Bệnh Độc Thân

Chương 6: Ứng viên ưu tú




Ngay sau khi thông báo tuyển dụng được dán lên, chú Lý liền tới phòng tranh tìm Hướng Mặc.
Chú ấy cầm trên tay một bó hành lá, chắc vừa đi chợ về, tuy rằng đi tới đi lui không mất mấy phút, nhưng chú ấy vẫn mang giày da buộc dây bóng loáng, thể hiện mình là thân sĩ có tuổi mà chỉn chu sang trọng.
"Thầy Hướng, cậu muốn thay người cũng phải nói với tôi một tiếng chứ?"
Chú Lý đứng ở ngoài sân, giọng điệu có hơi trách móc Hướng Mặc, như đang nói Hướng Mặc không hiểu chuyện, không nên tự ý quyết định khi chưa thông qua mình. Có điều mọi người ở đây đều là người đàng hoàng, nên nhìn chung thái độ của chú ấy vẫn rất lịch sự.
"Cháu không định đổi chú." Hướng Mặc giải thích, "Cháu chỉ tìm thêm một người nữa đổi qua đổi lại thôi."
Đây không phải nói dối. Hầu hết những người có thời gian làm người mẫu cho phòng tranh đều khá rảnh rỗi, nếu người đến xin việc là các ông chú bà cô đã về hưu thì chắc Hướng Mặc sẽ khó có thể tìm được người mẫu mới.
Tranh của chú Lý là tranh, tranh của dì Vương cũng là tranh, đều là tranh vẽ người già, cho nên việc đổi người mẫu chẳng có ý nghĩa gì quá lớn.
Bởi vậy nếu đến cuối cùng vẫn không tìm được ai, Hướng Mặc sẽ xem như không có gì xảy ra, tiếp tục hợp tác với chú Lý. Đó là lý do tại sao anh không bàn bạc với chú ấy trước.
"Còn định tìm ai nữa?" Hiển nhiên chú Lý đã bị Hướng Mặc thuyết phục, không còn bận tâm đến việc tìm người mẫu mới, trái lại còn góp ý, "Trước tiên phải nói đến việc cậu không thể tùy tiện tìm người về, như vậy sẽ hạ thấp trình độ người mẫu trong phòng tranh."
Hướng Mặc không khỏi buồn cười, anh biết chú Lý vẫn luôn cho mình là trai đẹp, đương nhiên sẽ không vui khi bị xếp chung với những người bình thường. Song trên thực tế không ai yêu cầu người mẫu phòng tranh phải có ngoại hình đẹp cả, "ứng viên ưu tú" mà anh viết trong thông báo tuyển dụng tất nhiên phải là người tốt nhất, nhưng nếu không có thì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
"Vâng, cháu sẽ lựa chọn cẩn thận." Hướng Mặc đáp lời.
"Cũng đừng có tuyển ông Trương đấy." Chú Lý nói thêm, "Cái tên quỷ giả tây kia suốt ngày xổ tiếng Anh cấp hai, cho rằng mấy bà già kia sẽ dính chiêu này chắc? Ai nấy đều đang chê cười sau lưng ông ta kia kìa."
Ông Trương trong lời chú Lý ngày còn trẻ là giáo viên tiếng Anh, Hướng Mặc cũng biết được đại khái, trước giờ hai người họ không hợp nhau, luôn tranh giành "khu bãi cỏ" trong khu nhà cổ.
Có đôi khi người già còn ngây ngô hơn cả trẻ con, Hướng Mặc hơi bất đắc dĩ, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: "Thầy Trương không có đến ứng tuyển."
"Hừ, ông ta vẫn còn biết xem lại mình đấy." Chú Lý bày ra vẻ mặt hài lòng, chợt nghĩ đến gì đó rồi nói tiếp, "À này, dì Vương ở phố bên cạnh cũng được lắm, hay để tôi..."
Chú Lý không thể nói tiếp nửa câu sau vì lúc này Đỗ Trì đã dắt Tam Mao đi tới.
Hắn mặc một cái áo thể thao cộc tay, để lộ bắp tay rắn chắc đầy những đường gân, bên dưới mặc quần bảo hộ bó sát và quần đùi thể thao rộng rãi, bắp chân căng chặt đến đầu gối, như là ẩn chứa sức bật.
"Chào buổi sáng." Đỗ Trì chủ động chào hai người, ánh mắt tự nhiên rơi trúng tờ thông báo tuyển người mẫu cạnh bảng hiệu phòng tranh, "Thầy Hướng đang tìm người mẫu sao?"
"Hôm khác chúng ta hẵng nói chuyện tuyển người mẫu." Cuối cùng Hướng Mặc cũng đợi được cơ hội, cố ý giả vờ có chuyện cần tìm Đỗ Trì, không nói không rằng nắm cổ tay hắn kéo vào trong sân, "Cậu Đỗ, giường của cậu vẫn kêu đấy, cậu xem có phải không..."
Không biết có phải do mới chạy bộ buổi sáng hay không mà nhiệt độ da của Đỗ Trì rất cao. Hắn khó hiểu bước theo sau Hướng Mặc, giống hệt một chú chó to được chủ dắt đi.
Đóng cửa phòng tranh tầng một, thành công thoát khỏi chú Lý dông dài.
Hướng Mặc thở phào nhẹ nhõm, buông cổ tay Đỗ Trì ra, giải thích: "Chú Lý muốn giới thiệu bạn của chú ấy."
Bên kia, Tam Muội nhảy khỏi bàn, nhẹ nhàng bước tới cạnh Tam Mao, thế mà khi Tam Mao cúi đầu, muốn dùng chóp mũi cọ người nó thì nó lại tung meo meo quyền không báo trước, sau đó co chân chạy về gầm bàn.
Chỉ khác lần này Tam Mao không còn ngơ ngác nữa, nó đuổi theo Tam Muội, một mèo một chó chơi parkour trong phòng tranh.
Tiếng bàn ghế va chạm làm cho Hướng Mặc đau đầu, chưa kịp bảo Đỗ Trì la bọn chúng thì đã nghe hắn nói: "Giường của tôi không có kêu."
Người mẫu, chó mèo, giường kêu.
Điều quan trọng nhất trong cái đống này là chủ đề cuối cùng, bởi vì đây là cái cớ Hướng Mặc thuận miệng nói ra để thoát thân.
"Anh muốn thử không?" Đỗ Trì nghiêm túc hỏi, giống như một nhà nghiên cứu đang vô cùng cố gắng tìm ra vấn đề.
Thấy đối phương lại nói nhảm, đúng là không trông mong gì được mà, Hướng Mặc miệng nói "Không cần", cúi đầu nhanh tay lẹ mắt bắt được Tam Muội.
Mà Tam Mao đang đuổi theo cũng không giảm tốc độ, trực tiếp lao tới, bộ móng cứng cáp đập vào người Hướng Mặc, hại anh lảo đảo ngã về sau.
Đỗ Trì kịp thời ôm eo Hướng Mặc, quát lớn một tiếng: "Tam Mao!"
Chú chó to đùng oan ức ngồi xổm tại chỗ, con mèo tam thể nhỏ nhắn trong lòng Hướng Mặc hài lòng kêu "Meo".
Đặt Tam Muội lên bàn, Hướng Mặc nói tiếp những gì lúc nãy định nói mà bị Tam Mao cắt ngang: "Chỉ cần cậu không 'vận động', giường của cậu sẽ không kêu."
Đỗ Trì không ngờ đề tài này vẫn chưa xong, hắn nhướng mày, ẩn ý nói: "Nhưng tôi thích vận động."
Hướng Mặc không nói thêm gì nữa, anh phát hiện mình không thể nói mấy lời nhảm nhí cùng Đỗ Trì.
Đỗ Trì cũng không tiếp tục đề tài này, thu hồi dáng vẻ không đứng đắn, hỏi: "Sáng nay tôi đánh thức anh sao?"
Thường thì mỗi lần Đỗ Trì chạy bộ về, Hướng Mặc vẫn còn đang ngủ.
Tuy nhiên sáng nay không phải do Đỗ Trì nên anh dậy sớm, mà bởi vì hôm nay là chủ nhật, mười giờ sáng phòng tranh mở cửa, anh muốn dán thông báo tuyển dụng sớm để nếu có người đến ứng cũng không làm lỡ giờ dạy của anh.
"Không, do tôi dậy sớm tuyển người mẫu." Hướng Mặc giải thích.
"Chú Lý không được à?" Đỗ Trì hỏi.
"Đâu thể vẽ chú ấy hoài được. Tôi đang muốn tìm người trẻ tuổi một chút, rồi cho hai người thay phiên nhau làm mẫu."
Tam Muội nằm trên bàn không yên, nhẹ nhàng nhảy xuống sàn nhà, kéo theo Tam Mao rục rịch cử động.
Đỗ Trì liếc qua chân Tam Mao, đột nhiên nâng tầm mắt, nhìn Hướng Mặc hỏi: "Tôi được không?"
"Cậu?" Hướng Mặc ngơ ngác, sau đó mới hiểu Đỗ Trì đang ứng tuyển.
Thật ra chỉ cần là người trẻ tuổi, Hướng Mặc đã vô cùng chào đón rồi chứ đừng nói là Đỗ Trì – một người có tỉ lệ ngũ quan và vóc dáng cực kỳ chuẩn, thích hợp cho việc dạy học.
Nhưng vấn đề là ——
"Không phải cậu có việc làm sao?" Anh hỏi.
"Ừ ha." Đỗ Trì giống như mới vừa nhớ ra mình không phải người rảnh rỗi, "Tôi không có thời gian."
✧✧✧
Sau khi bỏ qua chủ đề kia, hai người cùng nhau dọn dẹp lại phòng tranh bị hai thú cưng nhà mình quậy nát.
Không có nhiều lối đi trong phòng tranh đặt đầy bàn ghế, hai người thỉnh thoảng hay sượt qua nhau, những lần như vậy, Hướng Mặc đều như có như không ngửi được mùi mồ hôi trên người Đỗ Trì.
Ai vận động xong cũng đổ mồ hôi thôi, chuyện này vốn chẳng có gì phải bàn cả.
Chẳng qua Hướng Mặc cứ nhớ tới cái câu "thích vận động" của Đỗ Trì, vậy là anh không thể không nghĩ về nó.
"Để đó tôi dọn được rồi." Anh đỡ lấy cái ghế trong tay Đỗ Trì, tránh ánh mắt của hắn, "Cậu không biết nơi này bày biện thế nào mà."
Đỗ Trì cũng không khách sáo với Hướng Mặc, đi thẳng lên lầu tắm.
✧✧✧
Khoảng mười phút sau, tiếng chuông cửa ngoài sân vang lên. Hướng Mặc ở trong phòng tranh đi ra, nhìn thấy một người mặc âu phục đậm chất thân sĩ đang đứng ngoài cửa, đó chính là "ông Trương" trong miệng chú Lý.
"Good morning." Chú Trương cởi mũ jazz xuống, cất tiếng chào Hướng Mặc.
Trong lòng Hướng Mặc đột nhiên sinh ra dự cảm không lành, anh lễ phép mỉm cười trả lời: "Buổi sáng tốt lành, thầy Trương."
"Nghe nói ở đây đang tuyển người mẫu." Chú Trương tự tin nhìn lướt qua thông báo tuyển dụng dán trên tường, hành văn gãy gọn về mục đích mình đến, "Thầy Hướng thấy tôi thế nào?"
Chú Trương và chú Lý đều cùng là một kiểu thân sĩ, Hướng Mặc gần như có thể đoán trước được nếu hai người này thay phiên nhau, các học viên sẽ nói anh đổi canh mà không đổi thuốc.
"Chú rất ổn." Hướng Mặc bắt đầu nghĩ cách từ chối sao cho lịch sự, "Chỉ là hình tượng của chú và chú Lý khá giống nhau, chú xem..."
"Cậu mau fire ông ta đi." Chú Trương bĩu môi bất mãn, "Quần áo của ông ta outdated rồi, vậy mà ông ta còn cho rằng mình rất fashion, mọi người đang cười cợt chê bai sau lưng ông ta kia kìa."
Hai ông chú oan gia này, ngay cả cách nói xấu đối phương cũng y như đúc.
Hướng Mặc đau đầu khi nghe Anh Trung lẫn lộn, khó xử nói: "Nếu như fire chú Lý, e là sẽ khó giải thích với chú ấy lắm..."
"Cậu không cần giải thích với ông ta." Chú Trương tiếp tục nói xấu chú Lý, "Tên lùn đó dựa vào cái gì mà đòi làm người mẫu? Ông ta nói trước đây đi quay quảng cáo, tôi thấy lúc đó do không có ai nên mới mướn ông ta thì đúng hơn..."
Một cơn gió nhẹ thổi qua, lá ngô đồng phát ra tiếng xào xạc.
Hướng Mặc giả vờ bị gió làm mất tập trung, ngẩng đầu nhìn trời, muốn tránh mấy giây ngắn ngủi dông dài cùng chú Trương.
Nhưng đúng lúc này, anh lại phát hiện một người đang đứng trên ban công tầng ba nhà mình.
Đỗ Trì chống khuỷu tay lên thành ban công, ló nửa người ra giống như đang hóng chuyện, buồn cười nhìn Hướng Mặc ngửa mặt góc bốn mươi độ ngắm trời.
Hướng Mặc chợt nhíu mày, dùng ánh mắt lên án Đỗ Trì: Cậu cứ nhìn vậy thôi à?
Nụ cười trên mặt Đỗ Trì càng thêm sâu sắc, hắn thu người vào. Thời điểm chú Trương khoe khoang về việc mình đã thắng chú Lý trong đại hội thể thao trường trung học thì Đỗ Trì từ trong phòng tranh bước ra, cắt ngang lời chú Trương: "Thầy Trương, phòng tranh đã tuyển đủ người mẫu rồi."
"Tuyển đủ?" Chú Trương lẩm bẩm, "Rõ ràng ông Lý nói với tôi vẫn đang tuyển mà."
Hướng Mặc thật sự không hiểu nổi hai người này, lúc thì như kẻ thù đối đầu nhau, lúc thì qua lại rất tốt.
"Mới vừa tuyển đủ thôi." Đỗ Trì vừa nói vừa nhìn Hướng Mặc, "Thầy Hướng ưng cháu."
... Đâu cần phải nói như thế.
Có điều để đỡ phiền phức, Hướng Mặc cũng phối hợp theo: "Đúng vậy, vừa hay cậu Đỗ rảnh vào cuối tuần."
Chú Trương chỉ muốn tranh với chú Lý thôi, thấy việc làm mẫu đã thuộc về tay Đỗ Trì, thế là chú ấy không nói thêm gì nữa, trách đại chú Lý vài câu rồi rời đi.
"Cảm ơn." Hướng Mặc không còn muốn tìm người mẫu nữa, thẳng thừng gỡ giấy thông báo tuyển dụng xuống.
Lúc này, Đỗ Trì bất ngờ hỏi: "Lương theo giờ có thể tăng thêm không?"
Hướng Mặc không hiểu tại sao Đỗ Trì lại hỏi vậy, tuy nhiên anh vẫn trả lời: "Không tăng, không muốn tuyển nữa."
"Ý là tôi ấy." Đỗ Trì hất cằm, chỉ dòng chữ cuối cùng trong thông báo tuyển dụng, "Tôi sẽ làm người mẫu cho anh, lương theo giờ tăng thêm một chút được không?"
Có thể thương lượng mức lương cho ứng viên ưu tú.
Hướng Mặc không trả lời ngay, thay vào đó anh khó hiểu hỏi: "Không phải cậu bảo mình bận lắm à?"
"Dành ra ba tiếng cuối tuần thì ổn đó."
Nếu Đỗ Trì thật sự đến làm người mẫu cho Hướng Mặc, đương nhiên có thể thương lượng về mức lương.
Chẳng qua là Hướng Mặc không muốn mất đi quyền chủ động, anh cố ý nói: "Tôi vẫn chưa đồng ý đâu, cậu phải xin ứng đã."
"Được." Đỗ Trì mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, trong mắt tràn đầy thích thú, "Xin ứng thế nào?"
"Cậu có ưu điểm gì?" Hướng Mặc hỏi.
"Ưu điểm?" Đỗ Trì giơ tay phải lên sờ cằm, suy tư nói, "Tôi có thể cởi."
Hướng Mặc nhíu mày nhưng biên độ khó nhận ra, anh tuyển người mẫu mặc quần áo bình thường, không phải tuyển người mẫu cơ thể.
Tất nhiên có người mẫu cơ thể thì càng quý hóa, đó giờ Hướng Mặc cũng thỉnh thoảng ngứa tay mà có tìm được người mẫu cơ thể nào hợp mắt đâu, vậy nên nếu Đỗ Trì chấp nhận "cống hiến" thì muốn mức lương bao nhiêu đều thương lượng được cả.
Hướng Mặc không khỏi nghi ngờ rằng Đỗ Trì đang khéo léo đánh úp sở thích của anh, khiến cho anh bị cám dỗ và không có cách nào từ chối hắn.
Tiếc thay, đầu hàng vốn không phải tác phong của anh, anh hơi hất cằm, nhìn Đỗ Trì xoi mói: "Vậy cậu cởi ra cho tôi xem thử."
Lời tác giả
Hướng Mặc: Cậu có ưu điểm gì?
Đỗ Trì: Ưu điểm của tôi chính là "cái ấy"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.