Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Chương 13:




Trước giờ Quý Lan vẫn luôn tự tin mình có thể dễ dàng nắm lấy Từ Hướng Tiền trong lòng bàn tay, nhưng giờ thì sự tự tin ấy đã biến mất gần như không còn, ả cẩn thận cười cười lấy lòng, "Hướng Tiền, trước kia là em không hiểu chuyện, lại thường nghe người ta nói thành phố rất tốt, cho nên mới có chút hướng tới. Nhưng những gì Trâu Văn nói lúc trước hoàn toàn là bịa đặt, em thực sự không có ý tưởng gì với anh ta, em chỉ hỏi thăm chút chuyện sinh hoạt trong thành phố thôi, em cũng từng hỏi Viên Viên, anh cứ hỏi cô ấy thì biết. Thật đấy, từ nhỏ em đã biết chúng ta có hôn ước, sau này anh sẽ trở thành chồng em, chỉ là trước kia em còn chưa trưởng thành, không nghĩ tới phải làm sao, sau đó, sau đó hiểu được liền lập tức chủ động tới tìm anh mà, lúc ấy chúng ta ở chung rất vui vẻ mà...... Hướng Tiền......"
"Tôi chỉ muốn biết, sau khi kết hôn cô lại tới tìm Trâu Văn là có ý gì!"
"Em, em không phải! Em không có đi tìm Trâu Văn! Thật sự đấy! Em thề! Hướng Tiền, anh đừng tin những gì tên đó nói, hắn ta bịa đặt vu khống em! Vì sao em phải lấy danh ngạch trở về thành ra lừa gạt người khác chứ? Em làm như vậy thì có ích lợi gì? Trâu Văn nói em muốn trả thù, nhưng loại chuyện liên quan danh ngạch này thực sự rất dễ tra xét a! Chỉ cần hỏi thăm một câu liền lập tức bại lộ! Em đâu có ngu đến mức ấy!" Quý Lan càng nói càng cảm thấy mình có lý, kiên trì nói tiếp, "Nhất định là vì bị ba ba điều đi dọn phân nên Trâu Văn mới oán hận nhà em, hắn ta nói vậy là muốn trả thù em, anh tin em đi, chiếc khăn kia thực sự không phải do em đưa tới, em đã làm mất nó từ lâu rồi!"
Từ Hướng Tiền siết chặt nắm tay, anh không quá tin tưởng những lời Quý Lan vừa nói, nhưng trải qua mấy ngày suy nghĩ, anh đã quyết định sẽ không ly hôn, vậy thì có tìm ra sự thật hay không liền không quá quan trọng nữa. Từ Hướng Tiền hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Quý Lan hỏi: "Vậy cô và Trâu Văn...... có từng...... ôm nhau không? Hai người...... đã hôn nhau chưa?"
Quý Lan lắc đầu nguầy nguậy, "Không có! Không có! Đương nhiên không!"
Ả ngồi sụp xuống đất ôm lấy bàn tay Từ Hướng Tiền đặt trên đầu gối, khóc lóc thảm thương, "Em không có, sao anh lại nghĩ vậy chứ? Trong lòng em chỉ có một mình anh, chỉ riêng mình anh mà thôi, em chỉ muốn sống cùng anh trọn đời trọn kiếp, tuyệt đối không nghĩ tới nam nhân khác. Em thề, nếu có nửa lời dối trá, em sẽ chết không tử tế được!"
Từ Hướng Tiền ngẩn người, cúi đầu nhìn Quý Lan đau khổ cầu xin, oán hận cùng phẫn nộ trong lòng dần dần lắng xuống. Tuy rằng mười năm trước quốc gia đã chủ trương đả đảo mê tín dị đoan, nhưng hiên tại vẫn có rất nhiều người kính sợ quỷ thần, hơn nữa, thời gian trôi đi, điều tra đả kích không siết chặt như trước, hiện tại thi thoảng vẫn có thôn dân vụng trộm tìm "thầy" xem bệnh, Quý Lan cũng biết chuyện này, không có khả năng hoàn toàn không tin quỷ thần, vậy lời thề vừa rồi cũng khá đáng tin.
Phảng phất đã tìm được chứng cứ chứng minh thê tử trung trinh, Từ Hướng Tiền rõ ràng thả lỏng một chút, nhưng anh vẫn còn nhớ lời mẹ dặn dò, không thể nhanh chóng tha thứ cho Quý Lan, nếu không khắc sâu giáo huấn, không chừng sau này còn có thể nháo sự.
Vì thế, Từ Hướng Tiền lạnh mặt rút tay, đứng dậy nói: "Cô cứ về nhà mẹ đẻ đi, trong nhà sắp làm hỉ sự, cô đừng qua đây khóc lóc sướt mướt, thật đen đủi, chuyện của chúng ta để về sau lại nói, hiện tại quan trọng nhất là ngày vui của Đông Tử."
"Em...... em có thể về nhà hỗ trợ mà......"
"Không cần, cô mau đi đi." Từ Hướng Tiền túm cánh tay Quý Lan trực tiếp đẩy ả ra khỏi nhà, cũng nhanh tay đóng sập cửa trước mặt ả.
Quý Lan giận run người! Rõ ràng đời trước Từ Hướng Tiền cực kỳ thương yêu vợ mình, mỗi lần đi đâu đều mua đủ loại đồ tốt về cho con đàn bà kia, tại sao hiện giờ lại vô tình quả nghĩa đến thế? Mình không bằng ả đàn bà kia? Hay là Từ Hướng Tiền không thích mình? Như vậy, nhỡ sau này cô ta xuất hiện, Từ Hướng Tiền có thể bỏ mặc mình chạy theo cô ta hay không?
Tô Viên Viên đứng trong sân ngẩng đầu liếc qua, lập tức nhìn ra Quý Lan hoàn toàn không cảm thấy mình sai ở đâu, phỏng chừng còn đang oán hận ai đó. Nàng cũng chẳng có hứng thú quan tâm lịch trình tâm lý của cô ả, dù sao thì nhiệm vụ của nàng chỉ là những người bên cạnh Quý Lan, lại không liên quan gì đến bản thân ả và Từ Hướng Tiền, chuyện của vọ chồng hai người, nàng chẳng quan tâm làm gì cho mệt óc.
Để lại bản thảo tiểu thuyết cho Từ Hiểu Na đọc, không đợi Lưu Thục Anh đi làm về, Tô Viên Viên lại hứng thú bừng bừng trở lại điểm tập kết thanh niên trí thức tiếp tục viết truyện, bút và giấy viết bản thảo lần này là của Từ Hiểu Na vừa mới đưa nàng. Câu chuyện này, nàng chuẩn bị lấy một cô gái nhỏ làm nhân vật chính, đương nhiên vẫn là một triều đại hư cấu, cô gái ấy vẫn luôn kiên cường tiến lên dù phải trải qua bao chông gai gian khổ. Nàng hy vọng có thể thông qua nó cổ vũ những cô gái thiên chân nhu nhược đứng lên đối mặt với khó khăn, mặc kệ gặp phải chuyện gì, chỉ cần kiên cường đứng dậy, trên cõi đời này, không có khó khăn khổ nhọc nào là không thể giải quyết.
Khi trước hễ làm việc xong là Tô Viên Viên lại nhanh chóng trở về điểm tập kết hoặc đi tới sau núi tản bộ, hiện tại còn nghiêm trọng hơn, ngoại trừ thời gian làm việc nàng đều ru rú trong phòng không lộ mặt, đến bữa cơm cũng bê luôn đồ vào phòng, vừa ăn vừa kiểm tra sửa chữa tiểu thuyết. Trong thôn làng này, cô chính là đóa hoa mỹ lệ nhất, vậy mà người khác lại hoàn toàn không tìm được cơ hội tiếp cận, đến khi Lưu Thục Anh truyền ra tin tức hai tháng sau nàng sẽ kết hôn, không ít anh chàng than thở tiếc nuối không thôi.
Từ Hiểu Na thức đêm đọc một lèo hết luôn cuốn tiểu thuyết, ngay hôm sau liền kích động chạy tới tìm Tô Viên Viên. Vừa vào cửa, nhìn thấy phần bản thảo nàng để trên bàn giấy, đôi mắt lập tức sáng ngời, "Viên Viên tỷ, chị lại viết thêm một cuốn tiểu thuyết nữa sao? Em có thể đọc được không?"
"Đương nhiên là được rồi, em đã xem hết cuốn hôm qua rồi à?"
Từ Hiều Na gật đầu lia lịa, "Em đã đọc hết rồi, Viên Viên tỷ, chị viết hay quá đi mất, trước giờ em chưa từng đọc được câu chuyện nào hay đến thế!"
Tô Viên Viên bật cười, "Em đương nhiên không thể đọc được rồi, loại truyện kiểu này mười năm trước đã bị cấm xuất bản lưu thông, còn bị thiêu bỏ không ít đâu. Sách truyện những năm gần đây đều gói gọn trong mấy kiểu như "Cô nhi lưu lạc ký" hay "Anh lính Trương Tam",...... chắc em đều đọc rồi."
"Vâng, em đã đọc mấy bộ." Từ Hiểu Na cầm bản thảo lo lắng nói, "Viên Viên tỷ, hay là...... hay là chị đừng gửi bài nữa. Tuy nói hiện tại không cấm, nhưng dù sao mệnh lệnh này mới vừa được hạ đạt, còn chưa có ai mở đầu...... lỡ như có người chọc ngoáy gì thì sao? Như thế, lỡ họ muốn bắt chị bỏ tù thì sao?"
Tô Viên Viên xoa xoa đầu cô, cười cười: "Sẽ không sao đâu, em cứ yên tâm đi. Chị tới từ Thủ đô mà, bảo đảm tin tức này là đúng, nói không cấm là sẽ không cấm, chẳng có gì mập mờ cả. Lãnh đạo đã nói cần phải phong phú đời sống tinh thần của nhân dân, sau này, không chỉ có sách vở, còn cả đồ cổ, chùa miếu gì gì đó đều sẽ dần dần khôi phục bình thường, sẽ không cấm đoán nữa."
"A? Viên Viên tỷ, chị chắc chứ? Chắc chắn hẵng làm, chị đừng mạo hiểm."
"Đương nhiên là thật, em cứ yên tâm, chị đâu có ngốc."
Thấy Tô Viên Viên chắc chắn như vậy, Từ Hiểu Na không nói thêm nữa, chẳng qua trong lòng vẫn có chút lo lắng. Tô Viên Viên thấy vậy liền nói: "Nếu em thích thì cứ đọc tiếp truyện mới đi, đọc xong hai ta đi vào huyện một chuyến. Đúng rồi, em thấy đấy, trước kia muốn tới huyện còn phải khai trình chứng minh thân phận, hiện tại không cần a. Hết thảy đang dần tốt lên, đừng sợ."
"Vâng, em không sợ."
Mới chưa đầy một ngày, Tô Viên Viên viết được khá ít, tính ra mới có phần mở đầu mà thôi, Từ Hiểu Na chỉ xem mười phút đã hết, buồn bực nói: "Ngày mai em lại phải về trường rồi, phần tiếp theo em không được đọc, được xem mỗi mở đầu lại càng tò mò, sớm biết vậy chẳng bằng không đọc, lưu trữ đến lần sau trở về xem luôn nguyên bộ."
"Em ở trường phải chú tâm học tập, đừng mải mê nghĩ ngợi tiểu thuyết, chờ tới kỳ nghỉ đều cho em xem." Nghĩ tới chuyện thi đại học sắp khôi phục, Tô Viên Viên lại dặn dò thêm, "Em cũng đừng nghe người khác nói bừa, học tập tốt sẽ không vô dụng, quốc gia đang cần nhân tài, dù ở thời điểm nào, người có tri thức sẽ có thêm một con đường, cố gắng học tập cho tốt, lợi ích chắc chắn sẽ tới."
Từ Hiểu Na gật đầu thật mạnh, biểu tình nghiêm túc, "Em nhất định sẽ học tập thật tốt, em biết, cơ hội này là do anh hai nhường cho em, lúc trước anh hai học thật giỏi, mỗi lần thi đều giành được đệ nhất, em nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của anh ấy."
Tô Viên Viên lại xoa xoa đầu cô nàng, cười vui vẻ, "Tiểu nha đầu, em biết anh hai em tốt với em là được rồi, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, anh trai chăm lo cho em gái là chuyện bình thường a! Đi, chúng ta đi mượn cái xe đạp, chị chở em đi."
"Viên Viên tỷ, chị biết đi xe đạp?"
"Đương nhiên, chờ anh hai em mua xe đạp về, chị sẽ dạy em cách lái xe."
Hai người đeo ba lô, vừa đi vừa vui vẻ cười nói, người nhìn đến nhịn không được châu đầu nghị luận, "Cô dâu mới Từ gia này và cô em chồng thực hòa thuận, lúc trước chưa bao giờ thấy Từ Hiểu Na và Quý Lan thân thiết như vậy, xem ra vẫn là Quý Lan nhân phẩm không tốt, không được ưa thích a!"
Tô Viên Viên mượn được xe đạp của nhà bí thư chi bộ, thử đi khoảng hai mươi mét liền quen thuộc, dừng xe ngoái đầu lại cười: "Na Na, mau ngồi lên, chúng ta đi thôi."
"Vâng!" Tuy Từ Hiểu Na hãy còn sợ hãi, nhưng vẫn thực tín nhiệm nàng, cô bước tới bên cạnh xe đạp, vừa ngồi xuống yên sau ôm lấy eo Tô Viên Viên đã cảm giác xe bắt đầu chạy!
Nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi về sau, Từ Hiểu Na vui sướng cười ra tiếng, "Viên Viên tỷ, đây là lần đầu tiên em ngồi xe đạp a, cảm giác thật tốt, cơn gió thổi qua thực mát mẻ."
"Cũng tại đường đất không quá bằng phẳng, nếu không còn có thể đạp càng nhanh."
Tô Viên Viên đạp xe rất vững vàng, sau khi vào tới huyện thành, đường xá bằng phẳng hơn đi càng thuận lợi, làm Từ Hiểu Na càng vui vẻ. Hai người tới bưu cục trước, gửi bài viết dài hai vạn chữ đi, lúc trước khi còn ở Thủ đô, nàng và đồng học cũng xem qua không ít sách, biết được một nhà xuất bản không tồi, liền quyết định gởi bài qua cho họ. Nghĩ nghĩ một hồi, nàng lại viết thêm một phong thư gửi cho ông bà ngoại đang ở nông trường cải tạo, không biết họ có thể thuận lợi nhận được thư không, nếu sớm nối lại liên lạc được thì càng tốt.
Gửi xong hai phong bưu kiện, coi như hoàn thành chính sự, Tô Viên Viên chuẩn bị đưa Từ Hiểu Na đi tiếp.
Từ Hiểu Na chắp tay kỳ vọng: "Mong rằng bản thảo có thể thuận lợi thông qua, như vậy sau này Viên Viên tỷ chính là tác gia a!"
"Đừng nghĩ nhiều, không được thông qua liền tiếp tục viết, không cần nóng nảy. Đi, chúng ta đi tìm anh hai em." Tô Viên Viên lại ngồi lên xe đạp, vừa đi vừa hỏi thăm vị trí nhà máy.
Từ Hiểu Na tò mò hỏi: "Viên Viên tỷ, chị biết anh hai em ở đâu sao? Nhưng  em nghe mẹ nói anh ấy không gửi thư về mà?"
Tô Viên Viên thuận miệng trả lời: "Chị không biết a, nhưng hắn đã nói muốn tới nhà máy tự tiến cử làm tài xế, vừa nãy chị đã hỏi thăm rồi, ở huyện thành có nhà máy sản xuất đường, sản xuất rượu, xưởng than đá và xưởng dệt, chúng ta tới từng nơi hỏi thăm, nếu anh hai em trở thành tài xế, vậy chẳng phải là tìm được rồi sao? Nếu tìm không thấy cũng chẳng sao, không mất quá nhiều thời gian, hỏi qua một lượt rồi chị lại đưa em đi dạo phố."
Từ Hiểu Na ngồi sau lưng nàng, không biết vì sao, cô thấy bóng lưng mảnh khảnh này đột nhiên trở nên cao lớn, cảm giác  đặc biệt đáng tin cậy. Thì ra nữ hài tử cũng có thể mạnh mẽ như vậy a! Một hơi viết bản thảo hơn mười vạn chữ, lại không chút lo lắng bản thảo bị gửi trả về; đi tới một nơi xa lạ như huyện thành, nhưng căn bản không sợ hãi, chỉ tùy tiện tìm vài người hỏi thăm đường xá liền lớn gan mà đi; không biết Từ Hướng Đông ở đâu, chỉ bằng một chút tin tức rời rạc, hỏi thăm xâu chuỗi một chút liền quyết định đi tìm từng nơi, nếu không tìm thấy cũng không thất vọng, dù sao đây chỉ là thuận đường.
Nhìn Tô Viên Viên hành động, cô bỗng cảm thấy sinh hoạt không có gì khó khăn, chuyện lớn đến đâu cũng có thể giải quyết, hoàn toàn không cần sợ hãi, chỉ cần làm chính mình trở nên cường đại, sau đó đối mặt, lần lượt giải quyết từng chuyện một. Từ Hiểu Na lại nhớ tới anh hai, Viên Viên tỷ và anh ấy thật giống nhau, không sợ hãi khó khăn, cứ thẳng đường tiến tới, dường như hết thảy khó khăn đều có thể giải quyết, không sớm thì muộn, dù chuyện đó đối với người khác có lớn bằng trời đi chẳng nữa, bọn họ đều không chút để ý, đây chính là tâm lý cường đại sao?
Từ Hiểu Na âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải học tập Viên Viên tỷ, giống như nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết kia, trở thành người giỏi giang, càng ngày càng mạnh mẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.