Edit + Beta: ALice.
Bước chân Cung Trầm dừng hẳn.
Hắn bình tĩnh mà nhìn Bồ Dao Tri, đôi mắt thâm trầm mắt cũng không chớp.
So với 6 năm trước, Bồ Dao Tri thay đổi cực lớn.
6 năm trước, bộ dáng cuối cùng của Bồ Dao Tri mà Cung Trầm chứng kiến là trầm mặc lại tối tăm. Cả người giống như hoàn toàn bị phong bế, ngăn cách với ngoại giới.
6 năm trước, Bồ Dao Tri ở trong trường luôn mặc một chiếc áo hoodie có mũ choàng.
Ngày thường ở trường học, cả ngày cậu đều mang mũ choàng to rộng che kín mặt mình dưới mũ.
6 năm sau, dáng người của Bồ Dao Tri vẫn cực kỳ thon gầy như cũ nhưng chiều cao lại hơi tăng thêm vài phần.
Đương nhiên.
Tuy rằng cao hơn một chút, nhưng làm Beta lại gần như hoàn toàn không theo kịp Alpha cao gần 1m9 là Cung Trầm này.
Vẻ mặt của Bồ Dao Tri cũng không tối tăm như 6 năm trước, nhưng vẫn không hề có bất cứ tươi cười nào như cũ.
Cậu mặc một bộ tây trang lẳng lặng mà đứng ở kia. Vẻ mặt bình tĩnh cũng không có tươi cười nào, thật giống như đã mất đi khả năng cười từ lâu.
Nhưng Cung Trầm cẩn thận phát hiện, bộ tây trang mà Bồ Dao Tri đang mặc trên người cũng không vừa vặn.
Giống như là đi mượn hơn.
Cung Trầm tinh tế quan sát kích cỡ tây trang một lát, rồi sau đó như là liên tưởng đến điều gì. Tầm mắt vừa chuyển chậm rãi chuyển hướng đến trên người của một Alpha khác đang đứng chặn trước mặt mình.
Sau khi nhìn thấy chiều cao của Sở Thẩm Lộ xong, Cung Trầm nháy mắt liền xác định.
Bộ tây trang mà Bồ Dao Tri mặc trên người —— là của Alpha này.
Xác định được đáp án xong, không biết vì sao trong lòng Cung Trầm lại có chút không tốt.
Hắn tâm phiền ý loạn mà kéo kéo cà vạt.
Cung Trầm nhíu mày, tầm mắt đánh giá mà quét nhìn Sở Thẩm Lộ một vòng từ trên xuống dưới.
Đó là một loại ánh mắt cực độ bắt bẻ và ghét bỏ.
Hương vị tin tức tố thấp kém.
Lùn.
Quần áo giá rẻ.
Bộ dáng bình thường.
Nhìn qua thì chỉ số thông minh cũng không quá cao.
......
Cung Trầm cực độ bắt bẻ ở trong lòng mà đánh giá Sở Thẩm Lộ một phen. Tiếp theo rất nhanh liền mất đi toàn bộ hứng thú với Sở Thẩm Lộ mà dời đi tầm mắt.
Đối diện.
Sở Thẩm Lộ đồng dạng cũng nhìn thấy tầm mắt của Cung Trầm lạnh lùng mà đảo qua mình một vòng.
Mang theo ý...... căm thù rõ ràng.
Mẫn cảm cảm thấy đối phương không thích mình, thanh âm của Sở Thẩm Lộ cứng lại, có chút không hiểu ra sao.
Hắn...... làm gì sai sao?
Trong lúc Sở Thẩm Lộ hai mắt mờ mịt, đồng thời Cung Trầm cũng đang kiên nhẫn chờ.
Chờ động tác kế tiếp của Bồ Dao Tri.
Hắn biết Bồ Dao Tri cũng thấy được hắn.
Hắn nổi bật như vậy mà đứng ở chỗ này, Bồ Dao Tri không có khả năng nhìn không thấy.
Cách 6 năm lại đột nhiên gặp lại lần nữa, hắn không biết rốt cuộc Bồ Dao Tri sẽ có phản ứng như thế nào.
Tiến lên lấy lòng?
Kinh hoảng thất thố?
Xoay người bỏ chạy?
Hắn không biết.
Cho nên hắn đang chờ mong.
Nhưng mà.
Lại chỉ thấy tầm mắt của Bồ Dao Tri nhàn nhạt mà đảo qua một vòng quanh người hắn. Tiếp theo rất nhanh liền vô cùng bình tĩnh mà thu hồi.
Bộ dáng thật giống như......
Vốn dĩ không quen biết hắn.
Cung Trầm vẻ mặt cứng đờ.
Hắn nghĩ tới vô số loại khả năng.
Chỉ duy độc không nghĩ tới khả năng này.
Vẻ mặt của hắn có chút cứng đờ, khó có thể tin mà quay đầu nhìn về phía Bồ Dao Tri.
Nhưng người sau sớm đã thu hồi tầm mắt.
Giống như căn bản không có hứng thú gì đối với hắn.
Hắn không tin Bồ Dao Tri không nhận ra hắn.
Cách 6 năm, hắn cơ hồ chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cậu nên hắn không tin Bồ Dao Tri sẽ quên hắn.
Quên mất bộ dáng của hắn.
Quên mất ba năm bị bạo lực học đường thời cao trung, quá khứ hắc ám nghĩ lại mà kinh kia.
Quên mất tình cảnh ở phòng y tế chín năm trước...... Bởi vì hiểu lầm mà hắn dùng ánh mắt chán ghét khinh thường, nói không lựa lời mà mắng cậu là đồ ghê tởm.
—— hắn không tin cậu đã quên hắn.
Có lẽ, Bồ Dao Tri chỉ là đang ngụy trang mà thôi.
Cố ý giả bộ không quen biết hắn.
Có lẽ là bởi vì thân phận cách xa, xấu hổ không dám nhận.
Lại hoặc là......
Là bởi vì nguyên nhân khác.
Giờ phút này, bởi vì Bồ Dao Tri một bộ hoàn toàn không quen biết hắn khiến Cung Trầm không khỏi càng thêm tâm phù khí táo.
Cung Trầm kiên nhẫn đợi một lát cũng không chờ được phản ứng nào của Bồ Dao Tri, nhưng thật ra chờ tới bảo vệ.
Không dự đoán được Cung Trầm đột nhiên đi vào công ty ngay lúc này. Tám nhân viên an ninh kinh hoảng thất thố, vội vàng tiến lên chuẩn bị đuổi hai người Bồ Dao Tri và Sở Thẩm Lộ ra khỏi đại sảnh lầu một.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice's House.
Thấy thế, Cung Trầm nhíu mày lạnh giọng mệnh lệnh nói: "Không cần đuổi, ra ngoài đi."
Mấy nhân viên an ninh ngẩn ra, đáp vâng rồi chậm rãi ra ngoài.
Sau khi bảo an ra ngoài, Cung Trầm đứng ở tại chỗ cũng không quay đầu lại. Hắn nâng nâng cằm về phía lễ tân, lại mệnh lệnh cho một bí thư phía sau nói: "Hỏi một chút, mục đích mà hai người này đến công ty là gì."
Trên thực tế, Cung Trầm rõ ràng có thể trực tiếp đi hỏi Sở Thẩm Lộ đang chắn ở trước mặt hắn.
Trực tiếp hỏi Sở Thẩm Lộ thậm chí còn càng thêm bớt việc.
Nhưng giờ phút này Cung Trầm không có tâm tình cũng căn bản không muốn nói nửa lời với Alpha chướng mắt ở trước mặt này.
Giờ phút này hắn vốn đã không có tâm tình, nếu còn phải tiếp lời cùng với Alpha trước mắt này, thì Cung Trầm tin chắc, đến lúc đó tâm tình của hắn sẽ ác liệt đến trình độ không thể miêu tả được.
Cung Trầm dứt lời, bí thư đáp vâng.
Bí thư nói xong chợt xoay người, đi về phía quầy lễ tân.
Ngắn ngủn không đến hai phút.
Bí thư liền quay lại.
Bí thư Alpha thân hình thẳng tắp đứng ở phía sau Cung Trầm, thanh âm cung kính nói: "Theo như lễ tân nói, hai vị tiên sinh này đến công ty để bàn chuyện hợp tác, nhưng bọn họ lại không có hẹn trước."
Chỉ gần một câu, trong nháy mắt Cung Trầm đã hiểu được tất cả mọi ngọn nguồn.
Cũng giống với trào lưu tìm tập đoàn Minh Uyên hợp tác của những công ty nhỏ không biết tên trước đây.
Xách theo một túi công văn, mang theo hợp đồng và tư liệu công ty, còn có một bộ da mặt dày hơn so với tường thành cũng không có bất cứ hẹn trước nào, liền muốn gặp quản lý cấp cao của tập đoàn Minh Uyên.
Nếu là trước đây, người như vậy tất nhiên sẽ bị trục xuất khỏi công ty ngay lập tức. Hơn nữa, còn vĩnh viễn nằm trong sổ đen của tập đoàn Minh Uyên.
Nhưng tình cảnh lúc này......
Lại không quá giống với trước đây.
Cung Trầm nâng cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Thời gian không kịp nữa.
Cổ đông đã lục tục đến phòng họp, lúc này hắn cần phải đến phòng hội nghị để mở họp.
Cung Trầm: "Nói bọn họ chờ ở đại sảnh đi."
Cung Trầm nói xong, nhấc chân liền đi.
Hắn còn phải mở họp.
Một bí thư đáp vâng lập tức xoay người đi đến chỗ lễ tân, tận chức tận trách mà truyền đạt lại yêu cầu của Cung Trầm cho mấy Omega lễ tân.
Một bí thư khác thì xách theo túi công văn sải bước mà đuổi kịp Cung Trầm, cùng vào trong thang máy chuyên dùng của chủ tịch.
Sau khi Cung Trầm và bí thư đồng loạt rời đi, thì sau một lúc lâu tin tức tố vị rượu vang đỏ mang đến cảm giác áp bách ở lầu một đại sảnh kia mới theo đó mà dần dần tan đi.
Sở Thẩm Lộ đứng tại chỗ, chớp chớp mắt trong lúc nhất thời còn chưa thể phục hồi tinh thần lại.
Không phải chứ.
Hắn thật sự cứ như vậy mà...... thành công à???
Hắn vậy mà thành công rồi sao??
Sở Thẩm Lộ kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin.
Vẻ mặt của hắn tựa như ảo mộng.
Trái lại Bồ Dao Tri bên kia thì thần sắc vẫn đạm nhiên như cũ.
Bên kia.
Sau khi bí thư Alpha chuyển đạt yêu cầu của Cung Trầm đối với Omega lễ tân, thì bí thư cũng theo đó mà rời khỏi đại sảnh lầu một.
Bí thư rời đi, một Omega ở quầy lễ tân thướt tha lả lướt mà đi tới trước mặt Sở Thẩm Lộ và Bồ Dao Tri.
Thân hình Omega thon thả lại tinh tế, mặc chế phục mỗi một cử chỉ động tác đều cực kỳ ưu nhã.
Chỉ thấy cô hơi khom eo cúi chào hai người, tiếp theo nhẹ giọng nói: "Mời hai vị theo tôi, tôi sẽ đưa hai vị đến phòng nghỉ trước."
Thanh âm của Omega rơi xuống khiến Sở Thẩm Lộ giật mình, lúc này mới ý thức được vừa rồi mình không phải nằm mơ.
Sở Thẩm Lộ mang theo tươi cười khoa trương, kích động vô cùng đi bên cạnh Bồ Dao Tri, nói: "Dao Tri, chúng ta vậy mà thành công rồi! Tôi còn tưởng rằng vừa rồi chúng ta sẽ bị đá ra chứ ——"
Omega mang theo cười nhạt ưu nhã, an tĩnh kiên nhẫn đứng chờ ở một bên. Cập 𝓷hậ𝘁 𝘁ru𝐲ệ𝓷 𝓷ha𝓷h 𝘁ại [ TR 𝑈𝖬TR𝑈𝖸Ệ𝖭.𝚅𝓷 ]
Đường đường là lễ tân của tập đoàn Minh Uyên thì hàm dưỡng và tu dưỡng vốn có, đương nhiên cũng cao hơn không biết bao nhiêu lần so với lễ tân của công ty bình thường.
Trong lúc Sở Thẩm Lộ còn đang kích động hô to gọi nhỏ thì Bồ Dao Tri lấy di động ra nhìn thời gian.
"Nếu đã thành công bắt được cơ hội, vậy tôi đi trước đây."
Thanh âm của Sở Thẩm Lộ dừng lại, có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Sở Thẩm Lộ mắt trông mong mà nhìn cậu, "Cậu cứ như vậy mà đi á? Nhưng không phải hợp đồng còn chưa bàn xong sao? Nếu cậu đi ngay lúc này, một mình tôi...... Tôi sợ......"
Bồ Dao Tri vô tình đến cực điểm.
"Sếp, có phải anh đã quên tôi còn công việc của tôi. Anh trả lương cho tôi, không phải để tôi cùng anh ở đây phát ngốc mà là làm việc cho anh hay không."
"Hơn nữa, tôi dốt đặc cán mai đối với hợp đồng dù cho có ở lại thì cũng vô dụng thôi."
"Cho dù tôi có ở lại, đợi lát nữa lúc anh đi bàn hợp đồng thì anh không sợ hãi nữa à?"
Sở Thẩm Lộ yên lặng lắc đầu.
Bồ Dao Tri nói vừa xong, liền duỗi tay cởi áo khoác tây trang không vừa người xuống.
Dọc theo đường đi, cậu đã sớm muốn cởi ra rồi.
Bây giờ nếu phải đi, vậy cũng không cần thiết phải mặc nữa.
"Tôi đi đây."
Sở Thẩm Lộ hai mắt rưng rưng mà phất tay tạm biệt Bồ Dao Tri.
Bồ Dao Tri xoay người rời khỏi, không quá một hồi, bóng dáng của cậu rất nhanh liền biến mất trước mắt Sở Thẩm Lộ.
Sở Thẩm Lộ nhìn Bồ Dao rời đi xong mới xoay người quay đầu lại.
Lễ tân chờ ở một bên đã lâu liền lộ ra một nụ cười mỉm đối với Sở Thẩm Lộ, theo đó ưu nhã mà vươn tay.
"Chào ngài tiên sinh, mời theo tôi đi hướng này."
Sở Thẩm Lộ cũng mỉm cười đối với Omega, vui vẻ mà đuổi kịp.
......