Giọng nói của Vưu không có sự vui mừng, cậu dùng tay ấn nhẹ lên dấu hôn "Lau không được..."
Kiều Dịch khép cổ áo lại để che dấu hôn, đặt bộ ấm trà lên trước mặt cậu, hơi "Thiếu gia muốn uống gì?"
"Không uống, không muốn uống." Vưu ôm thỏ bông nhảy từ trên ghế xuống, đi về phía giường.
"Thiếu gia." Kiều Dịch bước tới, đầu ngón tay vừa mới chạm vào cánh tay cậu liền bị hất đi.
Vưu quay lưng về phía Kiều Dịch, ra lệnh "Đi ra ngoài."
"Thiếu gia—"
"Đi ra ngoài." Vưu đẩy anh ra khỏi phòng với thái độ bướng bỉnh, khóa cửa lại, nói "Em không muốn nhìn thấy anh ngay bây giờ."
Kiều Nghị bị đuổi ra khỏi phòng nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa chờ thiếu gia nguôi giận.
Đợi đến buổi tối, thiếu gia vẫn chưa ra khỏi phòng, bữa tối còn chưa ăn.
Kiều Dịch xuống tầng một, vào thư phòng tìm chiều khóa dự phòng rồi quay trở lại gõ của phòng, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.
Dùng chìa khóa mở cửa, Kiều Dịch đẩy cửa bước vào, nhìn thoáng qua liền thấy thiếu gia trốn ở trong trăn co lại thành một quả bóng, hai bên vai khẽ run rẩy.
Kiều Dịch bước tới, ôm lấy thiếu gia ôm vào lòng, nhẹ giọng "Thiếu gia."
Cậu cứng người, nhanh chóng thả lỏng, nhích một chút vào trong vòng tay của Kiều Dịch, mái tóc ngắn màu nâu rối tung lên, khi ngẩng đầu lộ ra đôi mắt sưng đỏ lên vì khóc.
"Ôm..."
Giọng nói mềm mại của thiếu niên nghe có chút đáng thương, khi Kiều Dịch ôm cậu, cậu liền chặt cổ anh không chịu buông ra.
Kiều Dịch nằm vào trong chăn bông, một tay đặt trên lưng Vưu nhẹ nhàng vỗ về "Thiếu gia không đói bụng sao?"
"Em không đói..." Vưu gối lên ngực Kiều Dịch, lẩm bẩm "Ngủ với em đi."
Có vẻ như cậu đã kiệt sức sau khi khóc, thiếu gia nhanh chóng bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Eo anh vẫn bị thiếu gia ôm chặt, Kiều Dịch ôm cậu vào lòng, lắng nghe tiếng thở đều đều bên tai, từ từ nhắm mắt lại, hai tay trên lưng thiếu niên bất tri bất giác* trượt xuống.
*Bất tri bất giác: Thuận theo lẽ tự-nhiên mà không cần dùng đến ý-trí (Mình không biết nên thay từ gì để diễn tả hành động này nên mình sẽ để tạm như này nhé.)
Chỉ là sau một lúc, thiếu gia đáng lẽ đã ngủ say trên người Kiều Dịch mở mắt, hơi ngẩng đầu lên, đặt đầu ngón tay lên cổ của anh, kéo cổ áo ra một chút.
Trên cổ mấy vết cắn rất chướng mắt, Vưu nhíu mày, đầu ngón tay dán vào vết cắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng rời giường.
Tiếng va chạm của dây sắt có vẻ rất chói tai vào ban đêm, Vưu mở của phòng, thò đầu ra khỏi cửa.
Bóng người đứng ở hành lang nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu nhìn thiếu niên, nhẹ giọng hỏi "Thiếu gia còn chưa ngủ à?"
"Ngủ không được..." Vưu mở cửa to thêm ra một chút, ngồi ở trên sàn "Em không muốn ngủ..."
Người thanh niên mỉm cưới bước tới, ngồi xuống bên cạnh cậu "Thiếu gia không vui sao?"
Vưu cúi đầu, đột nhiên nói "Em có giấu một món này ăn ngon lắm."
Người thanh niên hỏi "Cái gì ăn ngon?"
Vưu đờ đẫn nhìn sàn nhà hồi lâu mới nói tiếp "Nhưng thứ đó bị người khác ăn trước mất rồi, em đang rất tức giận."
"Vậy thì mua cái khác." Người thanh niên thản nhiên đáp.
Vưu không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào sàn nhà, một tay vạch tới vạch lui trên sàn.
Ánh mắt của người thanh niên rơi vào chiếc vòng sắt trên cổ tay cậu, hỏi "Tại sao em bị xích vậy?"
Thiếu gia dừng động tác lại, đem dây sắt trên mặt đất ôm vào trong lòng "Bọn họ sợ em ăn vụng..."
Người thanh niên bật cười, vò rối mái tóc của cậu "Ai bảo em ăn nhiều như vậy."
Lúc này thiếu gia mới ngẩng đầu lên "Vậy anh có thể giúp em mở xích không?"
"Hả?" Người thanh niên vô thức đáp lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của cậu, đó là một đôi mắt màu đen tuyền trong trẻo.
Vưu hạ giọng, thì thầm "Em sẽ nói cho anh biết chiều khóa ở đâu, anh có thể mở giúp em không?"
Khi Vưu vừa nói, một ánh sáng vàng từ từ sáng lên trong đôi mắt đen tuyền đó.
Ánh sáng vàng lan tỏa từng chút một, cho đến khi hoàn toàn bao phủ đôi mắt của cậu, nó thu hút sự chú ý của người thanh niên.
"Anh sẽ giúp em, đúng không?" Giọng nói non nớt của thiếu niên vang lên trong hành lang.
Người thanh niên nhìn vào đôi mắt vàng rực rỡ kia, gần như không muốn nhìn sang chỗ khác, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, theo cậu đi xuống lầu.
Trên vách tường cắm những cây nến được châm lửa, dây sắt dài từ trên tầng cao nhất kéo xuống, Vưu đưa người thanh niên tới trước cửa một căn phòng.
"Em không vào được." Vưu ngẩng đầu nhìn người thanh niên, ánh vàng trong mắt càng ngày càng sáng, thì thào nói "Giúp em lấy chìa khóa, được không?
Người thanh niên bị khống chế giơ tay đẩy cửa, Vưu ngồi ở cầu thang bên cạnh, khi người thanh niên từ trong phòng bước ra với chìa khóa trên tay thì cậu xắn tay áo lên để lộ vòng sắt trên cổ tay mình.
Người thanh niên cúi đầu, cắm chiếc chìa khóa vào rồi xoay nhẹ, ngọn đèn cấm trên vòng sắt lập tức sáng lên rồi nhanh chóng biến mất.
Vòng sắt rơi trên mặt đất vang lên một tiếng lạch cạch, thiếu niên trong bóng tối ngẩng đầu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm môi dưới, vòng tay qua cổ người thanh niên, há mồm cắn xuống.