Béo Mới Là Đẹp

Chương 19:




Hôm qua Yến Tư Thành đọc sách giảm béo tới tận khuya, vừa ngả lưng nhắm mắt thì rơi vào mê man, chẳng hiểu sao bắt đầu nằm mơ.
Anh mơ thấy mình trở về tuổi mười sáu, Lý Viện Viện cũng còn nhỏ, cô rất gầy nhưng lại la hét đòi giảm béo, Yến Tư Thành vừa ôm một bát thịt vừa đuổi theo ép ăn, rượt bắt cả tối, bỗng dưng Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn anh, bảo: "Tư Thành, muốn em ăn thịt, anh phải ngủ với em!"
Sao lại có thể nằm mơ đại nghịch bất đạo như thế!
Yến Tư Thành giật mình, bật dậy: "Công chúa! Tuyệt đối không thể!"
Tỉnh dậy lại thấy gương mặt của Lý Viện Viện ngay gần, Yến Tư Thành sợ tới nỗi bật ngửa ra sau, đập thẳng đầu vào tủ đựng bát kêu "bốp" một cái, Lý Viện Viện nghe mà cũng thấy đau lòng, song Yến Tư Thành chỉ xoa qua loa, vội vội vàng vàng nhỏm lưng lùi sát vào tủ bát, cố gắng cách xa Lý Viện Viện hết mức: "Công chúa..." Giọng anh vẫn hơi khàn khàn, nhưng đầu óc đã tỉnh táo hẳn: "Công chúa đang... đói bụng à?"
"Ừ, em tới lấy đồ ăn, rồi thấy anh ngủ như vậy..." Lý Viện Viện thở dài: "Em thật sơ ý quá, trước lại chẳng để tâm gì đến việc này. Tư Thành, sao anh cũng giỏi chịu thiệt thòi quá vậy."
Yến Tư Thành im lặng không nói.
Lý Viện Viện nhíu mày: "Đêm nay anh đừng ngủ kiểu này nữa. Tới phòng khách đi."
"Công chúa..." Lý Viện Viện lườm anh, Yến Tư Thành đành phải chữa lời: "Viện Viện, không hợp lễ nghĩa."
"Chả có gì là không hợp cả. Tóm lại đêm nay anh không được ngủ ở đây nữa." Lý Viện Viện đứng dậy, mở tủ lạnh, bê đồ ăn ra, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa. "Chúng ta mau ăn cơm thôi, em mong chờ cả đêm rồi."
Yến Tư Thành thấy cô kiên định, bèn thở dài thườn thượt.
Ăn sáng xong, Lý Viện Viện thu dọn sách vở đi học, vừa tới trước cửa, Yến Tư Thành bỗng nhiên hỏi: "Tối nay Viện Viện có buổi học nào không?"
Lý Viện Viện lắc đầu: "Không có."
"Tầm xế chiều anh sẽ tới sân tập để tập luyện cùng CLB, khoảng tám giờ kết thúc, đến lúc đó em hãy tới rèn luyện một lúc nhé, sân tập rất rộng, tốt hơn ở nhà."
Lý Viện Viện đáp ứng. Thế nhưng lúc Lý Viện Viện ăn cơm tối ở nhà ăn thì lại gặp phải Trương Nam.
"Đang định giờ ăn cơm thì gọi cho cô đây. Bảy giờ có buổi họp. Giới thiệu qua vở kịch, thảo luận kịch bản và chốt lại thời gian tập." Trương Nam nói: "Chúng ta đi cùng nhé."
Lý Viện Viện ngẩn ra: "Phải mất bao lâu?"
"Không biết, lần này là vở kịch tham dự lễ hội văn hoá sinh viên, thầy giáo rất coi trọng, đạo diễn là người của đoàn nghệ thuật tới đảm nhiệm, thầy muốn mọi người trong nhóm kịch đều phải đến, tôi nghĩ chắc phải mất một lúc."
Lý Viện Viện không ngờ, "một lúc" trong lời Trương Nam lại tròn ba tiếng đồng hồ.
Các thành viên tham gia vở kịch tự giới thiệu lẫn nhau, rồi thầy giáo lên thông báo một hồi, sau đó chia nhau kịch bản, thầy giáo lại giới thiệu qua về từng vai diễn, cuối cùng bảo mọi người tối nay về đọc kịch bản, xong xuôi đã mười giờ tối.
Lý Viện Viện cầm kịch bản vội vã chào tạm biệt mọi người, rồi ba chân bốn cẳng chạy tới sân tập, bấy giờ trong sân tập còn rất ít người, rải rác đôi ba người túm tụm trò chuyện, Lý Viện Viện lướt thấy ngay Yến Tư Thành đang chạy bộ vòng quanh sân.
Ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, mang vẻ kiên nghị bẩm sinh, mặt mũi đầy mồ hôi, lúc chạy, gương mặt càng có vẻ góc cạnh rõ rệt. Không chỉ gương mặt, mà bắp tay, bắp chân rắn chắc đều nổi bật hẳn lên.
Bình thường Yến Tư Thành ăn mặc kín đáo nên cứ tưởng anh gầy, nhưng không ngờ mới nhìn thấy anh vận động, cô đã thấy...
"Đầy nhục cảm?"
Lý Viện Viện chẳng biết thế nào, bỗng nhiên bắt đầu đặt Yến Tư Thành và Tiểu Bàn lên bàn cân so sánh, đồng thời nháy mắt đã phân được cao thấp, thịt của Tiểu Bàn mềm nhũn trắng bóng, sao có thể ngon bằng loại thịt rắn chắc này.
Rõ ràng Yến Tư Thành đẹp hơn hẳn Tiểu Bàn...
Cô ngắm ngây cả người ra, bên cạnh bỗng dưng có hai cô sinh viên đang trêu ghẹo nhau: "Anh ta chạy suốt hai tiếng rồi đấy."
"Ừ, thể hình anh ta đẹp thật! Trông cũng đẹp trai nữa, thật muốn lao tới làm quen quá..."
"Xông lên luôn đi, không thì là con khỉ nhé."
"Người như thế vừa nhìn là biết đã có chủ rồi, tớ không làm tiểu tam đâu, ngắm nhìn là đủ rồi."
Có chủ ư...
Trước đây có, nhưng bây giờ hình như đã không còn nữa rồi... Nhỉ?
"Viện Viện." Yến Tư Thành thấy cô bèn chạy tới, đứng ngay trước cô, hơi thở vẫn còn hổn hển, tựa hồ phả thẳng vào mặt cô, anh nhìn cô, tuy rất bình thường, nhưng người ngoài nhìn vào sẽ thấy ánh mắt anh vô cùng chuyên chú, ngữ khí của anh hơi cao vút, như thể đã đợi rất lâu, giờ rất mừng rỡ, mừng rỡ vì nhìn thấy cô.
"Họp xong rồi à?"
Lý Viện Viện gật đầu, chợt nghe thấy bên cạnh có người nói giọng nghiến răng nho nhỏ: "Đáng lẽ tớ nên xông tới!"
"Đúng vậy, cậu mà xông tới thì tốt rồi."
Bọn họ coi cô và Yến Tư Thành là tình nhân, sau đó lại nghĩ bọn cô không xứng...
Quả thực... Có vẻ không xứng, Lý Viện Viện toét miệng cười, không bận tâm tới những lời này. Cô nói với Yến Tư Thành: "Xin lỗi đã để anh phải đợi lâu như vậy, nếu anh mệt rồi thì nghỉ đi, chờ em chạy hai vòng rồi về."
"Không sao, anh không mệt. Em khởi động trước đi, kẻo lát nữa bị chuột rút."
Lý Viện Viện gật đầu, xoay tay xoay chân vài cái, Yến Tư Thành lẳng lặng chờ cô, chợt thấy Lý Viện Viện nhận xét: "Tư Thành, lúc anh chạy bộ trông rất hấp dẫn." Yến Tư Thành sửng sốt, Lý Viện Viện cười vui vẻ tiếp: "Sau này chúng ta thường xuyên chạy bộ nhé."
Yến Tư Thành quay mặt sang chỗ khác, thần thái hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng đáp ừ.
Lúc trước thấy Yến Tư Thành chạy có vẻ dễ dàng, nên cô cũng thản nhiên nói sẽ chạy hai vòng, tưởng đâu đơn giản lắm, nhưng một vòng bằng 400m này khiến Lý Viện Viện nhanh chóng ngộ ra đau khổ, cô vật vã mãi mới xong một vòng, còn vòng còn lại, cơ hồ cô đi bộ suốt, đến 100m cuối cùng, cô tóm lấy tay Yến Tư Thành, để anh kéo cô đi nốt.
Đến vạch, cô chẳng ngại bẩn nữa, đặt mông ngồi phịch xuống dưới đất, thở phì phò, mệt tới nỗi chẳng mở nổi mắt.
Yến Tư Thành tính giờ, Lý Viện Viện chạy 800m hết tận tám phút.
Lý Viện Viện sực nhớ ra, cô còn có lớp thể dục, thầy giáo đã nói, cuối kỳ sẽ thi chạy 800m. Con gái chạy trong vòng 4 phút là đạt yêu cầu, tốc độ của cô bằng người ta chạy hai lần 800m lận...
Liên quan tới việc học, Lý Viện Viện mới ý thức được chuyện tình nghiêm trọng.
Trên đường về cô tính toán với Yến Tư Thành: "Hôm nay thầy giáo nói, vì mỗi người có giờ học khác nhau, nên thống nhất lại sẽ tập kịch từ 8h30 tới 10h30 mỗi tối thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy chủ nhật thì tập lúc 2h00 chiều cho tới 6h00. Vậy chúng ta chạy bộ trước giờ đó nhé, ngoại trừ tối thứ ba, những hôm khác em không phải học, vậy cứ 7strong0 mỗi ngày sẽ tới sân tập chạy bộ, đến 8strong0 thì em đi tập kịch."
Cô sắp xếp xong xuôi rồi mới sực nhớ ra: "Tư Thành, lịch của anh thì thế nào?"
Yến Tư Thành lập tức gật đầu: "Yến Tư Thành trước kia hình như sống rất... tự do, dạo này anh suốt ngày tới CLB, chính bọn họ cũng thấy kỳ quái. Mỗi tuần anh tới CLB hai lần là được.
Nhất trí rồi, hai người họ về nhà tắm rửa rồi leo lên giường. Trước khi ngủ, lần đầu tiên Lý Viện Viện trải giường chiếu, lại là trải giúp Yến Tư Thành, cô kéo bàn uống nước sang một bên, rồi lật sô pha lại, trải chăn lên, đặt gối đầu vào phía trước, xong xuôi hài lòng vỗ vỗ, bảo: "Tư Thành, ngủ đây nhé."
Yến Tư Thành nhìn giường của mình, vị trí này, cơ hồ ngẩng đầu phát là nhìn thấy Lý Viện Viện ngủ ở trên giường. Tuy buổi tối Lý Viện Viện ngủ không quẫy đạp, không lo sẽ nhìn thấy thứ gì không nên thấy, nhưng ở gần cô như vậy... Nhỡ lúc đang ngủ...
Yến Tư Thành không khỏi xấu hổ đỏ bừng mặt.
"Viện Viện..." Anh gọi, Lý Viện Viện cố tình không nghe, bịt tai chui thẳng vào chăn.
Thấy hành động "bịt tai trộm chuông" của cô, anh đành dở khóc dở cười nghe lời.
Nghe tiếng hít thở như thể ngay cạnh bên tai của Lý Viện Viện, anh mơ màng cả đêm, trong mơ còn thấy Lý Viện Viện lẳng lặng ngồi đó, mỉm cười nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng.
Anh cũng thất thần nhìn cô như vậy, nhìn cả đêm, không dám cử động cũng không dám hé răng câu nào.
Hôm sau Lý Viện Viện thức dậy, căn phòng đã nguyên như cũ, bàn uống nước được kê lại vị trí cũ, sô pha cũng được lật lại, trên bàn uống nước còn đặt mấy món đồ ăn vặt mà Lý Viện Viện thích nhất. Trong bếp có tiếng dao thớt lách cách, chắc là Yến Tư Thành vẫn đang bận rộn.
Lý Viện Viện nhảy vào phòng bếp, mỉm cười hỏi anh: "Tối qua anh ngủ ngon không?" Cô tưởng trước đây toàn được thụ hưởng sự hầu hạ của Yến Tư Thành, nên hôm qua coi như cô cũng đã hầu hạ anh, cho nên mới sáng ra đã giở bộ dạng đòi công.
Nhưng Yến Tư Thành không hề quay đầu lại, vẫn bận rộn thái xắt, đáp be bé: "Ừ."
Lý Viện Viện thấy lạ, hơi ngẩn ra. Yến Tư Thành bỗng nhiên đặt dao xuống, nghiêng đầu lại, Lý Viện Viện mới nhìn rõ hai lỗ mũi anh nhét đầy khăn giấy, còn thấy cả vết máu mờ.
Lý Viện Viện ngạc nhiên: "Tư Thành, sao anh lại chảy máu cam thế?"
Yến Tư Thành chau mày, khổ sở nói: "Công chúa... Không khí trong phòng khách... khô hanh quá, anh thích phòng bếp hơn, đêm nay em cho anh ngủ ở đây nhé..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.