[BHTT] Mỹ Nhân

Chương 1:




Thành Bắc Kinh
Rạng sáng 1 giờ.
Thành Bắc Kinh mưa rơi tầm tả, con đường thành phố hằng ngày vốn luôn đông đúc, dường như dưới màn đêm lại đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng chỉ có vài chiếc xe thể thao chạy như bay lướt qua, bắn tung tóe lên những bọt nước, âm thanh đặt biệt chói tai.
Tiêu Duyệt mặt không chút thay đổi chuyển động vô lăng, các ngón tay của tay còn lại gõ mạnh vào ghế lái, tỏ rõ tâm tình chủ nhân của nó đang cực kì không tốt. Chiếc Ferrari màu đen vẽ một vòng cung mượt mà trong không khí.
Tiêu Duyệt rẽ xe ra khỏi đại lộ, quẹo vào một ngỏ hẻm âm u không biết rõ tên, căn bản xe lớn không thể vào được, cô xuống xe, cũng chẳng thèm bung dù, rẻ trái rồi lại rẻ phải, bắt gặp một tên côn đồ ngồi xổm ở góc đường hướng cô thổi vài tiếng huyết sáo, dáng vẻ lưu manh, cô chẳng để tâm mà đi ngang qua hắn. Lại cư nhiên đụng phải một cặp tình nhân nóng bỏng chặn đường.
Đôi nam nữ bị người khác bắt gặp cũng không chút nào cảm thấy xấu hổ, nam nhân kia thoạt nhìn là một nam tử tuấn tú, hắn lau miệng, ôm lấy nữ nhân của hắn rồi tự giác nhường đường cho cô, bị hắn ôm vào trong ngực, nữ nhân trong lòng ra chiều bất mãn liếc mắt một cái, lại bị ngữ khí áp bách của Tiêu Duyệt dọa sợ, vùi vào lòng tên nam nhân kia mà co rúm lại.
Tiêu Duyệt nhíu mày, lễ phép hỏi: "Xin hỏi quán ăn khuya XX ở nơi nào?"
Chàng trai lúc này mới thấy rõ mặt người phụ nữ đứng trước mặt mình, dưới ánh trăng, người phụ nữ toát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt, sạch sẽ và trong sáng, cổ tay trắng nỏn nâng lên, vén lại những lọn tóc chạy loạn, môi mỏng hé mở, giọng thanh thoát như hoa.
Tiêu Duyệt đánh giá, trước mắt cô rõ ràng là một chàng trai trẻ ngây ngô, không kiên nhẫn: "Xin hỏi"
Chàng trai bị người phụ nữ trước mặt hung hăng thọc một khuỷu tay vào ngực,lúc này mới bị đau mà hô lên một tiếng, phục hồi lại tinh thần, mặt tức khắc đỏ lên.
"Không không...thật gượng ngùng...chỉ cần đi vào trong một chút nữa...là có thể thấy được quán ăn...cô..."
Chàng trai muốn nói lại thôi, Tiêu Duyệt nghe được câu trả lời liền vội vàng rời đi,chàng trai lau mồ hôi trên mặt, cảm thấy như mình đang nằm mơ, bị người phụ nữ đánh một cái vào ngực, còn bị cô trách móc, dẫm lên lòng tự trọng của hắn rồi nhanh chóng rời đi.
Chờ Tiêu Duyệt đến được quán ăn XX thì trời cũng đã 2 giờ sáng, ngõ nhỏ thỉnh thoảng lại truyền đến những tiếng chó sủa, tiếng khóc ô ô của trẻ con, làm người ta cảm thấy sỡn tóc gáy.
Sớm đã có người chờ cô ở quán ăn XX, một người đàn ông cao lớn chào đón cô bằng một nụ cười ôn nhu bất đắc dĩ, tay nâng một cô gái. Cô gái thoạt nhìn say bí tỉ, thỉnh thoảng hướng tai người đàn ông mà thì thầm nói sảng, si ngốc cười ra tiếng. Ngẫu nhiên nhìn lên, trong ánh mắt mê mang chợt lóe lên. Cô gái nhìn thấy Tiêu Duyệt, bước chân nhanh chóng đi tới, nở một nụ cười rạng rỡ, lao nhanh về phía Tiêu Duyệt.
Tiêu Duyệt nhanh tay lẹ mắt ôm lấy người con gái đang lao thẳng về phía mình. Nàng chôn trong lòng ngực cô mà làm nủng như một tiểu mao, một chút cũng không giống bộ dáng hằng ngày của nàng.
"Lăng Hiểu, sao lại thế này?"
Lăng Hiểu là nam chính trong bộ phim hiện tại Đường Oái tham gia, mà Đường Oái lại còn là nữ chính, hai người đã từng vài lần hợp tác quan hệ, không phải nam nữ vai chính, mà là nam chính nữ phụ, hoặc là nam phụ nữ chính, diễn ra một vở kịch tình yêu, nếu không thì là chuyện ta yêu ngươi, ngươi không yêu ta khổ sở linh tinh, làm cho người ta cảm thấy phim thần tượng gần đây đặc biệt nhàm chán, vẫn là say sưa nói chuyện CP về họ.
Lăng Hiểu là chàng trai ôn nhu săn sóc, hình mẫu một bạch mã vương tử, mà Đường Oái lại được mệnh danh là nữ vương biến hóa trong giới giải trí, với một khuôn mặt xinh đẹp xuất trần, vô luận là đơn thuần nhưng vẫn rất quyến rũ trí thức, phong thái không thể đùa.
Mà Tiêu Duyệt, liếc mắt một cái trong vạn người lại nhìn trúng Đường Oái.
Bị kêu đến đích danh, chàng trai cao lớn ngượng ngùng cười cười, giải thích: "《 đệ tam mười ba thứ luyến ái 》bấm máy, đoàn quay mở tiệc, đạo diễn Dung nói muốn tới nơi này khai tiệc, sau đó mọi người đều tới đông đủ....Đường Oái uống rất say, chúng tôi muốn gọi điện thoại kêu người nhà cô ấy đến đón, liền cầm điện thoại lục số gần nhất mà cô ấy liên lạc..."
Giọng nói ấm áp mang chút hối lỗi: "Quấy rầy đến Tiêu Tổng."
"Không có việc gì." Tiêu Duyệt đại loại cũng đoán trước sự việc là như vậy, đem người đang ở trong lòng ngực mình ôm chặt lại một chút, Tiêu Duyệt khoát tay rời đi.
Lăng Hiểu nói: "Nếu không tôi giúp cô dìu Đường Oái vào trong xe."
Tiêu Duyệt nhìn hắn một cái, buông tay ra: "Vậy anh đến đây đi."
Lăng Hiểu:......
Đường Oái bị hơi ấm quen thuộc đột nhiên biến mất mà bĩu môi, lại hướng lòng ngực Tiêu Duyệt mà lui vào.
Vất vả một trận mới có thể đem Đường Oái ném vào trong xe, mỹ nữ bị ném không thương tiếc vào ghế sau, những sợi tóc hỗn độn như vẩy mực trên ghế trắng, rải rác vương vãi trên cổ của mỹ nhân, đầy quyến rũ và mỹ lệ, nhìn vào liền cảm thấy thương xót.
Tiêu Duyệt vô tâm thưởng thức những phong cảnh mà cô đã gặp qua, đều chẳng có gì đặc biệt. Tiêu Duyệt tự mình ngồi vào ghế lái, quay cửa kính xe xuống, "Cám ơn anh, có cần tôi tiện đường đưa anh về?"
Lăng Hiểu khoát tay, cười khổ một tiếng: "Trong đó còn rất nhiều ma men cần tôi chuyển giao về cho người nhà, sẽ không phiền toái Tiêu Tổng."
Bị ném ở trên ghế sau, Đường Oái mở mắt, nhìn hai người cười nói vui vẻ, mãi cho đến khi Tiêu Duyệt quay cửa sổ xe lên, xe lăn bánh.
Chiếc xe vững vàng chạy trên con đường cái không người, ngoài cửa xe, đèn đường hiện lên, chiếu sáng lên con đường không người qua lại. Đường Oái nhìn ven đường một hồi hiện lên vài cửa hàng, dời đi đôi mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào nữ nhân ngồi trên ghế lái.
Tóc dài xõa trên vai, phần ngọn tóc uốn tỉ mỉ tùy ý ở trên lưng, vài sợi tóc rũ bên tai đem vẻ mặt luôn bình tĩnh xinh đẹp lại có thêm vài phần ôn hòa. Đôi tay trắng muốt nắm vô lăng, kỳ thật bị quần áo che đậy không thấy ánh mặt trời làn da lại càng trắng, xúc cảm càng tốt.
Đường Oái lười nhác ngồi ở ghế sau.
Nữ nhân có tiền, xinh đẹp, chính là lại có một chút bất hảo, thích chính mình.
Cố tình thích một loại cặn bã.
Không, nữ nhân bình tĩnh này cũng là cặn bã.
Nàng nâng tay lên quay lại chạm mặt Tiêu Duyệt, Tiêu Duyệt ngừng lại một chút, xe đột nhiên phóng nhanh, quẹo vào một cái hẻm khẩu, tắt máy, dừng xe.
Tiêu Duyệt quay đầu, đối mặt với Đường Oái, ý cười trên mắt cô ngày càng đậm, Đường Oái cười nói: " Mở a, làm sao lại không ra, cậu mở của cậu, tôi tự mở cho chính mình. Cậu dừng ở nơi này làm gì, tôi sẽ hét lên cậu khi dễ tôi...cứu mạng aaa..."
Này rốt cuộc là ai khiếm nhã ai đây Đường đại tiểu thư.
Đường Oái còn chưa la tròn một câu, liền bị Tiêu Duyệt hung hăn nắm cằm mà hôn tới, ngày thường có thể đối với toàn bộ hội đồng quản trị mà phản biện, lúc này lại chỉ biết dùng lưỡi hung hăng tách mở môi răng nàng, dò xét tiến vào, bày ra vẻ bình tĩnh kiềm chế, khuôn mặt xinh đẹp mang theo tàn nhẫn, làm Đường Oái trong mắt ý cười càng tăng lên.
"Cậu giả vờ say?" Tiêu Duyệt rời môi nàng, mang theo một chút ý cười.
"Cậu không phải sớm đã phát hiện sao, còn cái gì phải nói rõ?" Đường Oái lẩm bẩm một câu, trong mắt lóe sáng sao trời, lông mi chớp nháy, xinh đẹp động lòng người.
"Cậu cái tiểu yêu không có lương tâm...không say còn muốn tôi nữa đêm bão táp đến đón cậu?" Tiêu Duyệt bên tai nàng mà trầm thấp nỉ non.
"Phải là cậu tới đón..hơn thế nữa...tôi không giả say, cậu như thế nào sẽ đối tốt với tôi như vậy..." Đường Oái hôn hôn tai cô.
Tiêu Duyệt cúi đầu cười ra tiếng: "Tôi cũng thương cậu."
"Cậu thương tôi cái rắm." Đường Oái nhịn không được phun ra một câu bẩn.
Đường Oái mắng một câu, liền dùng tay bưng kín miệng, ngẫu nhiên nhịn tiếng thở dốc mà hừ hừ ra hai tiếng.
Ven đường hẻm nhỏ âm u, một chiếc xe thể thao xa hoa lẳng lặng ngừng, thỉnh thoảng truyền ra những âm thanh khiến người khác phải mặt đỏ tai hồng. Không biết khi nào, mưa đã tạnh, ánh trăng chiếu xuống, ngẫu nhiên có một con mèo chạy qua, mèo kêu hai tiếng, nhảy lên nóc nhà đi xa.
Trong xe, Đường Oái bị áp đảo ở ghế sau, bị Tiêu Duyệt không chút nào thương tiếc mà đối đãi. Đường Oái ngẫu nhiên nức nở hai tiếng, cũng không biết là đau hay là thích.
Nàng nửa nhắm nửa mở đôi mắt, môi mỏng khẽ nhếch, tựa hồ như thở dốc, lại như rên. Đường Oái quay đầu đi, nhìn thấu qua cửa sổ xe, có thể thấy ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời. Nàng nhìn có chút phân tâm, chớp chớp mắt.
Lông mi tựa cây quạt nhỏ phe phẩy, đầu đột nhiên bị một lực đạo nhỏ xoay chuyển qua.
Tiêu Duyệt nhìn nàng, sợi tóc rũ hai bên thái dương, quét ở trên mặt nàng, có chút ngứa, Tiêu Duyệt cúi người hôn hôn nàng, ngữ khí ôn nhu, rồi lại mang chút không để ý: "Không chuyên tâm?"
Đường Oái hiểu được, cô ấy tức giận, từ sự kiện tám năm trước, dường như cô ấy vẫn luôn giận nàng.
Hậu quả của sự giận dỗi đó là cô ấy càng ngày lại càng muốn cùng nàng lăn lộn, nhất là một hai năm gần đây, quả thực đa dạng chồng chất, căn bản không đem nàng để trong mắt.
Kề sát nàng...
Mềm nhẹ hôn, mà tại nơi đó động tác một chút cũng không hề nhẹ nhàng, Đường Oái đau hô một tiếng, đôi tay kìm cổ cô: "...... Đau."
Tiêu Duyệt nhẹ nhàng nở nụ cười thành tiếng: "Chính là muốn cậu đau, đau thật nhiều, cậu mới có thể biết tôi có bao nhiêu khổ sở...... Oái Oái......"
Đường Oái nghe xong lời cô nói, đôi mắt ảm đạm, rủ xuống, nhưng tay vẫn giữ chặt cô.
Các nàng chính là loại quan hệ này, hấp dẫn lẫn nhau, rồi lại tra tấn lẫn nhau, oán hận lẫn nhau, rồi lại yêu thích lẫn nhau.
Đường Oái trong lòng ngực Tiêu Duyệt tùy ý làm xằng bậy, Tiêu Duyệt trong lúc đó đột nhiên nâng lên ánh mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng hôn mắt nàng, cô hôn có bao nhiêu nhẹ nhàng, trên tay động tác liền có bấy nhiêu tàn nhẫn.
Không chút nào thương tiếc, tùy ý phát tiết, yêu rồi lại hận, dây dưa như một cuộn chỉ rối, cắt không đứt, gỡ lại càng rối hơn.
"...... Ân...... A...... Đau......" Đường Oái đổ gục kêu lên, trực tiếp đã bị đưa tới đỉnh núi. Từng đợt như thủy triều quá mức mãnh liệt, nàng quả thực đều sắp điên rồi.
Đường Oái vẫn là có chút không cam lòng, mở to đôi mắt ướt sủng, thân thủ sờ loạn Tiêu Duyệt, lại bị Tiêu Duyệt một phen cầm hai tay không cho nàng nhúc nhích.
Con ngươi hiện lên tia lãnh khốc không mang một chút độ ấm, như một khối băng vô cùng lạnh, khiến mỗi một tấc trên người nàng đều trở nên lạnh băng.
Quả nhiên chỉ khi nàng giả vờ say mới có thể thấy được vẻ mặt ôn nhu một chút.
Đường Oái hòa cùng tiết tấu Tiêu Duyệt mà phập phồng, thứ duy nhất có thể cứu vớt nàng khỏi thờ ơ lạnh nhạt của cô, như đối với một người xa lạ không biết.
Đây đều là nàng nợ cô.
- -------------------
Đoạn đường ngược còn dài, ngược tơi tả tả tơi luôn mấy mẹ ạ:((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.