[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 22:




Đại khái trong 20 năm qua, lần đầu tiên Mục Thị bị từ chối.
Thời điểm Hoa Tri Dã từ gara theo lối nhỏ vào nhà thì trong đầu có ý nghĩ, nàng bị từ chối nhưng vẫn như cũ đi theo người này, Mục Thị âm thầm chậc chậc hai tiếng, nàng không thể không thừa nhận, mị lực Hoa Tri Dã quá lớn.
Lớn đến mức dù cô đối với Mục Thị như vậy nhưng nàng vẫn như cũ không cảm thấy gì, cam tâm tình nguyện đi theo cô, cùng cô ở chung một nhà, không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn có cảm giác hưởng thụ.
Hoa Tri Dã đem chìa khóa treo lên tường, quay lại nhìn người sau lưng đồng thời đổi giày, hỏi: “Ngồi máy bay lâu như vậy, không mệt mỏi sao?”
“Còn tốt.” Mục Thị theo Hoa Tri Dã đổi giày, nghĩ đến gì đó, nàng cười cười: “Có phải chị biết em đi La Mã không?”
Hoa Tri Dã ứng tiếng: “Biết.”
Mục Thị: “Chị rất chú ý em.”
Hoa Tri Dã trả lời: “Thấy em đổi hình trên Weibo.”
Mục Thị ồ ồ. Phảng phất trở lại thời gian lúc đầu, hai người ở cùng một nơi, từ bên ngoài trở về, cùng nhau lên lầu.
Mục Thị vẫn luôn đi sau lưng Hoa Tri Dã, nàng ngẩng đầu nhìn quần áo trên người Hoa Tri Dã, theo cước bộ của cô từng bậc từng bậc thang lên lầu, trong lòng suy nghĩ vấn đề Hoa Tri Dã hỏi nàng lúc còn trên xe.
Thích chị ấy cái gì?
Vừa gặp đã yêu đúng thật có chút buồn cười, Mục Thị đối với rất nhiều người vừa gặp đã yêu, cũng bởi vì vừa gặp đã yêu, chủ động hay bị động cùng đối phương tiến thêm một bước tìm hiểu.
Nhưng với Hoa Tri Dã lại khác, mà khác ở chỗ nào? Có lẽ do niên kỷ tương đối lớn.
Đột nhiên Mục Thị toát ra ý nghĩ này, nhịn không được, phù một tiếng, chính mình bật cười.
Bởi vậy Hoa Tri Dã quay đầu nhìn nàng một cái, biểu lộ như hỏi thế nào?
Mục Thị khoát tay: “Không có gì, chỉ là…” Nàng nghĩ nghĩ: “Muốn ôm chị.”
Hoa Tri Dã: …
Hoa Tri Dã đi lên lầu, thuận miệng hỏi một câu: “Người cùng phòng vẫn chưa về sao?”
Mục Thị trả lời: “Trở về rồi?” Nàng cười cười: “Về đã lâu.”
Hoa Tri Dã thả chậm bước chân, xoay người lần nữa.
Mục Thị nghịch ngợm, thoáng le lưỡi, cười với Hoa Tri Dã: “Nhưng em muốn ở nhà chị.” Nàng hơi lệch cái đầu, dáng vẻ ủy khuất: “Chị muốn đuổi em đi sao?”
Hoa Tri Dã quay người tiếp tục bước chân: “Tùy em.”
Do có chút lệch múi giờ, sau khi tắm rửa xong, tinh thần thoải mái hơn nhiều, nàng cầm điện thoại lên xem thời gian, phát hiện Tiêu Linh rất nhiều lần, còn có mấy tin Wechat.
Tất cả đều là giọng nói, nàng cũng lười nghe, trực tiếp ấn gọi.
“Thế nào?” Mục Thị hỏi.
Tiêu Linh cười ha ha ha ba tiếng, tiếp theo tìm một chỗ yên tĩnh, nói: “Sợ cậu tức giận, gọi điện không nghe, Wechat cũng không trả lời.” Tiêu Linh đại đại liệt liệt: “Mình rất sợ a.”
“Biết sợ còn như vậy.” Mục Thị nhẹ nhàng nói: “Chỉ thế này?”
Tiêu Linh: “Chủ yếu là việc này, mình đã nói với Tiểu Anh Đào, gần đây cậu bận rộn vô cùng, không có thời gian tìm hiểu ai, kêu em ấy tìm đối tượng khác, còn có, mình đang giữ túi của cậu, nhớ tới lấy.” Tiêu Linh nói xong, nghi hoặc hỏi: “Nhưng không phải trước kia cậu thích kiểu vậy sao? Mặc dù cũng không có kết quả gì, nhưng không gặp một thời gian lại không chào đón người ta.”
Mục Thị nhìn bản thân trong gương, cầm một nắm tóc thưởng thức: “Không thích.” Lại bổ sung thêm: “Cậu cũng đừng cho là mình mù nên giới thiệu lung tung.”
“Tốt tốt.” Tiêu Linh cười cười, nói tiếp: “Đúng, Phan Hiểu Liệng đồng ý cùng mình đi chơi, mình vẫn cảm thấy phải xin lỗi cậu, cậu nói đi, muốn mình đền bù gì?”
Mục Thị cười cười, thật ra nàng không để ý việc này, nhưng khi Tiêu Linh mở miệng, nàng không khách khí chút nào: “Mang cho mình món quà xem như bồi tội đi.”
Tiêu Linh nói hảo.
Sau khi cúp điện thoại, Mục Thị mới nhớ tới va li hành lý, nên nàng lau tóc xong, liền gọi cho Tiểu Mã kêu hắn cho người đem đến.
Tốc độ làm việc của Tiểu Mã rất nhanh, mới nửa tiếng, đã có người gọi cho nàng, nhưng cư xá quản nghiêm, nàng phải gọi cho bảo vệ thì người đưa vali mới được vào.
Đem vali lên phòng, lập tức mở ra, lấy bộ đồ ngủ thay vào, thuận đường đem lấy hộp quà trong góc ra.
Mới 11:30, chắc Hoa Tri Dã vẫn chưa ngủ. Nàng đi vài bước đứng trước cửa phòng Hoa Tri Dã, nàng gõ hai tiếng, sau đó yên lặng chờ đợi.
Mấy giây sau, cửa được mở ra, Hoa Tri Dã xuất hiện, dáng vẻ Mục Thị nhu thuận đứng đó, hai tay nâng hộp quà lên: “Tặng chị.”
Hoa Tri Dã nhìn nàng rồi đưa tay đón nhận, nhưng mới đụng vào hộp, Mục Thị đã co tay lại, lui về sau: “Em có thể vào không?” Mục Thị hỏi.
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, lui lại một bước, mở rộng cửa hơn, nhường đường cho Mục Thị.
Lâu như vậy, lần đầu Mục Thị vào phòng Hoa Tri Dã, nàng đưa mắt nhìn quanh, gian phòng lớn hơn phòng nàng đang ở một chút, giờ này chỉ có đèn đầu giường được mở, làm nổi bật bầu không khí yên tĩnh xung quanh.
Gian phòng rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều gọn gàng, có tủ bên cạnh cửa sổ lớn, kế tiếp là một cái ghế nằm, sau đó nữa có một cái bàn, vài cuốn sách yên vị trên mặt bàn, chắc Hoa Tri Dã đang đọc sách.
Mục Thị cầm hộp quà đi tới ngồi xuống ghế, đưa tay mở đèn bàn, nhìn Hoa Tri Dã, gõ gõ hộp: “Muốn xem ngay hay không?”
Hoa Tri Dã bỏ tay vào túi quần, đứng đối diện nàng, ừ một tiếng.
Bên ngoài không có túi, Mục Thị mở thắt nơ, mở hộp lấy đồ bên trong ra.
Mắt Hoa Tri Dã rơi vào ghế mô hình trên tay Mục Thị, cô thấy rất quen mắt.
“Trên Weibo của chị có ảnh chụp cái ghế này.” Mục Thị nhìn Hoa Tri Dã, đặt cái ghế xuống bàn: “Mỗi lần chị đăng cái gì, chỉ là những bức ảnh đơn giản kèm vài chữ giới thiệu, nhưng riêng nó, chì đã viết tận hai hàng để khen ngợi, em nghĩ chắc chị rất thích.”
Mục Thị cười cười: “Cho nên em âm thầm tra xét, thì ra cái ghế là tác phẩm của một nhà thiết kế người La Mã, hơn nữa rất khéo, thời điểm em tới đó, nhà thiết kế đó ở ngay bên cạnh, nhân dịp bái phỏng một phen.” Nàng vẫn nhìn Hoa Tri Dã: “Sau đó từ tay ông ấy có được nó.”
Mục Thị ôm cái hộp, cằm đặt trên đó, giương mắt nhìn Hoa Tri Dã: “Ông ấy cùng em nói chuyện trên trời dưới đất, hơn nữa ông ấy cũng biết chị, còn nói có cơ hội cũng muốn gặp chị.”
Hoa Tri Dã tiến lên cầm mô hình, chuyển động trái phải mấy lần, cười với Mục Thị: “Có lòng, cám ơn.”
Nói xong, cô đem cái ghế đặt lên giá sách, thay đổi vị trí mấy lần mới tìm được chỗ vừa ý.
Mục Thị vui vẻ duỗi một tay bắt vạt áo Hoa Tri Dã, lung lay hai lần, nhìn Hoa Tri Dã cúi đầu xem xét, mới lên tiếng hỏi: “Em có thêm điểm không?”
Hoa Tri Dã nhàn nhạt lườm nàng một chút, không trả lời, ra hiệu nàng buông tay rồi cúi người mở ngăn tủ trước mặt Mục Thị, cô lấy hộp gấm ước chừng lớn hơn quả đấm đưa cho Mục Thị: “Của em.”
Mục Thị nhận lấy, hơi nghi hoặc nhìn cô: “Sao?”
Hoa Tri Dã đưa lưng dựa vào bàn, nhìn Mục Thị mở ra.
Mục Thị: “Đồng hồ?” Lại ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã: “Tặng em?”
Hoa Tri Dã gật đầu: “Ân.”
Mục Thị nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Mua lúc nào?”
“Đầu tuần.” Hoa Tri Dã giải thích: “Bán tại Thụy Sĩ, vừa ra, kiểu mới.”
Món quà này tới có chút đột ngột, Mục Thị cúi đầu lấy ra, nhẹ nhàng sờ lên dây đồng hồ, có vẻ nghĩ thông suốt điều gì đó.
Mục Thị cười một tiếng, lại ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã, tay chỉ chỉ mô hình trên kệ, rồi lại chỉ vào đồng hồ: “Đây là quà đáp lẽ hay vốn dĩ mua cho em?”
Hoa Tri Dã ẩn ẩn có chút dự cảm, nàng đối diện với ánh mắt Mục Thị: “Nếu tôi trả lời, đây là mua cho em, có phải em sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?”
Mục Thị nghiêng đầu nhìn nàng: “Cho nên chị cần trả lời là đáp lễ?”
Hoa Tri Dã không nói lời nào.
Vốn muốn nói không phải mua cho nàng, nhưng đại khái Mục Thị sẽ không tin, vì đồng hồ này rất hợp với trang phục thường ngày nàng hay mặc.
Còn nói thật sự đưa cho người khác cũng rõ ràng viện cớ.
Mục Thị là người ở thời điểm không nên thông minh lại rất thông minh, kiểu tâm tư nhỏ này, làm sao nàng không nhìn ra.
Hoa Tri Dã có chút đau đầu, nhưng thời khắc này Mục Thị lại thoải mái dựa lưng vào ghế, nhìn ánh mắt Hoa Tri Dã rất có thâm ý, phảng phất như muốn nói xem chị trả lời thế nào.
Đối mặt hồi lâu, Hoa Tri Dã bất đắc dĩ bật cười, làm như nhận mệnh, nhìn người trước mặt: “Em muốn thế nào?”
Mục Thị nâng khóe môi, tay chống đầu, nhỏ giọng nói: “Hoa Tri Dã, chị không có nguyên nhân tặng quà cho em.”
Nàng duỗi ngón tay chỉ về giường Hoa Tri Dã, bổ sung: “Màn hình điện thoại của chị là hình em.”
Mục Thị thoáng ngửa đầu nhìn cô, nói ra nghi vấn: “Chị nói chị không thích em?”
Hoa Tri Dã nghe xong lại không có chút bối rối, không phải lần đầu cô nghe vấn đề giống vậy, kiểu này là nghi hoặc.
“Chẳng qua tôi thấy dung mạo em rất đẹp.” Hoa Tri Dã nghĩ nghĩ, cười: “Có lẽ, xác thực hơn thì tôi là fan của em.”
Mục Thị nghiêng đầu, mang dép lê từ ghế đứng lên, bày bộ dáng không tin nhìn Hoa Tri Dã, chậm rãi tới gần cô, khoác tay lên vai cô, có chút hất đầu, tư thái gọi là phong tình vạn chủng.
“Fan hâm mộ?” Mục Thị lặp lại rồi cười cười.
Nàng đến gần hơn nữa, nghiêng đâu giương mắt nhìn Hoa Tri Dã: “Hôm đó chị đã hôn em.” Mục Thị nhỏ giọng nói, tiếp theo hai tay vòng ra sau cổ Hoa Tri Dã, mang theo ý cười nhìn cô, nhướn mày: “Là vì cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.