Giang Thần và Cố Hâm bị chủ nhiệm giáo dục bắt được phạt chống đẩy, xong còn cố ý gọi điện thoại cho cô Đường Lâm. Giọng nói của ông rất to, làm cho một đám học sinh đang leo núi cũng nghe thấy. Chờ khi mọi người trèo lên núi thì chuyện này đã lan truyền khắp năm lớp.
Khi tất cả đi lên đỉnh núi, nhìn thấy hai vị bạn học lười biếng này đang làm việc công, giúp các giáo viên chuyển đạo cụ để lát nữa các học sinh sẽ tổ chức trò chơi.
Vệ Mông hưng phấn bừng bừng chạy tới: "Thần Nhi, không phải bình thường mày cẩn thận lắm à? Sao hôm nay lại bị chủ nhiệm bắt được thế?"
Giang Thần nhìn vẻ mặt vui sướng khi bạn thân gặp họa của cậu ta, chỉ muốn đánh cho cậu ta một trận, ném thùng giấy trong tay vào lòng Vệ Mông.
"Tao thấy mày leo núi xong vẫn khỏe lắm, thế thì mang giúp tao đi. Chân Cố Hâm mới khỏi, không thể vận động mãi thế được".
Vệ Mông nhìn thùng giấy trong lòng mình: "Vậy thì tao phải đi giúp Cố Hâm chứ? Sao mày lại ném thùng của mày cho tao?"
Giang Thần: "Bê đi đi, sao mày lắm điều thế?"
Vệ Mông đành phải ngoan ngoãn bê thùng đi. Nói chung là Cố Hâm và Giang Thần chỉ giúp thầy cô chuyển ít đồ mà thôi, mang đồ đến các lớp là được.
Thùng giấy mở ra, bên trong đều là đạo cụ trò chơi.
Vị trí của lớp 10-8 được phân đến khá rộng rãi, ở bên dưới một gốc cây lớn có tuổi thọ chừng năm trăm năm. Giang Thần khoanh tay dựa vào cây chơi game trên điện thoại di động, Cố Hâm ngồi bên cạnh nghe Tưởng Nhất Bách kể chuyện lên núi gặp được chị gái xinh xắn nào đó.
Thời gian nghỉ ngơi đã đến, cô Đường hôm nay không còn mặc một cây đen như ngày thường, gọi Dương Tú đến tổ chức hoạt động. Về phần lớp trưởng tại sao vẫn được ngồi dưới thì cô cũng không còn cách nào, hắn lấy lý do chân mình vẫn chưa ổn, không leo núi được không hoạt động nhiều đuọc, nhưng nghe sao cũng thấy không ổn, không phải là hắn vẫn giúp chủ nhiệm giáo dục bê đồ đấy à.
Trò chơi ở lớp gồm hai trò, một là nhảy bao ba người, hai là đánh trống truyền hoa. Cố Hâm bị thương chân không tham gia, Giang Thần lười biếng trốn vào sau cây, chờ khi trò chơi kết thúc mới xuất hiện. Cô Đường và thầy Trần đều nhắm một mắt mở một mắt, dù sao họ cũng sớm quen với cái tính lười biếng của cậu rồi.
Trò chơi đánh trống truyền hoa mới là trò chơi quan trọng nhất. Thầy Trần bật nhạc, nhóm Alpha và Beta có ý đồ xấu, giữ quả cầu nhỏ trong tay, chờ đến khi nhạc sắp dừng mới ném đến tay các Omega, cố ý để họ lên biểu diễn tiết mục. Dương Tú là Omega nổi bật nhất trong lớp, Alpha và Beta trong lớp đều thích đùa với cậu ta, nên cậu ta là người đầu tiên bị lôi lên.
Dương Tú phóng khoáng bước lên, nói với một đám Alpha và Beta rằng: "Đã chơi thì phải chơi lớn!"
Tất cả bạn học lớp tám bắt đầu ầm ĩ hô lên, có Alpha hỏi: "Chơi thế nào?"
Bọn họ đều biết Dương Tú nhảy rất giỏi.
Dương Tú nói: "Đương nhiên là mời lên đây một bạn học, đứng bất động cạnh tớ là được."
Nhóm Alpha bắt đầu tranh nhau giơ tay, nhưng ai cũng tỏ ra ngại ngùng, đẩy đẩy đồng bọn bên cạnh.
Dương Tú thúc giục: "Nhanh lên nào."
Giang Thần đối với trò chơi này không có hứng thú, ngáp một cái. Sau đó cậu bỗng phát hiện mọi người đều dồn ánh mắt về Cố Hâm đang ngồi bên cạnh mình.
Vương Mẫn Mẫn nói: "Hay là lớp trưởng lên nhé?"
Cố Hâm còn chưa gật đầu, Giang Thần đã giơ chân đá tay của Vệ Mông bên cạnh, đẩy anh em tốt ra: "Vệ Mông nè, nó giơ tay nãy giờ!"
Toàn bộ bạn học ồn ào vỗ tay.
"Vệ Mông! Vệ Mông! Vệ Mông!"
Vệ Mông thường ngày mồm mép tép nhảy, nhưng lại chẳng có kinh nghiệm tiếp xúc với Omega bao giờ, bị Giang Thần đẩy nên ngoan ngoãn đi lên.
Quả nhiên, bố vẫn yêu con trai nhất.
Lúc này Dương Tú đã mở điện thoại di động, bật nhạc, kết nối với loa bluetooth của thầy giáo.
Vệ Mông lấy dũng khí đi lên chính giữa: "Cần tôi làm gì?"
Dương Tú nói: "Không cần làm gì, chỉ cần đứng đó thôi."
Mấy tên thích ồn ào trong lớp đều cười to. Âm nhạc Dương Tú cần đã được bật lên, cậu ta bắt đầu uốn cơ thể linh hoạt nhảy múa xung quanh Vệ Mông.
Gương mặt Dương Tú càng ngày càng gần, gần như muốn dán sát vào mặt Vệ Mông. Các bạn học khác vui muốn điên rồi, tiếng huýt sáo liên tiếp vang lên, tiếng vỗ tay không ngừng nổi. Dương Tú càng nhảy càng nhiệt tình, cả người sắp treo lên thân thể to lớn của Vệ Mông. Còn Vệ Mông bây giờ không khác gì ấm nước đun sôi, trên đầu dường như bốc lên cả luồng khí nóng!
Giang Thần dựa đầu lên vai Cố Hâm: "Suýt chút nữa người đứng trên đó chính là ông rồi".
Âm thanh của cậu gần sát bên tai, Cố Hâm hơi hoảng hốt: "Ừ, cơ hội này vẫn nên dành cho người khác thì hơn, Vệ Mông chẳng hạn".
Giang Thần lặng lẽ cười: "Nhìn mặt nó kìa, sắp cháy đến nơi rồi."
Cố Hâm không nhìn Vệ Mông và Dương Tú, mà nghiêng đầu nhìn sang phía Giang Thần, đột nhiên giơ tay che mắt cậu lại.
Hai mắt Giang Thần tối sầm: "Gì thế."
Cố Hâm nói: "Hơi cay mắt." Đây là lần đầu cậu nghe thấy hắn phê bình người khác.
Giang Thần kéo tay hắn xuống: "Cay mắt thì tự che mắt mình đi, sao lại che mắt tôi. Dương Tú nhảy đẹp thế, tôi muốn quay video lại làm lịch sử đen tối cho Vệ Mông". Trên tay cậu có điện thoại, chuẩn bị mở quay video, cuối cùng lại bị Cố Hâm che mắt, phá vỡ kế hoạch.
Cố Hâm chỉ bỗng cảm thấy mình nên làm vậy, cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Vậy quay đi".
Giang Thần liếc hắn, sau đó ấn nút quay video. Lúc này đã đến giai đoạn cao trào, Vệ Mông không dám mở to mắt, còn Dương Tú rất chuyên nghiệp, không hề ngượng ngùng, cuối cùng còn làm một động tác vòng tay qua cổ Vệ Mông.
Cậu ta buông Vệ Mông ra, nói: "Cám ơn bạn nhảy tạm thời của tôi, bạn học Vệ Mông!"
Sau đó vui vẻ cúi đầu về phía cả lớp.
Vệ Mông đỏ bừng mặt, chạy như trốn về bên người Giang Thần, đặt mông ngồi xuống rồi mà vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Đúng là một cậu trai Alpha hay xấu hổ!
Giang Thần cố ý đem video mới quay được cho Vệ Mông xem, khen: "Không tệ, đúng là một cây cột cứng rắn".
Vệ Mông muốn cướp điện thoại, Giang Thần nhanh chóng nhét điện thoại vào ngực Cố Hâm. Cố Hâm nhận lấy, nhét vào túi áo.
Vệ Mông lên án: "Lớp trưởng, tránh ra!"
Vệ Mông muốn đi tới lấy điện thoại, nhưng Giang Thần giang tay ngăn cản: "Mơ đi!"
"Lớp trưởng, đưa điện thoại cho tôi, ông không thể đồng lõa với Thần Nhi được". Vệ Mông giãy dụa trong vô vọng.
Giang Thần tự tin dựa vào Cố Hâm: "Lớp trưởng là người của tôi, đương nhiên phải giúp tôi rồi".
Giang Thần theo quán tính ngửa người về phía sau, rơi thẳng vào ngực Cố Hâm. Cố Hâm muốn giữ cân bằng, không đụng phải bạn học kế bên, nên đành phải ôm lấy cậu.
Trò chơi tiếp tục, Vệ Mông không lấy được điện thoại của Giang Thần đành phải ngoan ngoãn ngồi lại chỗ mình. Còn Giang Thần thấy dựa vào Cố Hâm dễ chịu quá nên không muốn động đậy. Cuối cùng Cố Hâm vẫn phải nâng cậu dậy.
Mà đúng lúc này, nhạc ngừng lại, quả cầu hoa cũng không biết thế nào mà rơi vào ngực Giang Thần.
Giang Thần nhìn quả cầu hoa nóng phỏng tay trong ngực mình: "... Ai ném?"
Một bạn học Beta yên lặng giơ tay lên, cười xấu hổ: "Ngại quá, tớ trượt tay nên ném hơi cao".
Đúng như vậy, trừ ba kẻ đang đùa giỡn ra thì mọi người đều có thể chứng minh bạn học nữ Beta này không hề cố ý.
Giang Thần lập tức nhìn về phía cô Đường làm quản trò: "Cái này không được tính chứ ạ?"
Hôm nay tâm trạng cô Đường không tệ lắm: "Sao lại không tính, em lên đi, Giang Thần".
Dương Tú vất vả lắm mới có cơ hội bắt Giang Thần làm trò, khiêu khích: "Sao thế, Giang Thần, tôi cũng đã lên rồi, cậu đừng sợ, lên đi".
Nhưng Giang Thần là loại người sẽ bị khiêu khích sao?
Chắc chắn là không rồi!
"Dương Tú, khiêu khích cũng vô dụng." Giang Thần vứt quả cầu hoa đi, nhưng vẫn chống vai Cố Hâm đứng dậy.
Người khác tuân thủ quy tắc trò chơi, thì cậu cũng sẽ tuân thủ.
Dương Tú: "Vậy cậu biểu diễn gì?"
Giang Thần ngẫm nghĩ: "Talk Show?"
Cả lớp đều cười.
Talk Show quả là phù hợp với phong cách cá muối của Giang Thần. Cố Hâm cũng bị cậu chọc cười.
Đương nhiên, Giang Thần sẽ không làm thế rồi, cậu chỉ tiện miệng đùa một chút thôi.
"Chờ một chút." Mới nãy cậu trông thấy trong số đạo cụ của các thầy cô mang đến có nhạc cụ mình có thể sử dụng.
Chốc lát sau, cậu trở về, trên tay nhiều thêm một cây đàn ghita.
Lúc Cố Hâm nhìn thấy ghita thì trong lòng cảm thấy ngoài dự đoán, bởi vì trong ký ức của hắn, hắn chưa từng thấy Giang Thần học ghita bao giờ.
Hắn không biết Giang Thần học ghita từ bao giờ.
Đáng lẽ hắn không nên chuyển trường. Dường như hắn đã bỏ lỡ thật nhiều dấu vết trưởng thành của Giang Thần. Ngay cả ghita cậu học lúc nào cũng không biết, trong lòng bỗng dâng lên sự bơ vơ lạc lõng.
Giang Thần ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, thử vài âm: "Sau đây mời mọi người thưởng thức tiết mục của tôi."
Giống như Giang Thần lúc nãy, Cố Hâm lấy điện thoại di động của mình ra, ấn mở chức năng quay video.
Vệ Mông hỏi Cố Hâm: "Thần Nhi còn biết đánh ghita sao, sao tôi không biết nhỉ".
Cố Hâm không nói gì, bởi vì hắn cũng muốn biết Giang Thần học ghita từ lúc nào. Tuy nhiên, nghe Vệ Mông nói vậy hắn cũng thoáng yên lòng.
Trong lúc cả lớp còn chờ mong Giang Thần sẽ đàn một ca khúc kinh điển thịnh hành nào đó thì nghe thấy khúc nhạc dạo của bài "Ngôi sao nhỏ".
Cả lớp:???
Phụt.
Vạn vạn không ngờ tới, Giang Thần lại đàn "Ngôi sao nhỏ", không phải cậu nên đàn một ca khúc tình ca buồn nào đó sao?
Thế nhưng cả lớp vẫn chân thành lắng nghe cậu đánh đàn. Ca khúc "ngôi sao nhỏ" nhẹ nhàng đáng yêu, lại mang theo cảm giác vui vẻ thoải mái. Học sinh lớp mười vẫn còn là những cô nhóc cậu nhóc không lớn không nhỏ, vẫn là những thiếu niên đậm chất trẻ con, nghe ca khúc này cũng thấy vui tai vui lòng.
Một bài 'Ngôi sao nhỏ' đàn xong, Giang Thần lịch sự cúi chào khán giả.
Cậu nhận được tràng vỗ tay của tất cả các bạn học, thậm chí có cả bạn học lớp bên.
Lớp bên cạnh lớp họ vừa vặn lại chính là lớp của hoa khôi khối mười Âu Nhược Nghi – lớp 10-9. Lớp 10-9 không đoàn kết cho lắm, bầu không khí trong lớp trầm trầm buồn buồn. Âm nhạc của lớp 10-8 truyền đến, lúc là múa, lúc là ghita, muôn màu muôn vẻ, hấp dẫn ánh mắt lớp họ.
Giang Thần hoàn thành nhiệm vụ của mình, lại lần nữa bị ép thể hiện sự ngầu lòi giữa đám đông, tạo được danh tiếng không nhỏ. Cậu không trả ghita lại mà đi thẳng về chỗ ngồi của mình.
Vệ Mông lập tức nói: "Sao mày còn biết đánh ghita nữa vậy?"
Giang Thần bắt đầu ưỡn ngực khoe khoang: "Trời sinh đã biết."
"Cái rắm ý, tao không tin." Vệ Mông thẳng tính, hỏi Cố Hâm, "Lớp trưởng, ông cũng không biết nó biết đánh ghita nhỉ?"
Cố Hâm lúc này mới gật đầu: "Ừ, không biết, ông học lúc nào thế?" Hắn hỏi Giang Thần.
Giang Thần thần bí cười cười, vừa định nói chuyện, thì trò chơi đã bắt đầu. Cậu ném quả cầu vào tay Cố Hâm.
Trò chơi chỉ được chơi đến buổi trưa, cơm trưa là lương khô học sinh tự mang, hoặc tự đến cửa hàng tạp hóa mua về.
Cố Hâm và Vệ Mông cõng theo một đống đồ ăn, trải tấm vải mẹ Cố chuẩn bị ra, ăn cơm theo đúng phong cách đi dã ngoại.
Tưởng Nhất Bách và Giang Thần phụ trách đi mua đồ uống, bốn người chọn một gốc cây lớn cùng ăn cơm.
Cơm trưa của họ khá phong phú, có sushi, có bánh kem dâu, có salad hoa quả, còn kèm theo cả khoai tây chiên và đồ ăn vặt.
Buổi chiều giáo viên tập hợp học sinh lại, phát lều vải xuống. Tám người một lều, bởi vì số nam Beta khá ít nên khi nhận lều vải, Giang Thần còn thấy hứng thú đi dựng lều các bạn học.
Cậu cùng Lưu Sâm ngồi cùng bàn dựng lều ở một chỗ, rất vừa lòng thỏa ý.
Buổi tối hôm nay sẽ tổ chức hoạt động nướng đồ ăn, mỗi lều một nhóm. Chạng vạng tối, trường bắt đầu phát đồ xuống.
Các bạn học phân công hợp tác, cầm nguyên liệu nấu ăn, rửa rau, nướng thịt.
Lưu Sâm trong lớp được coi là một bạn học có tính cách hiền hòa, nhưng lần này được phân đồ ăn lại thể hiện ra trình độ nấu nướng của mình. Giang Thần ngồi bên cạnh, cứ thấy cậu ta nướng được một xiên thì ăn một xiên.
Lưu Sâm không thể nhịn được nữa: "Giang Thần, ông tự nướng đi, tôi còn chưa được ăn miếng nào nè".
Giang Thần cảm thấy cậu ta nói có đạo lý, tự chọn một chiếc chân gà lớn, tự tin học theo Lưu Sâm quét mật, trở mặt. Một trận gió thổi đến, thổi khói vào mắt cậu, cậu ném chân gà lên giá nướng, che mắt chờ cơn gió đi qua.
Chờ đến khi cậu lật lại, chân gà lớn thành công cháy đen.
Lưu Sâm: "..."
Giang Thần định đi tìm Cố Hâm, nhưng bên Cố Hâm toàn mấy tên Alpha to lớn, nguyên liệu đồ ăn còn không đủ phải đi đòi thêm. Giang Thần không biết làm sao đành phải trở về nhóm mình, tiếp tục mặt dày bám dính Lưu Sâm. Một người yêu hòa bình như Lưu Sâm đành nhẫn nhịn, thôi thì chỉ nướng thêm một phần ấy mà, cậu ta có thể!
Đóng vai người mẹ một lần thôi, có gì đâu!
Hoạt động buổi tối chính là ca hát khiêu vũ, các bạn học tự do chơi đùa. Cố Hâm bị Âu Nhược Nghi quấn lấy, còn Giang Thần bị kéo đi biểu diễn 'Ngôi sao nhỏ'. Nhưng Giang Thần sống chết không chịu, bị mọi người kéo sang chơi ma sói. Giang Thần tuy lười nhưng thích chơi trò chơi, mỗi lần cậu ở bên nào bên đó sẽ thắng, coi như cũng là một loại năng lực.
Mười giờ tối, mọi người chơi đùa nhốn nháo đều đã mệt mỏi, thầy cô bắt đầu căn dặn học sinh về lều nghỉ ngơi, kiểm kê lại sĩ số, đợi học sinh về hết còn sắp xếp người trực ca đêm.
Giang Thần từ nhỏ đến giờ chưa từng ngủ ở phòng nhiều người, huống chi còn ngủ cùng nhiều Beta như vậy. Lúc bé kỳ nghỉ hè đi chơi cậu cũng chỉ ngủ phòng hai người, ở cạnh Cố Hâm. Lần này lại chỉ có mình cậu nên không thế nào ngủ được, nói cho cùng bạn bè xung quanh cũng đều là những người lạ lẫm.
Nằm được một tiếng, bụng của Giang Thần kêu ùng ục.
Cậu đói.
Bạn học bên cạnh phần lớn đều đã mệt mỏi ngủ say, còn cậu thì vẫn rất tỉnh táo.
Cậu trốn trong chăn nhắn tin cho Cố Hâm.
Giang Thần: Đói, tối nay ăn chưa no.
Cố Hâm: Đến đây.
Cậu bò ra ngoài, đi đến lều vải của Cố Hâm ở phía sau, vừa lúc gặp được Cố Hâm từ trong lều đi ra.
Cố Hâm đeo một cái túi nhỏ, hắn kéo khóa kéo, lộ ra hai hộp mì tôm, nhỏ giọng nói: "Lúc tối mua ở cửa hàng tạp hóa."
Giang Thần: "Không có nước sôi thì làm sao ăn? Ăn sống?"
Cố Hâm tự nhiên dắt lấy tay cậu: "Đi theo tôi."
Giang Thần hỏi hắn: "Đi đâu?"
Cố Hâm dẫn cậu đi xuyên qua một dãy nhà, đến ký túc xá của công nhân viên, tầng một kí túc có phòng nước nóng.
Hắn nói: "Hôm nay đi tìm WC phát hiện ra, không ngờ chúng ta có thể dùng tới."
Giang Thần nhìn thoáng qua bàn tay hắn đang nắm tay mình, nói: "Tôi còn không nghĩ ông chuẩn bị cả mì tôm cơ đấy. Bây giờ mấy cửa hàng tạp hóa đều đóng cửa rồi nhỉ?"
Buổi tối trên núi không có ai, cửa hàng tạp hóa không mở suốt 24h, đã sớm đóng cửa.
"Tôi đoán trước." Cố Hâm hơi đắc ý, lúc này mới buông tay cậu ra, xé mở nắp hộp mì, đi đến rót nước nóng vào.
Chốc lát sau, hai người họ ngồi trên bàn đá trong rừng cây mở hộp mì ra.
Một trận gió thổi qua, mùi mì tôm thơm phức nồng đậm bay về khu lều trại, các bạn học còn chưa ngủ tức giận đến mức chỉ muốn chửi ầm lên!
Đáng ghét, tên ngu nào nửa đêm còn ăn mì tôm! Thật độc ác!