Beta

Chương 13:




Edit + Beta: ALice
Bồ Dao Tri vốn tính toán chờ hết tiết học xong, sẽ đi qua tìm Hoài Thi, năn nỉ cậu ta, hỏi cậu ta một chút vì sao lại tâm tình không tốt. Nhưng ở dưới sự giám sát gần như là khắc nghiệt của Cung Trầm, thì Bồ Dao Tri chỉ có thể ngoan ngoãn ngốc một chỗ mà làm bài, căn bản không rảnh cũng không có thời gian đi tìm Hoài Thi.
Mà dưới cường độ cao của biển đề, thì Bồ Dao Tri cũng rất nhanh mà ném chuyện này ra sau đầu.
Suốt một tuần, cậu bị bắt đắm chìm trong biển đề.
Vì để nâng cao thành tích của cậu, Cung Trầm thậm chí còn cực kì săn sóc mà chuyên môn mua cho cậu mười quyển sách bài tập.
Mà vài tờ đáp án ở cuối mỗi cuốn sách bài tập, thì Cung Trầm lại càng săn sóc chu đáo trước tiên thay cậu xé xuống.
Cung Trầm để bụng thành tích của cậu như thế, thì cậu hẳn là cảm thấy cao hứng mới đúng.
Nhưng mà.
Nhìn đề bài rậm rạp trên sách bài tập trước mắt, Bồ Dao Tri vốn dĩ đầu óc không đủ dùng, thật sự là vui vẻ không nổi.
......
Cuối tuần.
Thứ bảy buổi sáng 8 giờ, Bồ Dao Tri đã sớm rời giường mặc quần áo xong xuôi, sau đó xuống lầu bắt đầu chờ đợi.
Sợ Cung Trầm gọi cậu qua đó để làm bài tập, cậu thậm chí còn đeo cặp sách trên lưng nữa, mang theo bài tập trong sách giáo khoa còn có sách bài tập đều bỏ hết vào cặp sách.
9 giờ đúng, tài xế riêng của Cung gia xuất hiện.
Bộ dáng của tài xế Bồ Dao Tri cũng không xa lạ.
Lần trước chính là vị này đưa cậu trở về.
Nhìn thấy tài xế 'quen thuộc', Bồ Dao Tri trong lòng một nhẹ, tức khắc không hề khẩn trương giống vừa rồi nữa.
Cậu tay chân lanh lẹ kéo ra cửa xe lên xe. Sau khi lên xe, Bồ Dao Tri đeo cặp sách, không hiểu ra sao hỏi: "Chú tài xế, chú biết hôm nay bạn học Cung Trầm gọi con qua đó để làm gì không ạ?"
Tài xế mỉm cười, trả lời tích thủy bất lậu.
"Ngài có thể tự mình đi hỏi thiếu gia."
Chính là bởi vì đã hỏi rồi, nhưng bạn học Cung Trầm không chịu nói đó......
Bồ Dao Tri trong lòng hơi hơi buồn bực.
Hy vọng đừng thật sự gọi cậu qua đó làm bài......
Ngồi trên xe, xe liền khởi động.
Nhưng hướng mà xe chạy, lại không phải biệt thự Cung gia.
Nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ xe dần dần càng thêm xa lạ, ánh mắt Bồ Dao Tri càng thêm mê mang.
Đây là muốn đi đâu chứ?
Không phải gọi cậu qua đó giải đề sao?
Hai tiếng sau, xe dừng lại.
Tài xế ở ghế điều khiển cung kính nói: "Tiểu tiên sinh, tới rồi."
Bồ Dao Tri yên lặng dạ một tiếng, có chút ngây người há hốc mồm mà đẩy cửa xuống xe.
Xuất hiện ở trước mắt cậu, là một câu lạc bộ cưỡi ngựa xa hoa ở vùng ngoại thành.
Ngoài câu lạc bộ cưỡi ngựa, là mặt cỏ tầm nhìn bình thản trống trải, mênh mông vô bờ.
Mà chung quanh câu lạc bộ cưỡi ngựa, còn lại là biệt thự lớn lớn bé bé được trang hoàng cực kì quý giá xa hoa, hiển nhiên là được dùng để cho khách đến cư trú.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Tình cảnh trước mắt, vừa thấy chính là nơi mà chỉ những Alpha và Omega gia cảnh xuất chúng mới có thể tới.
Bồ Dao Tri chỉ là một Beta cái gia thế thường thường thậm chí có thể nói là nan kham xuất hiện ở chỗ này, quả thực giống như một con gà rừng xuất hiện ở trong ổ phượng hoàng kim bích huy hoàng vậy.
Bồ Dao Tri đứng tại chỗ, cậu không biết có thể đi chỗ nào, cũng không có phương thức liên hệ của Cung Trầm, vì thế bộ dáng trong lúc nhất thời có vẻ cực kì quẫn bách.
Mà bên kia, sau khi đến nơi, thì tài xế móc di động ra, lập tức tận chức tận trách hội báo với Cung Trầm.
"Thiếu gia, tiểu tiên sinh tới rồi, đang chờ ở cổng lớn."
Bên kia.
Cung Trầm ừ một tiếng, tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại xong, Cung Trầm đưa điện thoại di động bỏ vào trong túi, theo sau nhấc chân liền đi.
Một bên, Lệ Túc thấy thế, không khỏi nhướng mày hỏi: "Đi đâu thế?"
Cung Trầm cũng không quay đầu lại: "Đón người."
Cung Trầm ra tới chơi từ trước nay đều không mang theo người khác.
Lệ Túc vừa nghe, tức khắc tới hứng thú.
Lệ Túc: "Ai vậy?"
Cung Trầm không đáp, đi xa.
Lệ Túc suy tư một chút.
Gần nhất có quan hệ tương đối gần với Cung Trầm...... Nhưng thật ra có một người.
Đột nhiên, vẻ mặt của Lệ Túc trở nên có chút quái dị.
Hiện tại lại đây.....
Chẳng lẽ là tên Beta cấp thấp hạ tiện tên Bồ gì đó sao?
Trong lúc Lệ Túc đang vẻ mặt quái dị, thì lúc này, người hầu Lệ gia đi theo Lệ Túc câu lạc bộ cưỡi ngựa đột nhiên cầm di động, lặng lẽ đến bên cạnh Lệ Túc, tiếp theo thấp giọng nói: "Thiếu gia... Ứng thiếu gia cậu ấy...... Không nghe điện thoại."
Nháy mắt, chỉ thấy Lệ Túc vừa rồi còn mang theo tản mạn cười nhạt chợt trầm mặt.
Lệ Túc âm mặt hỏi lại: "Không nghe?"
Người hầu cúi đầu, đúng sự thật đáp: "Đúng vậy."
Cái tay đang ôm Omega kia của Lệ Túc không khỏi căng thẳng.
Omega trong lòng ngực nũng nịu hô đau một tiếng, sau đó nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Túc, nhỏ giọng làm nũng nói: "Lệ Túc thiếu gia, anh véo em đau."
Lệ Túc phảng phất ngoảnh mặt làm ngơ.
Chỉ nghe Lệ Túc cười lạnh một tiếng, ngay sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, người hầu tôn xưng Ứng Tự Trọng cậu ta một tiếng Ứng thiếu gia, thì một tên Beta hạ tiện cấp thấp còn thật sự cho rằng mình thật là Lệ gia thiếu gia hay sao?"
Cũng dám không tiếp điện thoại của hắn?!
Lệ Túc nén giận.
Lệ Túc tức giận ngập đầu, quay lại nhìn về phía Omega trong lòng ngực mình.
Hắn ra tiếng mệnh lệnh: "Đưa điện thoại cho tôi."
Omega lạnh lùng mà theo tiếng, không dám phản kháng, lập tức ngoan ngoãn đưa di động của mình qua.
Lệ Túc lạnh mặt cầm lấy, tiếp theo cực kì lưu loát nhập vào một chuỗi số di động, sau đó gọi đi.
Vài giây sau, đối phương bắt máy.
Sau khi có người tiếp điện thoại, Lệ Túc đổ ập xuống, mở miệng liền mắng: "Ứng Tự Trọng, cậu mẹ nó cũng dám không tiếp điện thoại tôi sao? Có phải cậu đã quên thân phận của mình hay không? Cần tôi tới nhắc nhở cậu sao?"
Điện thoại đầu kia Beta bình tĩnh mà nói chút cái gì.
Beta bên kia vừa dứt lời, thì Lệ Túc lửa giận bùng lên, tức giận tức khắc càng thêm tràn đầy.
Hắn duỗi tay thô bạo đẩy Omega trong lòng ngực sang phía người bên cạnh, tiếp theo duỗi tay, lửa giận hừng hực mà cầm lan can trước mặt, lòng bàn tay không tự chủ được mà dần dần dùng sức.
Song sắt dày gần năm centimet, dưới lực tay của Alpha đỉnh cấp, cứ như vậy sống sờ sờ mà biến dạng, sau đó bị bẻ gãy.
Lệ Túc kiềm nén lửa giận, ra tiếng mệnh lệnh Beta đầu kia điện thoại: "Ứng Tự Trọng, tôi chỉ nói một lần, cậu, hiện tại lập tức lại đây cho tôi."
Đối phương không đáp, mà trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Túc tức giận, rốt cuộc khắc chế không được hắn giơ tay ném văng di động trong tay.
Di động rơi xuống đất, màn hình trong khoảnh khắc vỡ thành hình bông tuyết.
Hiển nhiên đã không thể lại dùng nữa.
Một bên, Omega biết rõ Lệ gia tài lực, cho nên cũng không đau lòng vì di động của mình.
Nhưng cậu ta không khỏi tò mò Beta ở đầu kia điện thoại rốt cuộc là ai.
Người có thể khiến Lệ Túc tức giận như thế, tất nhiên không bình thường.
Trong lòng Omega không khỏi có chút đố kỵ.
Đố kỵ thì đố kỵ, ở trước mặt Alpha đỉnh cấp Lệ Túc này, cậu ta lại một câu cũng không dám hỏi.
Dù sao cậu ta thật vất vả mới leo lên Lệ Túc, nếu không cẩn thận chạm phải nghịch điểm của Lệ Túc mà bị đá, vậy mất nhiều hơn được.
Lệ Túc tâm thần trầm trầm.
Một lát sau, hắn bình tĩnh lại.
Sau khi bình tĩnh lại, trên mặt hắn lại lần nữa treo lên nụ cười nhạt tản mạn bất cần đời giống như trước đây.
Chỉ nghe tiếng hắn cười nhạo.
"Không tới thì thôi." Lệ Túc cười nhạo, khinh thường hừ lạnh, "Bất quá chỉ là một tên Beta hạ tiện mà thôi, thật xem mình như nhân vật ghê gớm lắm à?"
Omega thấy trên mặt Lệ Túc treo lên tươi cười một lần nữa, trong lòng một nhẹ, tiếp theo lập tức không chút nghĩ ngợi lại lần nữa ôm lấy cánh tay Lệ Túc.
Omega ủy khuất làm nũng: "Lệ Túc thiếu gia vừa rồi doạ người ta sợ chết......"
Cùng thời gian.
Cung Trầm đi ra ngoài câu lạc bộ cưỡi ngựa, đến chỗ mà tài xế sở hội báo.
Hắn đứng yên ở trước mặt Bồ Dao Tri.
Cung Trầm cuối cùng cũng xuất hiện, Bồ Dao Tri đang đứng ở tại chỗ quẫn bách lại co quắp tức khắc thở phào khẩu khí.
Bồ Dao Tri đối diện, Cung Trầm rũ mắt, nhìn về phía cặp sách Bồ Dao Tri sau lưng.
Cặp sách nặng trĩu, hiển nhiên chứa không ít sách và bài tập.
Cung Trầm trầm mặc hai giây.
Hai giây sau, Cung Trầm nhìn cặp sách sau lưng cậu, mở miệng hỏi: "Cậu mang cái này tới làm gì?"
Bồ Dao Tri yếu ớt đáp lại: "Tôi cho rằng hôm nay cậu gọi tôi qua là để làm sách bài tập......"
Cung Trầm: "......"
Cung Trầm lại lần nữa trầm mặc.
Trong lúc Cung Trầm trầm mặc, Bồ Dao Tri ngẩng đầu nhìn về phía câu lạc bộ cưỡi ngựa sau lưng Cung Trầm, rất là khó hiểu hỏi: "Bạn học Cung Trầm, chúng ta vào trong này là muốn làm gì nha?"
Cung Trầm xoay người.
Cung Trầm: "Dạy cậu cưỡi ngựa."
Bồ Dao Tri yên lặng ò một tiếng, bước chân ngắn nhỏ đuổi kịp.
Cậu không hiểu ra sao, đầy mặt nghi hoặc.
Bồ Dao Tri thầm nghĩ trong lòng.
Thi cuối kì... sẽ phải thi cả môn này nữa sao?
Đi theo Cung Trầm vào trong câu lạc bộ cưỡi ngựa, trang hoàng bên trong cực có phong cách khiến cậu càng thêm quẫn bách và co quắp.
Cậu gắt gao đi theo phía sau Cung Trầm, sợ bị chậm nửa bước.
Bồ Dao Tri đi theo Cung Trầm lên thang máy đi vào lầu 3, sau đó một đường đi thẳng, đi vào trong khu nghỉ ngơi chuyên dụng dành cho khách VIP đỉnh cấp ở lầu 3.
Đi vào khu nghỉ ngơi VIP to như vậy xong, Cung Trầm dừng lại bước chân.
Bồ Dao Tri cũng theo đó ngừng lại. Trong phòng nghỉ, còn có hai người khác.
Một người cậu đã từng gặp qua rồi, là người thường xuyên chuyện phiếm với Cung Trầm trong trường học.
Nếu đoán không sai..... Hẳn là cũng là một Alpha.
Một người khác cậu chưa từng thấy bao giờ.
Cậu ngửi không được tin tức tố, nhưng mà xem bộ dáng thân mật của cậu ta và Alpha kia, thì hẳn là một...... Omega.
Ba người ở đây, cậu chỉ tương đối thân với Cung Trầm, hai người khác với cậu mà nói, hoàn toàn xa lạ.
Ở trước mặt người xa lạ cậu liền trở nên vô cùng nội hướng, trốn ở phía sau Cung Trầm, sợ hãi chào hỏi về phía Lệ Túc cùng Omega ở đối diện.
"À... ừm...... Chào mọi người nha."
Omega thiện ý mà lộ ra tươi cười với cậu, lễ phép đáp lại một câu xin chào.
Còn Lệ Túc, sau khi nhìn thấy Bồ Dao Tri, thì ánh mắt tức khắc trở nên khinh miệt và khinh thường.
Lệ Túc quét mắt Bồ Dao Tri, theo sau tầm mắt vừa chuyển.
Hắn đột nhiên nói với Cung Trầm: "Cung Trầm, tôi phải hảo tâm nhắc nhở cậu một câu. Tốt nhất cậu đừng để bị loại Beta hạ tiện cấp thấp giỏi về ngụy trang này lừa bịp."
Cung Trầm vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ.
"Sẽ không."
Lệ Túc nghe tiếng cười khẽ, "Phải không, vậy chúng tôi đây liền rửa mắt mong chờ."
Phía sau Cung Trầm, Bồ Dao Tri mờ mịt chớp chớp mắt, nghe không rõ.
...... Có ý gì vậy?
Bọn họ đang nói cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.