Bệnh Kiều Thật Phiền

Chương 1.7:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Nhóm lính đánh thuê rất mạnh sao? Sẽ có rồng phun lửa sao?" Thiếu gia ngồi bên bàn, nhìn chằm chằm vào người thanh niên đối diện không chớp mắt.
"Trên đời này làm gì có rồng." Người thanh niên kiên nhẫn trả lời.
Thiếu gia cau mày một hồi, liền hỏi "Có cây đi được không?"
"Cây không đi được, nhưng có cây có thể ăn thịt người." Người thanh niên bị thiếu gia chọc cười.
"Có cá biết nói không?" Thiếu gia vội vàng hỏi.
"Cái này cũng không có."
"Tại sao lại không có chứ..." Thiếu gia có phần nản lòng tựa vào ghế, ôm thỏ bông cọ cọ "Rõ ràng trên sách đều viết như vậy..."
Kiều Dịch đi tới, đặt cơm lên bàn rồi nói "Những cuốn sách đó không thích hợp với thiếu gia, sau này thiếu gia không nên đọc nhiều những thể loại đó."
Thiếu gia ngẩng đầu, không hài lòng nói "Tại sao?"
"Thiếu gia nên trưởng thành." Kiều Dịch đưa hồng trà đến trước mặt thiếu gia.
"Nhưng em không thể lớn lên được..." Thiếu gia chưa kịp nói xong, nhìn thấy hồng trà liền bình tĩnh lại, nhấp một ngụm trà.
Kiều Dịch đứng bên cạnh nói với người thanh niên: "Nước nóng đã chuẩn bị xong."
Thấy người thanh niên đứng dậy, thiếu gia nhanh tay túm lấy góc quần áo của người đó hỏi "Anh phải đi rồi sao?"
"Anh chỉ đi tắm rửa thôi, chút nữa sẽ quay trở lại." Người thanh niên chỉ vào quần áo ướt đẫm trên người.
"Vậy thì tốt rồi." Thiếu gia thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi "Vậy anh muốn ở cùng chúng em mấy ngày nữa?"
"Cái này..." Người thanh niên sờ sờ cằm, cố ý làm ra vẻ khó chịu "Nhưng mà anh còn phải truy bắt phạm nhân, cho nên không thể cùng hai người nhiều hơn."
"Phạm nhân?" Thiếu gia có chút khó hiểu.
"Đó là một người rất xấu xa." Người thanh niên dễ dàng rút từ trong túi ra một cuộn da thú ố vàng, chỉ vào bức chân dung trên đó "Người này rất xấu xa. Nếu nhìn thấy hắn ta, hai người phải nhớ bỏ chạy".
"Một lúc nữa anh sẽ chơi cùng em." Người thanh niên vò rối mái tóc ngắn của thiếu gia, xoay người rời đi.
Thiếu gia nhìn chằm chằm lệnh truy nã trên cuộn da thú một hồi, trên đó có một bức chân dung của một người đàn ông, vẻ mặt của người đàn ông này có chút dữ tợn, với mái tóc xoăn dài màu nâu sẫm khoác trên vai, cùng một đôi cánh xương đen phía sau anh ta tách ra hai bên.
Thiếu gia cầm lệnh truy nã đến gần Kiều Dịch hỏi "Anh ơi, đây có phải là người xấu không ạ?"
"Hả." Kiều Dịch liếc qua bức chân dung trên lệnh truy nã, anh cảm thấy người đàn ông này rất quen nhưng anh không thể nhớ anh đã gặp ở đâu.
"Người xấu có cánh." Thiếu gia bước lên ghế, vặn người muốn xem lưng cậu "Thật ra em cũng có cánh ở sau lưng."
Thiếu niên tiếp tục vặn người muốn xem lưng mình, Kiều Dịch nhìn thấy động tác của thiếu gia, anh nhanh chóng bước tới ôm thiếu gia từ trên ghế.
"Người xấu đều có cánh sao?" Thiếu gia trong lòng Kiều Dịch ngẩng đầu, cậu đợi một lúc lâu không thấy đối phương trả lời.
Sau khi được đặt lên giường, thiếu gia thu mình trong chăn ôm thỏ bông, nhắm mắt nói nhỏ "Anh quản gia nhớ một lúc sau gọi em nhé."
"Em muốn ăn bánh quy và bánh kem..."
"Còn có dâu tây..."
Giọng nói của thiếu niên dần dần tiêu tán trong không khí, Kiều Dịch nhẹ nhàng đống cửa phòng gác mái.
Khi đi qua góc hành lang, người thanh niên mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng, một tay cầm khăn lông lau tóc.
"Thiếu gia ngủ rồi sao?" Thanh niên nhẹ giọng hỏi.
"Ừm."
Thiếu niên khoác khăn lông lên vai liếc mắt nhìn phòng gác mái, nhịn không được thở dài nói "Trẻ con khó dỗ thật đấy."
"Ừm."
Hai người không nói gì một lúc, người thanh niên nhìn chằm chằm đối phương, chỉ vào cổ anh "Cổ áo của anh ở chỗ này có chút chưa chỉnh tề."
Người thanh niên vừa nói vừa đưa tay lên cổ áo của anh, cầm lấy cổ áo "Để tôi giúp anh."
"Không cần." Kiều Dịch nhíu mày, lui về phía sau một chút.
Người thanh niên lại tiếp tục tới gần, đầu ngón tay mở dây áo "Sắp xong rồi."
Nửa người của người thanh niên dán lại gần, quấn dây áo quanh đầu ngón tay, cúi đầu nghiêm túc buộc lại, nhưng dường như tốc độ của người đó càng ngày càng chậm.
Người thanh niên buộc chặt dây áo, ngẩng đầu liền bắt gặp tầm mắt của Kiều Nghị, không khỏi bật cười "Đùa thôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ."
Người thanh niên lùi về sau một khoảng cách khá xa, xoay người trở lại trong phòng, Kiều Dịch nhìn bóng dáng người thanh niên rời đi, nhíu mày càng chặt hơn.
Cổ áo bị người thanh niên buộc có chút chặt, Kiều Dịch nới lỏng cổ áo, vừa quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy cái đầu nhỏ lộ ra từ trong phòng gác mái.
Cánh cửa gỗ phòng gác mái chỉ hé ra một khe nhỏ, thiếu gia từ trên trong chui đầu ra, mở to mắt nhìn Kiều Dịch, không nói lời nào.
Kiều Dịch bước tới chỗ thiếu gia nhưng thiếu gia vẫn không nói một câu, ngay cả con thỏ bông cũng rơi xuống đất.
Kiều Dịch nhặt con thỏ bông đưa cho thiếu gia nhưng cậu vẫn không có biểu hiện gì.
Kiều Dịch bế thiếu gia lên, lúc này thiếu gia mới có một chút phản ứng, thấp giọng nói "Em thấy người đó đụng vào anh, là do em luyến tiếc không thèm ăn..."
Thiếu gia trong lồng ngực anh thấp giọng oán giận, Kiều Dịch vừa mới đặt thiếu gia xuống giường đã bị cậu ôm lấy eo kéo lên giường.
Thiếu gia ôm chặt anh, nhàn nhạt nói "Ngủ với em đi..."
Kiều Dịch vươn tay ôm thiếu gia vào lòng, vỗ nhẹ nhẹ vào lưng thiếu gia "Thiếu gia, ngài nên ngủ ngay bây giờ."
Thiếu gia vùi vào trong ngực Kiều Dịch, sau khi hô hấp của Kiều Dịch dần ổn định, cậu mới ngẩng đầu, từ từ chống người lên, cúi đầu xuống chỗ cổ Kiều Dịch ngửi.
Trên người Kiều Dịch vấn như cũ có mùi bơ dễ ngửi, chỉ là có một mùi hương của người khác lẫn vào mùi hương này.
Mặc dù mùi hương rất nhạt, có lẽ mấy giờ sau sẽ phai đi nhưng bây giờ ngửi được mùi hương này, cậu cảm thấy rất khó chịu
- ---------------------------------------------
Loại áo mà Kiều Dịch mặc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.