Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Chương 17:




Tô Viên Viên mang Tống thị về thiên điện trong cung viện của mình, vẫy lui những người khác, ngồi trên bàn một tay chống cằm ung dung đánh giá nàng ta. Đến khi Tống thị khẩn trương run rẩy mới đột nhiên cười rộ lên, "Ngươi sợ hãi đến vậy sao? Ta chẳng lẽ có thể ăn thịt ngươi? Hay là...... ngươi chuẩn bị làm chuyện xấu...... chột dạ?"
"Không có!" Tống thị vội vàng phủ nhận, xua xua tay liên hồi, "Cách cách hiểu lầm, nô tỳ thực sự không có ý tưởng gì không an phận, nô tỳ chỉ muốn tồn tại, chỉ muốn sống sót mà thôi."
Tô Viên Viên khẽ nhướng mày, cười như không cười: "Thật sao? Nhưng vì sao ta lại nghe nói...... Đức phi muốn ngươi câu dẫn biểu ca......"
Tống thị giật mình trừng lớn mắt, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống, "Cách cách! Cách cách tha mạng! Nô tỳ vạn vạn lần không dám làm loại sự tình đó, hơn nữa, hơn nữa, hiện giờ nô tỳ là người của cách cách, nô tỳ không dám vọng tưởng Tứ a ca, cũng sẽ không làm theo mệnh lệnh của người khác, về sau nô tỳ chỉ nghe cách cách, chỉ cầu có thể sống sót, cách cách, thỉnh ngài tin tưởng nô tỳ!"
Tô Viên Viên ngẩn người, nàng không ngờ Tống thị lại sợ hãi tới vậy. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, trước khi xuyên qua thì nàng ta cũng chỉ là một sinh viên bình thường, bây giờ phỏng chừng đã bị những lục đục trong hậu cung làm cho sợ mất mật rồi! Bởi Tống thị chỉ là một tiểu cung nữ, sao có thể biết được những gút mắc của vài vị phía trên, không chừng nàng ta còn đang nghĩ mình sắp trở thành một trong những oan hồn trong Tử Cấm Thành này a!
Tô Viên Viên chắp tay sau lưng chậm bước đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm nói: "Đứng lên đi, nếu ta đã dám muốn ngươi, vậy đương nhiên không sợ ngươi phản bội ta, cùng lắm là thêm chút phân bón cho Ngự Hoa Viên thôi."
Tống thị run rẩy, Tô Viên Viên lại nói tiếp: "Trong cung cấm này, muốn sống sót thật đúng là không dễ dàng a, nhưng, chỉ cần ngươi thực sự trung tâm, tương lai đương nhiên có thể an an ổn ổn, ngươi trở về ngẫm lại đi."
"Dạ, tạ cách cách dạy bảo, nô tỳ xin cáo lui." Tống thị không dám ngẩng đầu lên, cũng nào dám tiếu tưởng gì đến Tứ a ca nữa. Sau bức tường đỏ này, một nữ hài đều có tâm tư sâu sắc hơn chính mình nhiều, dù có vào được hậu viện của Tứ a ca, liệu mình có thể sống được mấy ngày? Hậu cung thực đáng sợ, thật không hiểu một người không thích xem tiểu thuyết, không yêu phim truyền hình như mình tại sao lại xuyên không tới nơi này, mà điểm mấu chốt chết người nhất là, mình không yêu lịch sử a a a!!!
Tống thị càng nghĩ càng loạn, mình đâu có biết đoạn lịch sử này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tô Viên Viên là ai? Tống thị hoàn toàn không có chút khái niệm nào, chẳng lẽ chính là Tứ phúc tấn tương lai? Vậy chẳng phải là Hoàng Hậu tương lai sao? Nếu vậy, mình đi theo Hoàng Hậu hẳn là lựa chọn tốt nhất đúng không? Dù sao thì trong lịch sử Hoàng Hậu sống được lâu hơn Đức phi nhiều a! Nhưng mà, lỡ đâu Tô Viên Viên buộc mình phải làm chuyện xấu xa bỉ ổi thì làm sao bây giờ? Làm...... hay không làm????
Tống thị nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy tương lai thực mịt mờ, hoàn toàn nhìn không thấy ánh sáng hy vọng. Bất quá, khi người của Đức phi tiếp xúc với Tống thị, nàng ta lại lập tức chạy tới trước mặt Tô Viên Viên mách lẻo, làm nàng giật mình phì cười thiếu chút nữa phun luôn ngụm trà vừa uống, sau đó liền như ý Tống thị mà điều kẻ kia tới Vĩnh Hòa cung. Tống thị thấy nàng có thủ đoạn cao như vậy thì càng thêm nghe lời, mỗi ngày đều nghĩ cách lượn lờ trước mặt nàng tỏ lòng trung thành.
Tô Viên Viên đột nhiên cảm thấy những xuyên qua nữ trong nguyên văn cũng không nhất định đều là phiền toái, bởi nguyên nhân chủ yếu khiến họ gây chuyện hẳn là vì Đức phi bày kế nhét họ vào hậu viện của Dận Chân. Danh phận đã định, cả đời bị vây trong hậu viện, một đám thê thiếp đương nhiên phải tranh, lâu dần  tâm tính sẽ có điều thay đổi.
Nàng có chút tò mò những xuyên qua nữ khác sẽ là loại người như thế nào. Nhưng theo nguyên tác, bọn họ đều xuyên qua hoặc trọng sinh vào thời điểm sắp tiến vào hậu viện của Dận Chân, cho nên hiện tại nàng có tò mò đến mấy cũng không có cách gặp được, đành tạm thời gác lại. Trong khoảng thời gian này vẫn nên tập trung thu phục các tiểu a ca và tiểu cách cách thôi, đó đều là trợ lực trong tương lai a.
Tô Viên Viên bận rộn thu phục đám trẻ nhỏ, nhưng mỗi khi Dận Chân có thời gian rảnh rỗi, nàng liền bỏ mặc đám người kia mà tới bên Dận Chân làm tiểu thanh mai của hắn. Vốn dĩ nàng còn định âm thầm bảo hộ Đồng Giai Uyển Nhàn, nhưng Khang Hi đã làm quá nghiêm ngặt rồi, nào thái y, ma ma, ám vệ, trên dưới bảo hộ đến một con ruồi cũng bay không lọt, quả thực coi Thừa Càn cung thành cấm địa, kẻ nào dám thò tay vượt quá giới hạn một chút đều sẽ bị băm nát, chỉ vài tháng đã diệt trừ được không ít kẻ tâm tư đen tối.
Tô Viên Viên thế mới biết, cái chuyện lập bia ngắm hoàn toàn không tồn tại trong hậu cung của Khang Hi. Hắn chân chính sủng ái ai liền sủng người đó lên tận mây xanh, bảo hộ đến nghiêm nghiêm mật mật, ai cũng đừng mơ đụng vào dù chỉ là một sợi tóc của nàng! Hơn nữa, hắn thích ai liền thích ban cho người đó một đống cung nhân, như vậy gần như không thể tồn tại bí mật, đương nhiên lòng nghi ngờ không có điều kiện nảy sinh, hắn có thể yên tâm mà tín nhiệm người nọ.
Hắn đối với Thái Tử chính là như thế, nhưng bởi sau lưng Thái Tử còn có Sách Ngạch Đồ, đã bắt đầu bồi dưỡng tâm phúc của chính mình, có chút bí mật với hắn. Đâu giống Đồng Giai Uyển Nhàn, hoàn toàn không có chuyện gì gạt hắn, những cung nhân hắn ban cho đều có thể ở bên cạnh nàng hầu hạ, vừa lúc còn có thể rút sách mấy cái đinh của những người khác, Đồng Giai Uyển Nhàn còn mừng nữa là đằng khác.
Hai người tín nhiệm lẫn nhau, đương nhiên cảm tình càng thêm thâm hậu, bởi vậy Khang Hi thực sự coi Thừa Càn cung là "nhà", dù Đồng Giai Uyển Nhàn mang thai cũng hoàn toàn không có ý tứ sủng hạnh bất kỳ ai. Đến khi nàng sinh hạ long phượng thai, Khang Hi trực tiếp mừng như điên. Hắn nhiều con cái đến vậy, lại chưa từng có được long phượng thai, hơn nữa đây còn là hài tử do nữ nhân hắn âu yếm sinh hạ, hắn cho rằng đây tuyệt đối chính là trời cao ban phúc, là điềm lành, lập tức hạ lệnh đại xá thiên hạ, cho tất cả mọi người biết được hắn vui sướng cùng coi trọng hai hài tử này đến thế nào.
Tô Viên Viên và Dận Chân cũng bất ngờ trước phản ứng của Khang Hi, không nhịn được có chút lo lắng, âm thầm quan sát hồi lâu.
Tô Viên Viên nghi hoặc nói: "Đại a ca và Thái Tử mâu thuẫn không ngừng, nhưng dường như không hề kiêng kị tiểu biểu đệ a, chẳng phải mọi người thường nói hoàng tử thân phận cao sẽ bị kiêng kị sao?"
Dận Chân tách một múi quýt đút cho nàng, thuận miệng giải thích: "Cũng phải xem tình huống, đại ca và Thái Tử đều đã thượng triều, chính là thời điểm khí phách hăng hái nhất, mà tiểu biểu đệ vừa mới ra đời, hoàn toàn không cấu thành chút uy hiếp nào. Chờ tiểu đệ tới tuổi có thể tranh đoạt thì đã là mười mấy năm sau, bọn họ đều cảm thấy lúc đó ngôi vị hoàng đế đã sớm đổi chủ, mà cho dù Hoàng đế vẫn là Hoàng a mã, thì thế lực của hai người họ đã ăn sâu bén rễ đến mức tiểu đệ khó có thể lay động."
Tô Viên Viên vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng vậy nha, chúng ta biết hướng đi của lịch sử, nhưng bọn họ lại không biết. Người bình thường ai có thể nghĩ tới chuyện có nhiều hoàng tử như vậy cùng tranh đoạt ngôi vị, trước kia chưa từng phát sinh loại sự tình này, một triều đại có hai hay ba hoàng tử xuất sắc đã không tồi. Nhưng mà, bọn họ không kiêng kị tiểu biểu đệ, nhưng dường như đã có chút kiêng kị ngươi, thái độ của Thái Tử......"
Dận Chân cười cười, "Không sao hết, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ trở mặt. Những đệ đệ khác còn kịp bồi dưỡng tình huynh đệ, còn mấy vị lớn hơn đều đã có tâm tư riêng, sau lưng họ lại có nhân vật như Minh Châu hay Sách Ngạch Đồ, liên lụy quá nhiều, ta cùng bọn họ đã chú định không phải người đi chung trên một con đường. Cho nên ta mới phải nhanh chóng phát triển thế lực, còn phải nghĩ biện pháp sớm ngày vào triều ban sai, nhưng ngươi không cần nhọc lòng, ta tự có chừng mực, ngươi chỉ cần vui vui vẻ vẻ thu phục đám đệ đệ muội muội là được."
"Cái này thì người yên tâm đi, tuy rằng ta không có bản lĩnh đảo loạn thiên hạ như lão tổ tông, nhưng thu phục một đám tiểu hài tử thôi, không thành vấn đề!"
Nhắc tới Tô Đát Kỷ, Tô Viên Viên thực sự vô cùng bội phục. Tuy chuyện nàng làm cũng chẳng tốt lành gì, nhưng có thể mê hoặc Thương Trụ vương đến mức khiến hắn ta tàn hại cả đích thê lẫn con nối dõi, giết sách trung thần lương tướng, thực sự Tô Đát Kỷ chính là hồ ly tinh có một không hai trên cõi đời này! Điều quan trọng nhất, khi đó nàng hoàn toàn không dùng chút phát thuật nào, tất cả đều dựa vào mị lực cùng tầm kế, thực sự vô cùng lợi hại, Tô Viên Viên tự nhận, dù mình có học thật lâu nữa cũng không nhất định có thể đạt tới cái trình độ kia.
May mắn, nhiệm vụ của nàng cũng không gian nan đến thế, nếu Nữ Oa phái nàng đi điên đảo thiên hạ, chỉ sợ kết cục của nàng sẽ cực kỳ thê thảm. Cho nên, tuy rằng nàng bị tội nghiệt của Tô Đát Kỷ liên lụy mà gần như không thể tu luyện, nhưng Yêu tộc khuynh mộ cường giả, nàng vẫn luôn luôn đem Tô Đát Kỷ trở thành tấm gương sáng chói nhất. Hơn nữa, vấn đề trong tu luyện của nàng vẫn là dựa vào lão tổ tông trợ giúp mới có được hy vọng, nhưng chính lão tổ tông sau khi bị trừng phạt không được thăng tiên lại ẩn mình tu luyện hơn vạn năm rồi cường thế phi thăng......
Chỉ riêng một chuyện này thôi, nàng liền bội phục sát đất rồi, thật hy vọng có một ngày nào đó nàng cũng có thể tu luyện thành Cửu vĩ Thiên Hồ, cường thế nghịch tập như lão tổ tông vậy.
Từ đó, Tô Viên Viên sống kiếp "vương giả" trong đám hài tử suốt hơn 6 năm, nàng coi đám ca ca đệ, tỷ tỷ muội muội như đồ đệ mà huấn luyện, mỗi ngày ngoại trừ chơi đùa thì chính là cưỡi ngựa bắn tên, dù người yếu nhất cũng có thể chạy trọn vẹn mười vòng quanh thao trường mà không mệt đến mức thở không ra hơi. Trong đó đã có hai vị tỷ tỷ gả tới Mông Cổ, nghe nói hai người đều sống cực tốt, hoàn toàn không giống những vị cách cách trước kia, vừa tới thảo nguyên liền ốm yếu không dậy nổi, chỉ vài năm liền buông tay nhân gian......
Khang Hi cho rằng đây đều là nhờ công lao của Tô Viên Viên, lại ban thưởng cho nàng không ít thứ, nàng cũng là cô nương duy nhất không phải dưỡng nữ của hoàng đế mà lại ở trong cung nhiều năm như vậy. Từ khi Khang Hi khống chế Thừa Càn cung, đương nhiên biết được Dận Chân và Tô Viên Viên lưỡng tình tương duyệt, hắn tự nhận là đã đoán được nguyên nhân khiến Đồng Giai Uyển Nhàn không an bài người vào hậu viện cho Dận Chân, nhất định là vì nàng muốn chờ Tô Viên Viên lớn lên, không muốn để nữ nhân khác vào trước lung lạc Dận Chân.
Chi nên, Khang Hi yên lặng, coi như đây là hồi báo cho việc Tô Viên Viên "giúp đỡ" các cách cách của hắn sống tốt hơn. Quyết định này cũng giúp Đồng Giai Uyển Nhàn và Dận Chân đỡ phải nghĩ nhiều biện pháp, thẳng đến một năm này, Tô Viên Viên mười ba, Dận Chân cũng đã mười tám! Khang Hi thực sự cảm thấy không thể tiếp tục "ủy khuất" nhi tử, quyết định trong lần tuyển tú này sẽ tứ hôn cho hai người, thuận tiện chỉ thêm một vị Trắc phúc tấn và hai cách cách, sau khi hai người đại hôn ba tháng sẽ lần lượt vào cửa.
Đồng Giai Uyển Nhàn gọi Dận Chân tới, vẫy lui hết cung nhân, sầu lo nói: "Dận Chân, ta đã khuyên Hoàng a mã của con thực lâu, hắn cũng chỉ đáp ứng kéo dài thời gian, để những người khác nhập phủ muộn hơn Huyên Oánh, nhưng vẫn nhất quyết muốn chỉ thêm người cho con." Nàng nhìn Dận Chân tuấn dật kiên nghị, thở dài nói tiếp: "Mấy năm nay, cảm tình giữa con và Huyên Oánh, ngạch nương đều hiểu, chỉ là, các con muốn giữa hai con không có những người khác thật sự quá mức gian nan. Như vậy, không bằng con cứ nhận người vào phủ, đến lúc đó còn không phải tùy con định đoạt? Hoàng ngạch nương sẽ mặc kệ chuyện trong viện của con."
Dận Chân ung dung rót cho nàng ly trà, cười khẽ: "Làm hoàng ngạch nương nhọc lòng rồi, ngài an tâm, trước khi tuyển tú diễn ra, nhi tử sẽ có biện pháp giải quyết chuyện này."
Đồng Giai Uyển Nhàn hơi nhăn mi, "Biện pháp gì? Hoàng a mã của con càng ngày càng coi trọng con, con chớ có trực tiếp xung đột chống đối hắn làm hắn thương tâm a!"
"Hoàng ngạch nương yên tâm, con tự có chừng mực, nhất định sẽ không xung đột trực diện với hoàng mã, vài ngày nữa biểu muội sẽ phải xuất cung trở về đợi tuyển tú. Chắc chắn mẫu tử họ sẽ phải dọn về Đồng gia, chuyện bên nhà đó, mong rằng Hoàng ngạch nương chú ý chiếu cố họ nhiều hơn."
Đồng Giai Uyển Nhàn tiếp nhận ly trà hắn đưa qua, khẽ cười: "Dù con không nói thì ta cũng sẽ không để người khác khi dễ Huyên Oánh, được rồi, được rồi, ta không hỏi nữa, giờ con đã trưởng thành rồi, có chủ ý riêng cũng tốt. Nhưng con nhất định phải nhớ rõ, nhất định phải bảo hộ thanh danh của nha đầu Huyên Oánh, cô nương gia, quan trọng nhất chính là thanh danh, đứa nhỏ này thực sự rất tốt, ngạch nương không muốn để con bé phải chịu chút ủy khuất nào."
"Nhất định sẽ không làm Hoàng ngạch nương thất vọng."
Dận Chân ra khỏi chính viện của Đồng Giai Uyển Nhàn liền đi tới thiên điện xem Tô Viên Viên thu thập đồ đạc tới đâu rồi. Nàng đã ở trong cung nhiều năm như vậy, đồ đạc thực sự quá nhiều, chỉ riêng những gì được ban thưởng thôi đã bao hàm thật nhiều trâm phẩm, Tô Viên Viên cảm thấy dọn đi toàn bộ quá phiền toái, đang ngồi chọn lựa ra, muốn nhặt những thứ mình không thích đem đi tặng người.
Dận Chân bảo nàng ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, vừa giúp nàng lau lau tay vừa hỏi: "Trở về Đồng gia nếu cảm thấy không dễ chịu liền tới thôn trang ở, Hoàng a mã sẽ không nói gì."
Tô Viên Viên thản nhiên cười nhạt, "Làm gì có chuyện không dễ chịu? Mấy năm nay Long Khoa Đa đã bị ngươi chèn ép đến độ mất cả quan chức, hắn ta còn có thể khó xử ta sao? Ta chỉ trở về đó ở một thời gian ngắn, vừa lúc giải quyết luôn đám người đó, về sau ngạch nương và ca ca cũng có thể sống tốt hơn nữa."
Nàng một tay chống cằm, một tay khác nhẹ nhàng gõ gõ bàn, cười nói: "Lúc trước còn tưởng cảm tình của họ kiên định đến thế nào, nhưng giờ mới mấy năm a, Long Khoa Đa đã thu liền vài phòng tiểu thiếp, ngay cả thứ tử thứ nữ đã có vài đứa, ta cũng không thể để hắn ta sống nhàn nhã hạnh phúc như vậy được nha, hắn phải the thảm hơn mới đúng chứ. Còn cả Lý Tứ Nhi nữa, nghe nói mới mấy năm mà đầu tóc đã chuyển thành hoa râm, tính tình táo bạo dễ nổi nóng, ta đương nhiên phải kéo hai người họ đến gần nhau mới được."
Nàng lại nhìn qua Dận Chân, hai mắt sáng rỡ, "Đúng rồi, lần này ta đi ra ngoài là có thể tiếp xúc mấy xuyên qua nữ kia, nghe nói Ô Lạp Na Lạp thị và Lý thị đều đang kéo dài không chịu gả chồng a, ngươi nói xem, có phải các nàng đều đang chờ gả cho ngươi không nha?"
"Đừng nói bậy, các nàng nghĩ như thế nào thì có liên quan gì đến ta?" Dận Chân cầm một khối điểm tâm nhỏ đưa đến bên miệng nàng, cười cười, "Chơi thì cứ chơi, nhưng phải chú ý an toàn. Đại ca và Thải Tử càng ngày càng kiệng kị ta, hai người họ sẽ không đối phó ngươi, nhưng đám người sau lưng họ thì...... ngươi phải cẩn thận."
Tô Viên Viên gật gật đầu, "Ngươi cũng phải cẩn thận, nhất định phải mang theo bùa hộ mệnh mọi lúc mọi nơi!"
Dận Chân vẫn luôn đeo khối ngọc bội khắc hồ ly kia, mấy năm nay hắn tránh thoát không ít âm mưu, trở thành một trong những nhi tử được Khang Hi yêu thích, cũng coi như thành công nghịch tập phần nào, giành được không ít linh lực, ngoại trừ tẩm bổ linh hồn, phần linh lực còn lại hắn đều dùng để tâm bổ cho khí linh trong ngọc bội. Tuy rằng khí linh còn chưa tỉnh lại, nhưng ngọc bội đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, khi gặp được nguy cơ đã có thể bảo hộ hắn.
Mấy năm trước, Tống thị đã an ổn sống tốt bên cạnh Tô Viên Viên, khi không còn sợ hãi nữa, nàng ta liền bắt đầu phát huy tài năng, chăm sóc các loài thực vật rất tốt, Tô Viên Viên cũng làm như lơ đãng mà cho nàng rất nhiều hạt giống, kết quả nàng trồng ra được khoai lang cùng khoai tây cao sản. Mấy thứ này vốn dĩ đã được trống ở phía nam, nhưng sản lượng rất thấp, chất lượng lương thực cũng không tốt lắm, Tống thị lại dễ dàng giải quyết những vấn đề trong đó.
Tô Viên Viên đã hứa hẹn bảo hộ Tống thị một đời, đổi lại yêu cầu nàng giao loại phương pháp này cho Dận Chân, sau đó, Dận Chân đã mượn việc này lập được công lớn, thuận thế vào triều ban sai sớm. Lúc sau, hắn dần dần bộc lộ tài năng, đối với rất nhiều chuyện đều có thể đưa ra giải thích rất độc đáo, có lúc còn giúp Khang Hi giải khai bế tắc, nhưng hắn cũng không cùng các huynh đệ tranh tới tranh lui, nếu Thái Tử phản đối ý kiến của hắn, hắn cũng sẽ tỏ vẻ tôn trọng. Dù sao thì đối với hắn, Thái Tử chính là quân, mà hắn là thần, hắn luôn luôn giữ nghiêm quy củ.
Điều này làm cho Khang Hi càng hài lòng, cho rằng Dận Chân chính là người phụ tá tốt nhất cho Thái Tử trong tương lai. Dận Chân ở trong triều, Dận Đề trên chiến trường, cùng với các hoàng tử khác cũng rất xuất sắc, tương lai nhất định có thể phụ tá Thái Tử khai sáng thịnh thế. Ngoại trừ việc Minh Châu và Sách Ngạch Đồ vẫn đấu trnah gay gắ, Khang Hi càng ngày càng vừa lòng với các nhi tử của mình. Nhưng, hắn lại không chú ý tới, Dận Đề và Thái Tử đã bắt đầu coi Dận Chân là đối thủ cạnh tranh, Dận Chân đã tránh thoát không ít lần đả kích ngấm ngầm hay công khai, có thể nói là nguy cơ tứ phía.
Tô Viên Viên rất lo lắng cho hắn, nhưng Dận Chân lại hành động như cá gặp nước, còn tính toán ngầm lợi dụng những tranh đấu này để làm chút gì đó.
Dận Chân về phủ, nghe Tô Bồi Thịnh bẩm báo chuyện Dức phi đã cùng Sách Ngạch Đồ đáp tuyến. Đức phi nói muốn báo mối thù cướp đoạt nhi tử, đối phó Hoàng Quý Phi, cũng vô cùng oán hận đứa con trai không hiếu thuận là hắn. Mà Sách Ngạch Đồ thì đưa ra hứa hẹn, chỉ cần ả làm Dận Chân mất đi cơ hội tranh đấu, làm Hoàng Quý Phi không được chuyên sủng nữa, lão sẽ giúp ả giành Tiểu Thập Tứ về bên mình.
Đây là lần xuất chiêu mạo hiểm nhất của Đức phi sau khi rất nhiều thủ đoạn mất hiệu lực. Nhưng mà ả đã không còn biện pháp nào khác, 6 năm qua, sinh hoạt của ả chẳng khác nào kẻ xuất gia, biểu hiện cực kỳ ngoan ngoãn, vậy mà vẫn không thể đón được Tiểu Thập Tứ về bên mình. Hiện giờ ả chỉ còn cách đàu nhập vào Thái Tử, tranh thủ lợi dụng thế lực của Thái Tử giành lại nhi tử của mình trước khi Thái Tử bị phế. Còn Dận Chân, trong mắt ả, hắn đã trở thành kẻ vô ơn, dù có hại chết thì ả cũng không có một tia rung động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.