Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Chương 20:




Tiền triều phong ba, Khang Hi đã bận rộn đến mức không còn tâm tư để ý đến Đức phi nữa. Nhưng hắn quên, không có nghĩa là những thủ hạ của hắn cũng quên, họ vẫn còn đang biến đổi biện pháp tìm cách cạy miệng ả. Bởi những tâm phúc của ả đã cung khai không ít chuyện, bọn họ đã phát hiện Đức phi còn ỷ vào việc tổ phụ của ả từng làm việc trong Ngự Thiện phòng mà xếp vào đó những ba người! Điều này rõ ràng chính là một mối nguy cực lớn đối với Hoàng Thượng, bọn họ đương nhiên muốn tra tìm đến  tận cùng.
Dù rằng có linh tuyền tẩm bổ thân thể, nhưng những tra tấn thống khổ phảu chịu đựng hàng ngày thực sự khiến Đức phi sắp điên khùng. Một ngày lại một ngày trôi qua, cuối cùng Đức phi cũng hiểu ra Khang Hi hoàng toàn không có ý tứ nể mặt ả là thân sinh mẫu thân của hai vị hoàng tử cùng hai vị công chúa, ả rốt cuộc cảm nhận được sự tuyệt vọng, đành phải để lộ ra con át chr bài.
"Ta có thể giúp Hoàng Thượng đạt được sự trường sinh! Ta muốn dùng thứ này...... đổi lấy quãng đời còn lại vinh hoa phú quý."
Đức phi vừa nói vừa vươn tay tới một cái chén bể trước mặt, làm những người có mặt tận mắt nhìn thấy dòng nước thần kì trống rỗng xuất hiện từ đầu ngón tay của ả chảy vào trong chén.
Ngục tốt phụ trách thẩm vấn giật mình nhìn ả trân trối, sau đó lập tức bẩm báo chuyện này lên trên, chén "nước" kia cũng được Viện chính Thái Y Viện cầm đi kiểm tra. Bọn họ đã sớm cảm thấy tình trạng thân thể của Đức phi rất kỳ quái, bởi đối với lực độ tra tấn thời gian qua, dù là một tráng hán thì cũng đã chết đi vài lần rồi, nhưng Đức phi thì khác, cứ mỗi lần trở về trong nhà lao là ả lại lập tức hồi  phục khá nhiều. Bọn họ thậm chí còn vì chuyện này mà nghi ngờ liệu Đức phi có cắm cái đinh nào trong nhà nhà lao hay không, vẫn luôn tìm cách bắt lấy kẻ đó, không ngờ hiện tại Đức phi lại thể hiện ra chuyện mình có được "yêu pháp"!!!
Viện chính bí mật thử nghiệm thực nhiều lần, vô cùng kinh hỉ phát hiện thứ "nước" mà Đức phi đưa ra có tác dụng rất tốt đối với thân thể. Tuy không thể giúp người ta thực sự trường sinh bất láo, nhưng xác thực có thể cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, còn lập tức chữa khõi một vài loại bệnh nhẹ, ngay cả đối voeis nội thương, ôn dịch hay bệnh đậu mùa cũng thể hiện hiệu quả trị liệu cực tốt, nếu có thể phục dụng liên tục trong thời gian dài, nhất định có thể khỏe mạnh trường thọ, sống đến một trâm tuổi là chuyện tuyệt đối không thành vấn đề.
Trong cái niên đại mà tuổi thọ trung bình chỉ tầm bốn, năm mươi tuổi này, chuyện sống thọ tới một trăm tuổi quả thực chính là một sự hấp dẫn không thể kháng cự, đương nhiên Khang Hi cũng không ngoại lệ. Hắn đích thân đi tới địa lao, thấy Đức phi dù chật vật nhưng cũng không đến mức tiều tụy, Khang Hi thản nhiên nói: "Thực không ngờ ngươi còn có được tạo hóa bực này."
Đức phi vén gọn vài sợi tóc rối, đoan chính ngồi đó, bày ra tư thế đàm phán, "Ta có thể ở trong Vĩnh Hòa cung trọn đời, chỉ cần đãi ngộ cùng cấp bậc của Hoàng Hậu, đồng thời bình an sống đến lúc tuổi già. Như vậy, mỗi ngày ta sẽ cung cấp cho ngươi một chén linh thủy. Hoàng Thượng, so với một cơ hội gia tăng thọ mệnh, yêu cầu này của ta không hề quá phận, đúng chứ?"
Xác thực là không quá phận, nếu có đạo sĩ nào có thể giúp hoàng đế kéo dài tuổi thọ, dù có phong người đó làm quốc sư cũng đủ, huống chi đây chỉ là một nữ nhân cam nguyện bị cấm túc trọn đời, đồng thời chỉ cầu bình an sống tốt đến già. Nhưng nghĩ tới sự tàn độc khi hạ thủ với Dận Chân, cùng với thí độ thong dong không chút sợ hãi của hiện tại, Khang Hi liền cảm thấy trong lòng không thoải mái, lập tức cười lạnh lên tiếng, "Trẫm muốn trường thọ, nhưng trẫm không thích bị uy hiếp. Tội phụ Ô Nhã thị, ngươi quá xem nhẹ thủ đoạn của trẫm.
Trong ánh mắt không dám tin tưởng của Đức phu, Khang Hi dứt khoát lưu loát xoay người bước đi, mặc cho ả kêu gào sau lưng. Ngay sau đó, Đức phi bị một hắc y nhân gõ ngất xỉu vác đi, khi ả tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong một căn phòng nhỉ trống rỗng, hoàn toàn không có một tia sáng chiếu vào, ngoại trừ một cánh cửa đóng chặt thì chỉ còn một bức tường lạnh băng, không gian khép kín đen nhánh như mực. Ả kinh hoảng la hét kêu gào, nhưng trước sau gì đều không có ai trả lời, cũng không có người nào đưa cơm tới. Nếu không nhờ ling tuyền treo mệnh, chỉ e rằng hiện tại Đức phi đã trở thành thây khô!
Hơn nữa, trong hoàn cảnh đen nhánh khép kín này, ả không cảm nhận được thời gian trôi đi, càng ngày càng cảm thấy trống vắng, dần dần hoài nghi cả sự tồn tại của chính mình, rồi đột nhiên cảm thấy hối hận vì sinh ra dã tâm lớn đến thế? Nếu từ trước ả thành thành thật thật mà sống, bằng vào linh tuyền tẩm bổ, chẳng lẽ còn không thể bình an sống tốt? Chờ đến già rồi không chừng còn có thể thuận thuận lợi lợi mà trở thành Thái Hậu, vì sao khi đó  nhất định phải tranh giành? Đến giờ phút này, ngay cả bộ dáng của Tiểu Thập Tứ cũng đã trở nên mơ mơ hồ hồ, rốt cuộc những gì ả từng làm còn có ý nghĩa gì?
Sau lúc hối hận, ả lại bắt đầu oán hận. Hận Đồng Giai thị bị sao không chết đi, hận Lục a ca ham chơi ngã xuống nước, hận Hoàng Thượng vô tình, hận Dận Chân bất hiếu, hận Tiểu Thập Tứ vô ơn không nhớ thân mẫu, hận nữ nhi thân thiết với Tô Viên Viên hơn với mình, hận gia tộc rặt một đám phế vật vô dụng...... Hắc y nhân gõ ngất Đức phi lúc trước chính là ám vệ mạnh nhất của Khang Hi, mỗi ngày đều quan sát Đức phi thông qua một cái lỗ nhỏ...... Mười ngày sau, đánh giá thấy Đức phi đã kề bên ranh giới điên khùng, hắn mới mở ra ô vuông nhỏ trên cánh cửa căn phòng, đặt một bát cháo trắng nhỏ cùng một chút dưa muối ở ngoài cửa, "Phóng một vò ling thủy, những thứ này sẽ là của ngươi."
Đức phi không chút do dự liền vươn ngón tay tới rót đầy ự cái bình kia, thậm chí còn hơi tràn ra khỏi miệng bình! Sau đó vội vàng ôm lấy cháo trắng và dưa muối ăn ngấu nghiến, không sinh ra nổi nửa điểm tâm tư phản kháng.
Hắc y nhân cẩn trọng dùng một chiếc bình nhỏ khác hứng lấy phần linh thủy tràn ra, phần dư này sẽ được chuyển cho thái y thí dược, sau đó liền đóng kín bình nước đầy kia dâng lên cho Khang Hi. Đức phi không thể làm gì mờ ám, đương nhiên vò linh thủy này không có vấn đề gì, Khang Hi uống một chén, lại để cho Thái Tử, Đồng Giai Uyển Nhàn, Dận Chân, Tô Viên Viên và song bào thai mỗi người một chén. Đương nhiên là tìm cớ không dấu vết mà thưởng cho họ, ngoại trừ Lý Đức Toàn thì không có ai biết. Chỉ có Tô Viên Viên vừa nhấp một ngụm đã nhận ra ngay, nàng bất động thanh sắc liếc qua Khang Hi, hiểu được chắc chắn Đức phi đã bị Khang Hi dùng thủ đoạn nào đó dạy dỗ rồi.
Mấy ngày tiếp theo, mấy người họ vẫn luôn được Khang Hi cho dùng linh thủy, duy trì thẳng đến khi chiếc vò nhỏ kia cạn đáy, hắc y nhân mới một lần nữa mở ra ô vuông nhỏ trên cánh cửa sắt căn phòng nhốt Đức phi. Sau lần trước được ăn một bát cháo trắng, Đức phi tưởng rằng đã nhìn thấy hy vọng, nhưng ngay tiếp theo lại là mấy ngày giam cầm trong hắc ám. Cái kiểu hắc ám sau ánh rạng đông lại càng khiến người ta tuyệt vọng. Lần này vừa thấy chút ánh sáng le lói truyền vào qua ô vuông nhỏ, ả lập tức nhào qua vươn ngón tay ra ngoài khung cửa, gào lên: "Cho ngươi! Cho ngươi linh thủy! Mau cho ta ăn! Cho ta ăn!!!"
Lần này hắc y nhân mang tới cháo gà cùng canh trứng, mùi hương thơm nức phiêu tán, làm Đức phi càng thêm cấp bách, "Cho ta! Cho ta ăn mỗi ngày đi! Cầu xin ngươi! Cầu xin ngươi!"
Hắc y nhân bày ra mười cái bình, Đức phi không chờ hắn mở miệng đã vội vã thả linh tuyền đầy tràn tất cả các bình, sau đó liền thỏa mãn híp mắt húp cháo gà. Hắc y nhân nheo nheo mắt, giọng nói trầm thấp như mê hoặc: "Nếu ngươi cung khai phương pháp lấy được linh thủy là có thể lập tức ra ngoài nhìn thấy thái dương, ngày ngày dùng cơm thoải mái."
"Phương pháp? Không có, chỉ cần ta nghĩ tới liền có linh thủy tràn ra." Đức phi đang vội vã ăn uống, miệng nhồm ngoàm nói không rõ, "Linh thủy nằm trong linh hồn ta, nói cho các ngươi cũng vô dụng, không một ai có thể lấy đi."
Ả ăn hết cháo lại nhào lên bám vào cửa sắt, mong đợi mà nói: "Thả ta đi ra đi, ta không dám đề điều kiện nữa, cơm canh đạm bạc thôi cũng được, cái gì cũng được, đừng nhốt ta một mình ở nơi này, thật tối, thật đáng sợ, ta chịu không nổi nữa, ts thật sự chịu không nổi. Các ngươi muốn bao nhiêu linh thủy ta cũng sẽ cung cấp, đừng nhốt ta ở đây nữa! Ta là hữu dụng, ta rất hữu dụng, nếu không có ta, Khang Hi chỉ có thể sống tới 69 tuổi, năm 69 tuổi hắn ta sẽ chết, ta có thể giúp hắn sống tới hơn trăm tuổi, thật đó, ta thật sự hữu dụng mà......"
Hắc y nhân sắc mặt đại biến, ánh mắt âm lãnh sắc bén nhìn xoáy vào Đức phi!
"Làm càn! Một tội phụ như ngươi mà cũng dám nguyền rủa Hoàng Thượng?!!! Ta thấy ngươi chịu trừng phạt còn chưa đủ!" Hắc y nhân đóng sập ô cửa nhỏ, chuẩn bị rời đi.
Đức phi kinh hãi, dồn hết sức lực đập cửa, "Không! Không! Ta không nguyền rủa, điều ta nói đều là sự thật, Khang Hi chỉ có thể sống đến 69 tuổi, nhưng ta có linh tuyền, ta có thể giúp hắn trường thọ, ta là hữu dụng, mau thả ta ra đi, thả ta ra đi mà! Ta sắp điên mất rồi, ta điên rồi sẽ không còn nhớ rõ linh tuyền nữa, không có bất cứ ai có thể láy a được linh thủy từ trong cơ thể ta, vậy Hoàng Thượng sẽ không thể trường thọ nữa! Cầu xin ngươi, dù là chuyển ta qua nhà tù bình thường thôi cũng được, cầu ngươi đừng nhốt ta ở cái nơi tối đen như mực này nữa!"
Hắc y nhân không dám coi thường lời mà nữ nhân thàn bí này nói ra, khi dâng mười bình linh thủy lên cho Khang Hi liền vội vàng bẩm báo chuyện này. Khang Hi nghe mà tức giận không thôi, nhưng khi bình tĩnh lại rồi mới phát hiện trong chuyện này có điểm đáng ngờ cực lớn. Vì sao Đức phi lại nói hắn sẽ chủ sống tới 69 tuổi? Năm nay hắn mới chỉ có 42 tuổi, nếu Đức phi muốn nâng cao tầm wuan trọng của việc dùng linh thủy nâng cao tuổi thọ, vậy thì nói rằng chỉ vài năm nữa là hắn sẽ chết chẳng phảu sẽ tốt hơn rất nhiều sao? Vì sao nàng ta lại nói phải hơn hai mươi năm nữa hắn mới hết thọ? Nghĩ kỹ lại thì, 69 tuổi rất có khả năng chính là tuổi thọ của hắn trong tương lai, dù sao thì hắn cũng đã chinh chiến sa trường nhiều năm, thân thể ít nhiều gì cũng có chút thương tổn.
Nhưng nếu điều này là đúng, vậy rốt cuộc Đức phi làm thế nào để biết được tuổi thọ của hắn? Chẳng lẽ là bói toán như đám hòa thượng hay đạo sĩ kia? Nghĩ đến linh thủy mà Đức phi đưa ra, tựa hồ việc nàng ta biết bói toán cũng chẳng có gì bất ngờ. Còn cả nguyên nhân khiến Đức phi muốn tàn hại Dận Chân nữa, hắn đã điều tra rất nhiều lần rồi mà vẫn không thể hiểu được. Dận Chân là thân sinh nhi tử của nàng ta, mà nàng ta lại có loại bản lĩnh thần kỳ như thế, lung lạc hai nhi tử và hai nữ nhi chẳng phải vô cùng dễ dàng sao? Mạo hiểm hại Dận Chân thì có lợi ích gì? Chẳng lẽ nàng ta tính ra được "tương lai" Dận Chân sẽ cản trở nàng ta?
Khang Hi từ từ dạo bước vòng vòng trước ngự án, im lặng tự hỏi thực lâu, sau đó liền mệnh Hắc y nhân tiếp tục thẩm vấn Đức phi, cho phép hắn dùng bất cứ loại thủ đoạn nào, nhất định phải hỏi ra tất cả những điều Đức phi biết, đặc biệt là những chuyện liên quan tới Dận Chân và Sách Ngạch Đồ. Hắn có cảm giác, Đức phi lựa chọn hợp tác với Sách Ngạch Đồ, không chừng là vì trong "tương lai" Sách Ngạch Đồ sẽ nắm giữ quyền thế càng lớn, điểm này hắn nhất định phải tìm hiểu thật rõ ràng.
Đức phi còn chưa biết chuyện Khsng Hi đã coi mình thành đạo bà, ả phát hiện hắc y nhân mở ô cửa nhỏ ra liền vui sướng nhào tới, "Hoàng Thượng đã tin tưởng ta đúng không? Hiện tại ngươi tới thả ta ra ngoài đúng không?"
Hắc y nhân lạnh giọng nói: "Ngoại trừ chuyện  thọ mệnh của Hoàng Thượng là 69 tuổi, ngươi còn biết cái gì?"
Đức phi nỗ lực đè nén sự vội vàng trong nội tâm, lắc đầu lia lịa, "Không, không biết, ta chỉ biết được tuổi thọ của hắn."
Nhưng trong cái trạng thái bị vây giữa điên cuồng và tỉnh táo này, ả căn bản không thể che giấu điều gì, hắc y nhân lập tức nhận ra ả đng nói dối. Hắc y nhân cũng không vô nghĩa, trực tiếp mở dây buộc chiếc túi mình cầm tới, sau đó ném thẳng vào trong phòng rồi đóng kín ô cửa nhỏ lại.
"Không! Đừng đi! Đừng đi! Mau thả ta ra ngoài!" Đức phi kinh ngạc đập cửa rầm rầm, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đụng đụng vào mắt cá chân mình, ả kinh hãi ngã bệt xuống đất, nửa lăn nửa bò lùi về phía sau, nhưng đôi tay lại sờ tới thứ gì đó, lạnh băng, trơn trượt, còn đang chuyển động khắp nơi.
“A...... A...... A...... Cứu mạng!!!" Đức phi nhảy dựng lên nhào về phía cửa điên cuồng gào thét. Ả cảm nhận được, cái thứ vừa bị vứt vào phòng là rất nhiều rắn, còn có cả chuột, không bieetd còn có gì khác, nhưng ở trong căn phòng tối đen này, ả chr cảm thấy nỗi sợ hãi vô tận. "Cứu mạng! Thả ta ra! Thả ta ra!" Có cái gì đó đang bám vào vạt áo ả bò lên, ả luống cuống tay chân hất nó ra, nhưng khi hạ chân xuống lại giẫm phải thứ gì đó, trượt chân ngã sấp  trên một đống vật sống đang bò khắp phòng.
“Aaaaaaaaa! Cút đi! Biến ngay đi!!!" Ả thét chói tai bò dậy, vừa đứng vững đã vội vàng chạy vắt giò lên cổ. Không gian kín bưng này khiến ả va đụng khắ nơi, mà những thứ kia dường như đã tản r khắp phòng, ả sợ hãi đến tóc gáy dựng đứng, da đầu tê dại, ù tai choáng đầu, mồ hôi lạnh tuôn trào ướt sũng áo tù! Ả lại một lần nữa bổ nhào lên cửa sắt, kêu thét chói tai, "Thả ta ra đi! Ta nói! Ta nói hết! Cứu ta! Cứu ta với! Mau thả ta ra đi mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.