[BHTT] Song Sinh (Tiểu Yêu Tử)

Chương 10: Điên khùng




Đi dạo một buổi trưa, đi nhà ăn điền no rồi bụng, Rebecca kéo tay tôi đi vào rạp chiếu phim. Giám đốc ở trước cửa chào hàng bắp rang trái cây điểm tâm, liên tục la hét: "Bắp rang siêu ngon đâg, tới ăn thử đi! Điểm tâm sôcôla mà bạn thích nhất đây! Mau tới mua đi! Không điêu đâu. Mua nhanh kẻo hết!"
Chúng tôi thoải mái ngồi trên ghế mềm mại, một bên ăn bắp rang, một bên chờ phim bắt đầu.
Rebecca nâng cằm nhìn tôi: "Như vậy thật hạnh phúc."
"Đúng vậy." Tôi gật đầu, ngáp một cái, "Rebecca, trước kia em cũng hay đi đến đây phải không?"
"Thành trấn lớn lớn bé bé, chỗ nào cũng có, trên núi hay vờ biển cũng có."
"Khoảng bao lâu sẽ đi?"
"Phải xem tâm tình đã, lâu lắm thì nửa năm, nhanh thì một tuần."
"Kia...... Có bạn mới sao?"
"Ha, đương nhiên là có, bà chủ nuôi chó có tính không. "
"Liền biết là nói bậy." Tôi nhìn màn hình đen nhánh, lại hỏi, "Vậy người em thích đâu? Cùng người đó thế nào?"
Giọng tôi cực kì bình thường, không có phát run, đọc từng chữ rõ ràng, tôi xác nhận ba lần. Nhưng khả năng biểu cảm tôi rất kì lạ, cho nên tôi không nhìn em, chỉ xem màn ảnh.
"Thích ai?"
Vẻ mặt em nghi hoặc, làm tôi có chút tức giận.
Vấn đề rõ ràng đến vậy, rốt cuộc là nghi hoặc cái gì, chắc là không muốn thôi.
Bỗng nhiên, đèn tắt vụt, phim bắt đầu rồi.
Nói về chiến trang, hình ảnh trắng đèn, tiếng vang ồn ào.
Nhìn bóng người màu xám lay động, có chút mệt rã rời.
Bất tri bất giác, những cái bóng xám đó dàng trở nên quen thuộc, biến thành cha tôi, mẹ của tôi, Rebecca thời cấp 3, em giống như bà và mẹ của mình đều chết, hàng xóm......
Dần dần, năm thứ màu dần phai đi, làm những bóng hình đó dần trở nên sinh động.
※ ※ ※
1935, tôi mười sáu, Rebecca mười lăm.
Năm ấy nghỉ hè, chúng tôi giống khi còn nhỏ vậy, mặc váy trắng ở hoa viên bí mật chơi đùa, leo cây, đào trứng chim, bắt cá, đuổi hồ ly. Có khi, chúng tôi sẽ chơi trò mạo hiểm nho nhỏ, đuổi theo hồ ly đến tận rừng sâu-- nơi nơi đều là bảo tàng, có khi, là một mảnh nhỏ nước biếc xanh y như hồ nước, có khi là một mảng hoa màu tím màu lam. Nơi đó có hàng vạn con bướm bay lượn, hay trong hang động có thật nhiều dơi, còn có cục đá xinh đẹp màu hoàng kim.
Có một lần, chúng tôi nhất thời phấn khởi, xuyên qua rừng rậm, chui vào xe tải của bác Jim, gặm những trái tảo đỏ tươi, ngủ một giấc thiệt dài, khi tỉnh lại, nghe thấy tiếng rì rầm.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi thấy biển.
Chân trần đạp lên bãi cái mềm mại, sóng biển vỗ về, mang theo những bọt biển tinh tế. Chúng tôi chạy vội trên biển xanh, là lần đầu tiên nếm được vị biển.
Lúc sau, tôi tỉ mỉ vẽ lại biển.
Vừa vẽ vừa ngắm biển vô tận, từng đàn hải âu bay lượn, lượn thành một vòng, hàng dừa, và những căn nhà xinh xắn.
Tôi vẽ trong tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, sao lúc ấy không nhặt mấy vỏ sò xinh xinh ấy! Hiện tại muốn đi cũng không được!"
Lúc đó cha tôi đã về, tôi cũng hết dám đi chơi, sáng thì làm bài tập rồi vẽ vời các thứ, buổi chiều thì học dương cầm, buổi tối nếu không đi xã giao với cha thì ở nhà-- đương nhiên là không có cơ hội đi biển rồi.
Mỗi lần nghe tôi nói như vậy, Rebecca sẽ có chút thất thần nhìn ra cửa sổ, cũng không biết là nghĩ gì.
Sau đó em bỗng nhiên biến mất vài ngày.
Lúc sau, vào sớm sinh nhật tôi, em gõ cửa nhà tôi.
Tôi nghe được tiếng Mary hốt hoảng, chạy nhanh đi xem.
Trời ạ, cả người Rebecca dơ hầy, trong tay còn xách theo giỏ tre nặng trĩu, bên trong có vô số vỏ sò màu trắng ngần, màu đỏ thẫm cùng với ốc biển màu xanh lá, sao biển màu cam và một ít sinh vật kì quái......
Mary cầm lấy vỏ sò, cảm thán: "Chúa ơi, rất khó mua hết tất cả trong tiệm đó!"
Rebecca đắc ý cực kỳ: "Nói không chừng bên trong còn có trân châu đó!"
Tôi hỏi: " Em lấy ở đâu?!"
"Em lại đi biển một chuyến!"
"Nhiều như vậy...... Em tìm mất bao lâu?"
"Là cả ngày! À...... Hai ngày!"
"Em phơi nắng đến đỏ ửng rồi kìa! Bây giờ là tháng bảy đó! Trời ạ, ngươi đầu gối cũng bị trầy luôn nè! Cái đồngốc! Em đâu cần phải làm vậy, đâu đáng đây!"
"Chin Lily, chị thích không?"
"...... Đương nhiên lac thích."
"Vậy là đáng giá. Chỉ cần là chih muốn, em đều sẽ cho chị." Em cười thật ngây thơ, "Chị Lily, sinh nhật vui vẻ!"
Đó là buổi sinh nhật tốt đẹp nhất của tôi.
Lúc đó không thể nào kiềm chế được, hai mắt tôi ươn ướt.
Ôm chặt lấy em, lại khóc to, lại là cười.
Rebecca, chính là như vậy.
Em sẽ như trong mơ, đem đến cho tôi niềm vui sướng bất ngờ.
Đương nhiên, cũng chỉ cần mấy câu cũng có thể lôi tôi xuống tận cùng
Ngày đó chạng vạng, trong viện, em ngồi ở dây đu màu trắng, không khí thoang thoảng mùi hương của hoa rừng. Mặt trời xuống núi, màn đêm buông xuống, vô số đom đóm bay trong đêm lấp lánh lấp lánh.
Rốt cuộc, tôi thả lỏng hỏi em vấn đề mà mình luôn muốn biết: "Rebecca, em có yêu ai không?"
Làn váy cùng tóc em bay phất phơ trong gió.
"Có nha." Em nói.
"Là ai vậy?"
Tôi thừa nhận, tôi đã rất chờ mong. Mà câu trả lời của em, trên thực tế, lại biến thành cơn ác mộng dài nhất của tôi.
Em nói: "Người kia trên bờ biển, là một người cực kì đẹp."
Em ấy nói: "Em vẫn luôn vẫn luôn thích người kia."
Em lại nói: "Chị không quen biết người đó đâu."
Lúc em chưa nói, chuyện thất tình này, tôi đã sớm dự trước. Tôi hay nói Rebecca ngốc, trên thực tế, em không ngốc chút nào, người ngu ngốc thật sự mới là tôi. Dẫu biết loại khát vọng này vốn không có kết quả, nhưng việc khát vọng em ấy đã trở thành một loại bản năng, nó đó cắm rễ sâu vào trong tâm trí tôi, trong giấc mơ của tôi, biết rằng ngu xuẩn hết thuốc chữa, nhưng vẫn ảo tưởng, vẫn hy vọng.
Tôi đã nỗ lực lén gạt đi tâm tình của mình, tất nhiên, A Bố và Mary đều biết, ngay cả cha nói không chừng cũng biết một ít.
Tám tháng, trên bàn cơm, cha nói: "Lily, con và Rebecca có thân thiết quá không?"
"Cha, em ấy là người bạn tốt nhất của con."
"Có đôi khi, tuổi trẻ chậm trễ một chút, là sẽ lỡ cả đời." Cha chuyên chú cắt bò bít tết, "Hôm nay cha mang con gặp mẹ con."
Cả buổi chiều, chúng tôi dùng thuyền nhỏ, đi đến căn nhà nhỏ bên sông.
Mặt mẹ Catharine tái nhợt nằm trên giường nhỏ, tóc tai hỗn độn, trong miệng lầm bầm gì đó.
Chúng tôi ở ngoài cửa sổ nhìn mẹ, như là ở quan khán trong lồng động vật. Nàng ngâm nga, vũ động tứ chi, thường thường rời giường, ở trong phòng đông phiên tây tìm, mệt mỏi, lại nằm hồi trên giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.
" Cha ơi, tại sao mẹ lại bị rối loạn tâm thần?"
"Trước kia cha đã nói với con."
"Cha nói là bởi vì ngoài ý muốn tổn thương tới đầu mẹ sao, nhưng mà con không tin, nói cho biết sự thật đi mà?"
Cha im lặng một hồi, xuyên qua cửa sắt nhìn chằm chằm mẹ: "Mẹ con Catharine, từng là người đẹp nhất trấn Mead, cha đã yêu mẹ con từ lần gặp đầu tiên. Nhưng mà, em ấy lại bị vu nữ dơ bẩn kia cướp mất linh hồn, trở nên điên loạn."
Tôi cảm thấy lời cha đầy thâm ý, trái tim rung rẩy một hồi.
Bỗng nhiên, cha giống như bị điên mà nắm chặt bả vai tôi, hai mắt đỏ tươi: "Con biết hai người đó làm gì trong phòng cha không? Rốt cuộc giấu diếm cha bao lâu? Là cha cứu Catharine, cha không thể cứ tiếp tục nhìn linh hồn mẹ con dần hư thối! Bằng không mẹ con sẽ giống như vu nữ kia, bị đá ném chết! Là cha cứu mẹ con! Mà mẹ con lại không biết cảm kích!"
"Cha......"
Cha hút vài điếu thuốc thật sâu, mới bình tĩnh lại.
Khói trắng lượn lờ, tôi nhìn mẹ đang sợ hãi co rúm ngư động vật nhỏ, nói: "Nghe nói, máu điên khùng sẽ di truyền."
"Nói bậy!"
Khi về nhà, cha giới thiệu cho tôi một đối tượng.
Nhị thiếu gia của gia tộc Y Sắt, Khải Tây. Gia tộc Y Sắt này đối với trấn nhỏ của chúng tôi cũng xem như là hào môn, mẹ của cậu ta với cha tôi là bạn vè Lúc này đây, nhị thiếu gia và đại thiếu gia chỉ là theo mẹ đến dạo chơi ở trấn ngỏ này thôi.
Ý của cha rất rõ ràng, đem tôi đi gặp mẹ, chính là muốn cảnh cáo tôi. Nhưng mà, không cần cảnh cáo, tôi và Rebecca vốn không thể đến với nhau được.
Cho nên, tôi không từ chối.
Lần đầu tiên là gặp mặt tại nhà ăn, cha cùng mẹ Khải Tây trò chuyện, còn chúng tôi chỉ yên tĩnh ăn cơm.
Cậu ta cũng ưa nhìn, không quá tuấn tú, nhưng là thân sĩ bác học. Cậu ta cũng biết về hội họa, chủ yếu là trang sơn dầu, chúng tôi trò chuyện cũng khá thuận lợi. Sau khi kết thú, lại hẹn lần sau gặp. Cuối tuần có một vũ hội, cậu ta mời tôi tham gia.
Sau khi về nhà, tôi đem thư mời tinh xảo đặt ở đầu giường.
Nghĩ thầm, như vậy cũng rất tốt.
Tắm gội, thay quần áo sau, đi ra phòng tắm.
Thiếu chút nữa tôi hét lên, bởi vì tôi thấy-- Rebecca đứng ở mép giường, trong tay chính là thư mời, cửa sổ mở toang.
"Đây là lí do mà chị không chịu gặp em?" Em quơ quơ thư mời trong tay, đôi mắt ửng đỏ.
"Chị gần đây khá bận."
"Bận gặp mặt với Khải Tây thiếu gia?"
Giọng điệu trào phúng của em chọc giận tôi, tôi giật lấy thư mời, lanh nhạt nói: "Không liên quan tới em."
Không nghĩ tới, ngay sau đó, bị đẩy ngã, bị em ấy hung hăng đè lên giường.
"Em làm cái --" tôi rống giận, lại bị em chặn lại.
Cả người em bao trùm lấy tôi, tóc đen rủ xuống.
Tôi giãy giụa, em gắt gai nắm chặt lấy hai tay đang giãy giụa, đặt lên đỉnh đầu, căn bản không thể nhúc nhích.
Tôi lúc này mới ý thức được, em tuy rằng nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng em ấy am hiểu thể thao, thể lực vẫn luôn tốt hơn tôi nhiều.
Rõ ràng là bị em đè dưới người, rõ ràng hành động của em giống hệt cái tên trong rừng kia y đúc, mà tôi lại không thấy sợ, ngược lại trái tim đập loạn xạ thật nhanh.
Đặc biệt, khi tôi nhìn thấy mái tóc đen che khuất đôi mắt tím, đôi môi hơi mím...... Khi tôi cảm giác được ngực em đang phập phồng, hơi thở nóng bỏng, miệng lưỡi khô đắng......
Động tác của em rất giống với mộng tưởng của tôi, làm tim tôi như muốn rơi ra.
Tôi nỗ lực mà cắn môi dưới, cảm giác đau đớn làm tôi thanh tỉnh, nói cho tôi biết không thể ngu xuẩn sa vào em, trước hết phải bình tĩnh, làm sao cho em ấy buông ra.
Thấy tôi không hề phản kháng, em hơi thả lỏng một tí, giọng tinh quái: "Chị Lily."
"......"
"Đừng đi!"
Rõ ràng động tác mạnh bạo đến thế, vậy mà âm thanh như sắp khóc, lại giống ngư đang làm nũng, làm tim tôi nhũn ra hết.
"Em buông chị trước đã."
Em như ý thức được việc mình đang làm, nhanh chóng buông tôi ra, lại nói: "Chị đừng đi, đừng gặp tên thiếu gia đó được không, được không?" Vậy mà thật sự khóc luôn.
Nhìn em ấy như vầy, mọi khát vọng phức tạp, rối rắm, tự trách, phiền não đều biến mất, tôi thở dài một hơi, ôm lấy em: "Rebecca, chúng ta là nữ, hiện tại cũng đã lớn, phải kết hôn với đàn ông, chẳng phải em cũng có nam sinh mà mình thích sao, en cũng sẽ......"
"Không cần! Không cần!"
"Về sau dù kết hôn với ai, chị vẫn là người bạn tốt nhất của em, là người chị tốt nhất."
"Không được!"
"Nè."
"Em sẽ ganh tỵ. Em sẽ ghen ghét đến phát điên!"
"Bé ngốc, quen thì tốt rồi."
Chất lỏng nóng bỏng thấm ướt áo tôi, giọng em đứt quãng như muốn mất tiếng: "Sẽ không quen!...... Nói không chừng, em sẽ không nhịn được mà giết gã!...... Giống như...... Giống như cái đêm tên kia...... Khi em vừa thấy tên đó chạm vào chị, đầu của em đều trống rỗng...... Lúc cầm cục đá, em chỉ muốn đập nát đầu gã...... Chị Lily, có phải em điên rồi phải không? Có phải em điên thật rồi?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.