ thông thạo, "Không cần vẽ ra từng chi tiết, nhìn thoáng qua cũng biết ngay đây là chân của anh."
"Thế cái này thì sao?" Hướng Mặc chỉ vào bộ phận nào đó ở chính giữa bức tranh, "Tại sao chỗ này vẽ tinh tế quá vậy?"
Vừa nhìn là biết tốn rất nhiều màu sơn, chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần để có được cảm giác sinh động thế kia. Mấy tiếng đồng hồ Đỗ Trì vẽ tranh, Hướng Mặc nghi ngờ hắn phải dành ít nhất một nửa thời gian cho nó.
"Thì tại đây là trọng tâm của bức tranh mà." Đỗ Trì xòe lòng bàn tay ra, giống như đang giới thiệu mặc hàng triển lãm, chỉ vào bộ phận ấy trong tranh, "Anh xem, nó ẩn nấp giữa hai chân, có giống vẻ đẹp khi ôm tỳ bà che nửa mặt không?"
Hướng Mặc: "?"
"Nó xụi lơ thế kia, lẽ nào anh không cảm thấy rất đáng yêu à?"
Hướng Mặc: "Đáng yêu??"
"Môi của anh em cũng vẽ tỉ mỉ lắm đó." Đỗ Trì lại chỉ vào một đống sơn đỏ trên giấy, "Anh nhìn đi, giống một đóa hoa chứ hả?"
Vị trí cho là môi được vẽ thành một hình tròn bất quy tắc. Nếu nói đây là môi, thì trông nó có vẻ như đang chu ra chờ đợi một nụ hôn vậy.
Hướng Mặc nhíu mày nghi ngờ: "Nguyệt quý?"
"No, anh không hiểu được rồi." Đỗ Trì tiếc nuối lắc lắc ngón trỏ. "Nó không phải là một đóa hoa cụ thể, mà là một đóa hoa trừu tượng, nếu như tìm một loài đại diện cho nó——"
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Đừng xem đây là màu đỏ, thật ra nó ám chỉ hoa cúc."
Hướng Mặc ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu được phép ẩn dụ của Đỗ Trì.
Đồ chó thối này suốt ngày toàn nghĩ cái quái gì không biết?
Anh hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em tự tạo ra một trường phái đúng không?"
Chưa từng thấy ai dùng màu đỏ để chỉ hoa cúc hết —— tuy rằng ở chỗ đó đúng là màu hồng.
"Tất nhiên." Đỗ Trì nói khoác mà không biết ngượng, "Cái này gọi là trường phái nghệ thuật khiêu dâm."
"Đỗ Trì!!" Hướng Mặc ưỡn ngực thở một hơi, giận dữ gào lên làm Tam Mao đang nằm ngửa trong ổ chó cũng phải lật người lại.
"Làm sao," Đỗ Trì vô tội chớp mắt mấy cái, "Em vẽ không đẹp hả?"
"Vẽ rất đẹp." Rõ ràng Đỗ Trì cố ý, nhưng Hướng Mặc vẫn tức giận nói với hắn, "Sau này đừng vẽ nữa."
Cuối cùng Đỗ Trì cũng không thể nhịn nổi, kéo Hướng Mặc vào lòng, một bên nhận lấy miêu miêu quyền hời hợt, một bên cười ngặt nghẽo.
Đúng lúc này, Tam Muội trong phòng sinh đột nhiên kêu meo meo, Tam Mao đang ngủ gà ngủ gật lập tức tỉnh táo, chạy tới bên cạnh phòng sinh, lo lắng quay sang đánh động hai người.
Tam Muội sắp sinh.
Đây cũng là lý do cả hai ở trong phòng hơn nửa đêm mà không ngủ.
Hiện tại vẽ đẹp hay không đều không quan trọng, hai người nhanh chóng rửa tay sát trùng, ngồi ngoài phòng sinh trông chừng Tam Muội sinh con, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
✧✧✧
Vỡ ối hồi lâu, bụng Tam Muội liên tục phập phồng, song mãi vẫn không thấy đứa đầu chui ra.
"Không phải sinh khó đâu nhỉ?" Hướng Mặc sốt ruột nhíu mày, không biết nên làm gì mới được.
Đỗ Trì gọi điện thoại cho bác sĩ thú y, tuy nhiên không biết bên kia để điện thoại ở chế độ yên lặng hay sao mà gọi hai cuộc đều không có ai bắt máy.
"Không sao đâu." Hiển nhiên hắn cũng có chút lo lắng, thế nhưng vẫn an ủi Hướng Mặc, "Mèo nông thôn thường khá kiên cường, nhất định Tam Muội sẽ không sao."
Đợi thêm vài phút, rốt cuộc đứa đầu cũng chào đời, có điều sau khi cắt bỏ nhau thai, nó không kêu, cũng không có dấu hiệu hô hấp.
Vẻ mặt cả hai trở nên nghiêm trọng, ắt hẳn Tam Mao cảm nhận được bầu không khí có phần không đúng nên nó sủa một tiếng, chính lúc này, mèo con gần như không có sự sống trong tay Đỗ Trì đột nhiên ngọ nguậy, phát ra tiếng kêu lớn.
"Tam Mao." Hướng Mặc vừa ngạc nhiên xoa đầu Tam Mao, vừa nghĩ lại mà sợ, "Mày hợp nghề đỡ đẻ lắm đó."
Tam Mao lại sủa "gâu gâu" rồi đi vòng quanh Đỗ Trì, tất nhiên là muốn ngửi mèo con, nhưng cũng biết mình không thể làm vậy được.
Kế tiếp đứa thứ hai và đứa thứ ba ra đời khá suôn sẻ, trong ba bé mèo, có hai bé Li Hua, một bé mèo mướp, đều không cùng màu và hoa văn với Tam Muội.
Sinh xong đứa thứ ba, Tam Muội rất lâu không có động tĩnh gì. Hướng Mặc bổ sung sữa dê đóng hộp cho Tam Muội, ngay sau đó dựa vào Đỗ Trì ngủ.
Tư thế này cũng không gọi là ngủ, nhắm mắt nghỉ ngơi có vẻ đúng hơn. Hai người một chó đồng hành cùng Tam Muội sinh con, cùng nhau trải qua chuyện lớn hàng đầu trong gia đình.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng kêu của Tam Muội đánh thức hai người.
Tam Muội thuận lợi sinh đứa thứ tư, không biết có phải trước lạ sau quen hay không mà nó đã không cần Đỗ Trì hỗ trợ, có thể chăm sóc đứa thứ tư rất tốt.
Đứa thứ tư là mèo nhị thể, có đốm đen quanh mắt, nhìn qua như là một con gấu trúc, có chút ngây ngô dễ thương.
Đứa thứ năm tiếp tục là Li Hua, hiện tại Hướng Mặc gần như có thể chắc chắn, tên súc vật làm hoen ố sự trong trắng của Tam Muội nhà anh chính là con Li Hua ở gần đây.
Giày vò cả một đêm, sức khỏe Tam Muội cũng dần suy yếu, thế nhưng trong bụng vẫn còn một đứa chưa chịu ra.
Khu nhà cổ phía đông không sầm uất bằng phía tây, chỉ có thể nhìn thấy vài ngôi nhà cao tầng cũ kỹ. Hướng Mặc chưa từng thức giấc vào giờ này, vốn định nhân cơ hội ngắm bình minh, tiếc thay mặt trời lại một mực trốn sau những đám mây, không hề có chút dấu hiệu muốn thò đầu ra ngoài.
Ngay tại thời điểm Hướng Mặc sắp không trụ nổi nữa, đứa thứ sáu cuối cùng cũng lững thững chào đời.
Đứa út là mèo tam thể, giống màu sắc và hoa văn với Tam Muội.
Tinh thần của Đỗ Trì tốt hơn Hướng Mặc một chút, hắn bế đứa út lên nhìn thử, hơi kinh ngạc nói với Hướng Mặc: "Là con đực."
"Hả?" Cơn buồn ngủ của Hướng Mặc lập tức tan thành mây khói, "Em chắc chứ?"
Trong khoảng thời gian này, Hướng Mặc đã làm rất nhiều bài tập, biết mèo tam thể đực cực kỳ hiếm do vấn đề về gen, người ta nói tỉ lệ sinh ra chỉ có 0.0000025%.
Bế đứa út lên xác nhận lại, quả nhiên là một bé mèo đực.
"Chuyện này có thể sao?" Hướng Mặc thả đứa út về bên cạnh Tam Muội, gãi gãi cằm nó, "Mày lợi hại thật đó, Tam Muội."
Tam Muội uể oải "meo" một tiếng, vui vẻ đón nhận lời khen của Hướng Mặc.
Sáu đứa oắt con chen chúc trong lòng Tam Muội bú sữa mẹ, không ai nhường ai, tất cả đều rất sung sức.
Hướng Mặc tựa vào vai Đỗ Trì, Tam Mao nằm bên cạnh phòng sinh, hai người một chó lẳng lặng nhìn hồi lâu, trong lúc không để ý, mặt trời đã ló dạng sau đám mây, tia nắng ban mai đi qua cửa sổ chiếu vào trong nhà, điểm lên ngọn tóc hai người một màu vàng óng.
Căn phòng mờ tối lập tức sáng lên, như là nhờ ánh mặt trời chiếu sáng, hoặc như là được soi rọi bởi sáu sinh mạng nhỏ nhoi mới chào đời.
Ngoại trừ cảm động, Hướng Mặc thật sự không thể kiên trì được nữa mà ngáp một cái.
"Ngủ bù nha?" Đỗ Trì hỏi.
"Được." Hướng Mặc dựa vào người Đỗ Trì, thẳng thừng nhắm mắt lại, "Em bế anh qua đó đi."
"Anh càng ngày càng dính người." Tuy nói vậy, nhưng Đỗ Trì vẫn dứt khoát bế Hướng Mặc lên.
"Anh tưởng em thích." Hướng Mặc vòng tay qua cổ Đỗ Trì, kéo giọng lười biếng, "Nếu em không thích, anh sẽ không dính em nữa."
"Anh dám." Đỗ Trì liếc nhìn chú mèo trong lòng mình, "Cả đời này anh đều phải dính lấy em."
Trong cuộc đời mỗi con người, không chỉ có chia ly được định sẵn, mà có những cuộc gặp gỡ cũng được định sẵn.
La Dương, dì Chu, gia đình sư phụ Triệu đều dần mờ nhạt trong cuộc sống của Hướng Mặc, tuy nhiên anh có Đỗ Trì, có Tam Mao, có người một nhà thương yêu nhau, giờ đây gia đình còn chào đón thêm thành viên mới.
Bởi ảnh hưởng từ Hướng Mai, Hướng Mặc không tin vào hôn nhân, sau lại vì ảnh hưởng của Tiền Côn, anh trở nên không tin tình yêu lâu dài.
Anh cho rằng lạnh nhạt thật ra là một loại trốn tránh, có lẽ Đỗ Trì nói không sai, anh quả thực đã biến độc thân thành bệnh.
Mỗi chủng bệnh đều có tỉ lệ chữa khỏi, có cao, có thấp. Hướng Mặc không xác định được tỉ lệ chữa khỏi bệnh độc thân là bao nhiêu, nhưng anh tin chắc nó sẽ cao hơn 0.0000025%.
Tam Muội sinh được mèo tam thể đực, chuyện xác suất nhỏ như vậy vẫn có thể xảy ra, thế thì còn cái gì không có khả năng cơ chứ?
"Đỗ Trì." Hướng Mặc nằm trên giường, vùi trong lòng Đỗ Trì, khẽ gọi một tiếng.
"Ơi?" Đỗ Trì lười biếng đáp.
"Bệnh độc thân của anh được em chữa khỏi rồi." Hướng Mặc ngẩng đầu nhìn Đỗ Trì.
"Có thể." Đỗ Trì hơi thu cằm, khóe môi vẽ ra một độ cong dịu dàng, nhìn thẳng vào mắt Hướng Mặc, "Mãi mãi sẽ không tái phát nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.