Chuyện làm thuê tạm thời bị bỏ qua vì áp lực kỳ thi cuối kỳ cấp bách sắp tới.
Lý Viện Viện sửa lại thời khoá biểu. Rút ngắn thời gian tập thể dục, cũng
may gần đây cô cũng không tham gia vở kịch nào, có thể chuyên tâm học
tập được. Nhưng có chuyện, vẫn có thể tiến hành song song với nhau, đó
chính là chuyện quyến rũ Yến Tư Thành.
Lý Viện Viện nghĩ bụng, cô muốn tới thư viện học bài, Yến Tư Thành chắc
chắn sẽ đi cùng. Hơn nữa anh còn đọc sách nhiều hơn cô, bây giờ đã bỏ
CLB Taekwondo, mỗi ngày ngoại trừ đi học thì không còn việc gì khác, vừa khéo ở lỳ trong thư viện với cô được. Cô cũng có nhiều cơ hội liếc mắt
đưa tình với anh hơn.
Nhưng cô không ngờ, trên thực tế, chuyện "quyến rũ" một người, lại không dễ dàng đến vậy.
Hai người bọn họ ở thư viện, vùi đầu đọc sách cả ngày, bị đủ loại bài tập
quấn lấy, chẳng còn thì giờ đâu mà liếc mắt nhìn đối phương. Mặc dù ở
bên nhau suốt, nhưng quan hệ chẳng tiến triển được là bao.
Lúc ăn cơm, Lý Viện Viện cũng muốn quyến rũ Yến Tư Thành, dù sao bàn ăn
cũng nhỏ hơn bàn đọc sách, hai người bọn họ cách nhau rất gần, lúc ăn
cũng là lúc tâm trạng ai nấy đều vui vẻ. Nhưng cụ thể phải làm thế nào,
Lý Viện Viện nghĩ mãi không ra.
Chẳng nhẽ lại đút cho nhau ăn như đôi tình nhân? Phỏng chừng Yến Tư Thành sẽ
sợ tới mức lập tức quỳ xuống đất, chưa biết chừng còn quả quyết tự cắt
cổ mình. Hoặc vừa ăn vừa e ngại mỉm cười với đối phương? Yến Tư Thành
chắc hẳn sẽ lo lắng tới mức xách cô tới phòng y tế mất.
Hai người quá quen thuộc với nhau, phải làm thế nào để bày tỏ tình ý, đúng là chuyện vô cùng đau đầu.
Buổi tối về phòng, cô hỏi Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ, cô có một cô em gái
họ hàng xa định thổ lộ tình cảm với cậu bạn thanh mai trúc mã, nhưng lại không muốn quá sốt ruột mà làm hỏng mối quan hệ hài hoà hiện giờ giữa
bọn họ, vậy cô ấy nên làm thế nào?
Chu Tình vừa ngoáy lỗ tai vừa nói: "Cô em cậu định chơi trò mập mờ à, sao
không nhào tới luôn cho xong. Đưa cậu ta lên giường, rồi nũng nịu ôm cổ
đòi chịu trách nhiệm là xong."
Lý Viện Viện nghe mà toát mồ hôi hột, phớt lờ cậu ta, quay sang nhìn
Trương Tĩnh Trữ, Trương Tĩnh Trữ hơi ngần ngại nói: "Dùng cách mưa dầm
thấm đất, tặng cậu ta vài món quà nhỏ, mua đồ cậu ta thích ăn, thường
xuyên quan tâm hỏi han, đám con trai bây giờ cũng tinh nhanh lắm, chỉ
cần em cậu thành tâm, trừ phi cậu ta không thích con bé, còn không thì
đảm bảo sẽ phản ứng lại ngay."
Lý Viện Viện đồng tình, thấy Trương Tĩnh Trữ nói rất phải, Yến Tư Thành đã không chủ động, vậy thì cô sẽ xông lên.
Cô tựa hồ tưởng tượng ra thành quả, hăng hái đi ngủ.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện đột nhiên ngây ra. Cô định mua đồ ăn mà Yến Tư
Thành thích. Nhưng nghĩ ngợi hồi lâu vẫn chẳng nghĩ ra anh thích ăn gì,
bình thường mỗi buổi sáng, anh đều ăn một bát cháo và một cái bánh bao.
Đến cơm trưa, lúc nào cũng ba món, một món thịt món một rau một bát
canh. Cơm tối cũng vậy. Anh hay ăn trùng lặp. Ngày nào cũng như ngày
nào. Chứ không giống Lý Viện Viện, mỗi ngày đều đổi món ăn.
Nghĩ rồi, Lý Viện Viện không khỏi ngẩn ngơ.
Yến Tư Thành thích ăn gì, cô thực sự không biết, trước đây ở Đại Đường, bọn họ căn bản không ăn cơm cùng nhau, nên Lý Viện Viện càng không rõ. Nhớ
tới Đại Đường, trong đầu Lý Viện Viện bỗng nhiên vụt qua một thứ - kẹo
gừng.
Đó là thứ mà lần đầu gặp gỡ, Yến Tư Thành đã tặng cho cô. Mặc dù không rõ
anh có thích món đó hay không, nhưng đây là thứ chứa đựng hồi ức, chắc
hẳn sẽ bày tỏ được tình ý, Lý Viện Viện bèn hào hứng chạy tới quầy bán
đồ ăn vặt, mua ngay một túi.
Đợi đến lúc ra khỏi thư viện, trên đường tới nhà ăn, Lý Viện Viện mới lấy gói kẹo gừng ra: "Tư Thành."
Yến Tư Thành dừng chân, quay đầu lại, Lý Viện Viện đứng trên bậc thang, giơ một chiếc túi nhỏ cho anh, Yến Tư Thành cầm lấy, hoá ra là hai thanh
kẹo gừng. Trông có vẻ không hấp dẫn bằng ở Đại Đường, nhưng hai chữ kẹo
gừng to tướng trên đó Yến Tư Thành vẫn đọc được.
Viện Viện đưa anh cái này làm chi? Anh hơi khó hiểu, nhưng vẫn bình thản xé gói giấy rồi đưa cho cô: "Xong rồi."
Yến Tư Thành... Cho rằng cô muốn nhờ anh mở gói hộ ư?
Coi cô như trẻ con, anh tưởng mỗi cái chuyện xé vỏ, cô cũng không làm được sao...
Gói kẹo ngay ở trước mặt, Yến Tư Thành ôn hoà nhìn cô, khiến Lý Viện Viện nhất thời không biết có nên cầm lấy hay không.
Sau cùng, cô bèn nhận lấy, rồi ăn một cái, Yến Tư Thành xoay lại tiếp tục
đi về phía trước, Lý Viện Viện mồm ngậm kẹo gừng, gọi anh: "Tư Thành."
Cô tựa hồ giống như hồi nhỏ, nói chuyện không rõ ràng.
Yến Tư Thành vô thức quay lại, một thanh kẹo gừng quét qua mặt anh, sau đó rơi tọt vào miệng.
Mùi vị... Không giống trước đây. Có vẻ ngọt hơn nhiều.
Đường trên kẹo dấp dính, hơi khó chịu, nhưng thấy Lý Viện Viện chẳng hiểu vì
sao lại tươi cười vui vẻ, Yến Tư Thành không hề giận, anh nửa cười nửa
ca thán: "Viện Viện, đường dính hết lên mặt anh rồi."
"Anh cáu à?"
Yến Tư Thành lắc đầu.
Không cáu, miễn cô vui vẻ, thì bảo anh cắt máu tưới hoa anh cũng cam lòng, nữa là một thanh kẹo đường.
Lý Viện Viện chừng như đột nhiên nghĩ ra cái gì, có thể do cô đang đứng
cao hơn Yến Tư Thành, có thể do bỗng dưng đầu óc chợt nảy ý tinh quái,
cô vươn tay vuốt dọc mặt anh theo đường kẹo dính ban nãy.
Ngón tay cứ bị dính vào da mặt nên hơi khó di chuyển,
Lý Viện Viện cười ngoác miệng, vui vẻ hào hứng, được đụng vào mặt anh,
nhìn ngón tay mình "lưu luyến" trên đó, cô thoáng chốc có cảm giác mình
đang "sàm sỡ" Yến Tư Thành.
Cảm giác này... rất thú vị.
Tim đập loạn nhịp, Lý Viện Viện vẫn chẳng muốn thu tay lại, Yến Tư Thành
đành phải giả vờ ho khan, tránh mặt ra, cô cười cười bước xuống đứng
cạnh anh, bình thản nói: "Tư Thành, anh đi rửa mặt đi."
Lý Viện Viện nghĩ, đáng lẽ cô nên chuẩn bị sẵn khăn tay, như vậy, vừa có thể chạm vào mặt anh, vừa có thể giúp anh "lau đi"...
Ngó mặt anh, cô lại càng hân hoan, cô cảm thấy rốt cuộc bản thân cũng đã học được cách "trêu ghẹo" anh rồi.
Ai cũng bảo thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhưng kỳ thực thời gian trôi qua còn nhanh hơn con thoi, một tháng chớp mắt đã qua.
Kỳ thi cuối kỳ bắt đầu, môn tiếng Anh mà Lý Viện Viện mất ăn mất ngủ ôn
luyện, cuối cùng cũng được 70 điểm, còn cao hơn so với dự tính của cô,
phát huy hơn hẳn bình thường, cô vô cùng mừng rỡ, thầm nhủ quả nhiên có
chí thì nên.
Nhưng Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ thì cực kỳ kinh ngạc: "Học sinh gương mẫu, mải yêu nên tụt dốc à?"
Trương Tĩnh Trữ còn vỗ vai an ủi cô: "Không sao, có một bài thi thôi."
Lý Viện Viện chỉ biết cười trừ.
Ngược lại Yến Tư Thành, môn nào cũng làm không tốt, chỉ vừa đủ điểm qua, duy có môn tiếng Anh... lại trượt.
Có điều kết quả của Yến Tư Thành cũng nằm trong dự liệu của mọi người,
thậm chí Lục Thành Vũ còn kinh ngạc kêu: "Ối xời, cậu chỉ trượt có mỗi
một môn thôi à!" Lúc đó Lý Viện Viện cũng ở cạnh anh, thấy Lục Thành Vũ
nói vậy thì cảm khái đồng tình, Yến Tư Thành thế mà lại chỉ bị trượt có
mỗi một môn, cô đã xem qua sách chuyên ngành của anh, hoàn toàn chẳng
hiểu mô tê gì...
Lục Thành Vũ lại tiếp: "Như vậy mà không ăn mừng thì quả thực thiên lý bất dung!"
Yến Tư Thành cân nhắc, từ lúc ban đầu cho tới khi học kỳ này kết thúc, Lục
Thành Vũ quả thực đã giúp đỡ anh và Lý Viện Viện rất nhiều, anh bàn với
Lý Viện Viện, mời Lục Thành Vũ và Chu Tình, Trương Tĩnh Trữ cùng đi ăn,
coi như để tạ ơn bọn họ, đồng thời cũng tạm biệt học kỳ luôn.
Lý Viện Viện chuyển lại lời mời của anh cho hai chị em cùng phòng, Yến Tư
Thành lập tức được hai cô nàng khen ngợi không ngớt mồm, tâng lên thành
chàng tình lang tốt đẹp hiếm có khó tìm nhất cõi đời này.
Mọi người đều vui vẻ tụ tập, ngay cả Yến Tư Thành trước nay luôn biểu cảm như một cũng vô thức tươi cười suốt buổi.
Lục Thành Vũ uống say bét nhè, túm lấy Yến Tư Thành vừa khóc vừa gào, bấy
giờ mọi người mới biết, cậu ta vừa chia tay bạn gái, bạn gái cậu ta bỏ
rơi cậu ta, chạy theo một chàng trai đẹp mã nhà giàu ở trường khác...
Lục Thành Vũ vỗ vào ngực Yến Tư Thành, rú lên: "Tôi hận đám nhà giàu các
cậu, hận đám nhà giàu các cậu. Tại sao trên đời lại có các cậu chứ! Sao
không chết cả đi! Chết hết đi!"
Chu Tình cười ngặt nghẽo, bò lăn bò càng ra mà cười, Trương Tĩnh Trữ thì
cũng lẳng lặng học theo Lục Thành Vũ, vỗ vỗ vào vai Yến Tư Thành. Lý
Viện Viện mới học mót được cách quay phim, bèn lấy điện thoại ra quay
lại cảnh Lục Thành Vũ say khướt. Cô nhủ thầm, chờ bao giờ cậu ta tỉnh
lại, nhìn thấy đảm bảo sẽ vui lắm đây. Cô còn có thể dùng đoạn phim này
uy hiếp cậu ta, bắt cậu ta phải làm cho cô chuyện gì đó.
Trong số bọn họ, chỉ có mình Yến Tư Thành bị Lục Thành Vũ lôi lôi kéo kéo,
nhưng mặt vẫn thản nhiên như thường. Song nhìn gương mặt tươi cười của
Lý Viện Viện, anh bỗng cảm thấy chưa bao giờ thoả mãn đến thế.
Nửa năm qua, ngay cả Lý Viện Viện cũng không biết, cô trở nên phóng khoáng
hơn, hoạt bát hơn, cũng tươi cười hơn rất nhiều, cô học cách nói đùa,
trêu chọc người khác, thi thoảng còn tinh ranh làm chuyện xấu xa.
Yến Tư Thành thấy Lý Viện Viện càng sống càng giống như được trở về tuổi
thơ. Anh thấy mà mừng thay cho cô. Mỗi ngày thấy cô vui vẻ như vậy, anh
cũng vô cùng an tâm.
An tâm hơn rất nhiều so với bất kể lúc nào trước đây.
Tiệc tùng xong rồi là tới kỳ nghỉ đông.
Bỗng nhiên một vấn đề mà họ chưa từng ngờ tới đã xảy ra.
Nghỉ đông thì không thể tiếp tục ở lại trường, Yến Tư Thành phải quay về nhà anh, mà Lý Viện Viện cũng phải quay về nhà cô, bọn họ... ngày mai gặp
mặt nhau thế nào đây...
Tác giả có lời:
Yến Tư Thành: "Viện Viện, đường dính lên mặt em rồi."
Cửu la liếm: "Để tôi liếm giúp cho!"
Lý Viện Viện: = = +
Yến Tư Thành: "Viện Viện, để anh."
Cửu: ╮(╯▽╰)╭ Hai người gần gũi thật.