[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 34:




Mục Thị ở nhà Hoa Tri Dã hai ngày, hai ngày này, các nàng không rời biệt thự nửa bước.
Hoa Tri Dã cảm thấy, cô khiến hai ngày này trôi qua vừa chán chường vừa thối nát. Khi nghĩ những thứ này, cô đang đứng sát cửa sổ lầu một, tay bưng ly trà, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Vào đông gió nhẹ thổi qua, một vài con chim màu xanh đậu trên cành cây, há miệng kêu vài tiếng, đầu uốn éo mấy lần, sau đó vỗ cánh bay đi, Hoa Tri Dã nhìn theo con chim, thẳng đến khi nó bay xa, không thấy tung tích mới dời mắt. Bên ngoài hẳn rất lạnh, mặt hồ lạnh buốt, dưới những cơn gió tạo nên gợn sóng nhỏ, trên mặt hồ có vài mảnh lá khô trôi bồng bềnh.
Đợi đến khi gợn sóng biến mất, Hoa Tri Dã mới nâng ly trà lên hớp một ngụm nhỏ.
Mục Thị nằm trên sô pha phòng khách ngủ thiếp đi, Hoa Tri Dã đặt ly trà xuống, đi tới.
Ánh nắng chiều vẫn còn rơi vào phòng khách, không bật đèn cũng không lộ vẻ lờ mờ, Mục Thị nằm nghiêng, trên người đắp tấm chăn mỏng, hô hấp nhàn nhạt.
Hoa Tri Dã cẩn thận nhẹ nhàng điều chỉnh lại chăn cho nàng. Mới vừa đứng lên thì điện thoại trên bàn đột ngột vang lên, màn hình hiển thị là Tiểu Mã gọi.
Mục Thị cũng bị tiếng chuông đánh thức, nàng mơ mơ màng màng mở to hai mắt, đầu tiên là nhìn Hoa Tri Dã một chút, tiếp theo đưa mắt qua bàn trà, nàng lẩm bẩm vài tiếng, lười nhát duỗi người, dự định với tay lấy điện thoại, thì Hoa Tri Dã đã nhanh hơn lấy giúp nàng.
"Uy." Thanh âm Mục Thị hữu khí vô lực.
Tiểu Mã ở bên kia cười cười: "Vừa tỉnh ngủ?"
Mục Thị: "Ân."
Tiểu Mã: "Không thể không quấy rầy chị, chị còn nhớ quảng cáo nước hoa lần trước không? Bên đó vừa gọi cho em, thông báo ngày mai khai mạc." Tiểu Mã giải thích: "Em nghĩ để chị tranh thủ nghỉ vài ngày nhưng hợp đồng đã ký, bên kia vẫn luôn chờ chị trở về, cho nên..."
Mục Thị ồ một tiếng, ngáp dài rồi nói: "Ngày mai thì ngày mai."
Tiểu Mã bổ sung thêm: "Lần này phải đi tỉnh lấy ngoại cảnh, nên tối nay chúng ta phải bay qua đó."
Mục Thị gãi gãi đầu: "Gấp như thế?"
Tiểu Mã ừ một tiếng: "Em đã mua vé máy bay, bảy giờ rưỡi em đón chị."
Sau khi cúp điện thoại, Mục Thị hơi híp mắt đưa tay quơ quơ trong không trung, bắt được tay Hoa Tri Dã kéo cô qua, ôm bắt đùi nói: "Em lại phải làm việc."
Hoa Tri Dã cười cười, cúi đầu sờ đầu nàng, thay nàng chỉnh lại loạn tóc rối loạn: "Công việc quan trọng."
Mục Thị ngẩng đầu nhìn: "Vậy còn chị?"
Hoa Tri Dã: "Chị cũng đi làm."
Mục Thị cọ mặt vào đùi Hoa Tri Dã, nhỏ giọng: "Em đi làm việc, chị Tri Dã phải nhớ tới em."
Hoa Tri Dã ứng tiếng hảo, liền để nàng đi rửa mặt.
Rốt cuộc tối nay hai người cũng ra cửa, Mục Thị dẫn Hoa Tri Dã tới nhà hàng nàng thường tới, mấy ngày nay, Cao Văn Tuệ cũng nói cho nàng biết vài thói quen sinh hoạt của Hoa Tri Dã, tỉ như ăn cơm xong, trong bát phải sạch sẽ, tỉ như ống tay áo sơ mi không bao giờ xoắn lên, tỉ như nhìn thấy đồ gì thích nhất định phải chụp ảnh lại...
Mục Thị và Hoa Tri Dã ăn cơm tối xong, cô đưa nàng đến chỗ Tiểu Mã, ở trên xe không quên ôm ấp một chút, hôn hôn một chút, mới quyến luyến bước xuống.
Trong nháy mắt khi cửa xe đang đóng lại, Tiểu Mã mượn khe hở nhìn thoáng vào trong, thấy được một bên mặt của Hoa Tri Dã, nhịn không được nhướng nhướng mày.
Mục Thị đưa mắt nhìn xe Hoa Tri Dã rời đi, tiếp theo nghe Tiểu Mã hỏi: "Ở cùng một chỗ?"
Mục Thị quay đầu cười một tiếng: "Đúng vậy a."
Tiểu Mã cười: "Chúc mừng chị."
Hành trình lần này, nói gấp cũng không phải rất gấp nhưng Mục Thị ở nhà Hoa Tri Dã hai ngày, xương cốt đều muốn xụi lơ.
Sau khi hai người lên máy bay, Mục Thị nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên quay đầu hỏi Tiểu Mã: "Tiểu Mã, lần này chụp ảnh không cần trần trụi phải không?"
Tiểu Mã lắc đầu: "Không biết, nhưng đây là quảng cáo nước hoa, có mặc áo lộ bả vai cũng rất bình thường a." Hắn nói xong nhìn Mục Thị, cười tà: "Làm sao vậy, chị còn sợ cái này?"
Mục Thị bĩu môi: "Không phải." Đâu phải nàng chưa bao giờ quay chụp loại hình này, chỉ là..
Tiểu Mã nhìn biểu tình trên mặt Mục Thị, đầu tiên là ồ một tiếng, sau đó lại a một tiếng, xích lại gần hơn, hỏi: "Trên người có dấu hôn?"
Mục Thị nhỏ giọng đáp: "Bên cạnh xương quai xanh."
Hoa Tri Dã rất biết nặng nhẹ, luôn để ý nghề nghiệp của Mục Thị, khi hôn sẽ không để lại dấu tích nhưng sáng hôm nay lúc nàng soi gương, xác thực thấy được bên kia xương quai xanh bên cạnh hình xăm con ốc sên nhỏ, có một dấu hôn rất rõ ràng.
Thời điểm Hoa Tri Dã hôn xương quai xanh của nàng đã nhìn thấy, khi nàng ghé vào người cô tìm tư thế thoải mái nằm, nhỏ giọng lẩm bẩm, thì cô bật cười, đột nhiên nói câu: "Tiểu ô quy."
Khi đó Mục Thị muốn nói cho Hoa Tri Dã biết, đây không phải rùa đen, mà là ốc sên, nhưng Hoa Tri Dã không cho nàng cơ hội, há miệng cắn một cái, trùng điệp hít một hơi.
Mục Thị rất ít khoe hình xăm này, mặc dù nàng không bao giờ chủ động nhưng một khi có thợ quay phim phát hiện luôn luôn đề nghị nàng tạo tư thế để lộ hình xăm.
Mục Thị quay người cởi áo khoác để Tiểu Mã nhìn thấy vị trí dấu hôn, hắn nhìn chằm chằm tính toán một phen, rồi sách một tiếng.
Khi Mục Thị và Tiểu Mã đến nơi, kéo hành lý tới khách sạn đã hơn mười hai giờ, nàng gửi tin báo bình an với Hoa Tri Dã, tùy tiện rửa mặt, sau đó nằm xuống ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Mã dẫn nàng tới tổ quay chụp.
Bởi vì lần này đầu tư nhiều hơn nên nhân lực cũng được tăng cường không ít, gần như gấp đôi, Mục Thị đã đọc kịch bản từ trước, lần này ngoại trừ nàng và Tạ Dạ Vũ là nhân vật cũ, thì nam chính được thay bằng một người thành thục ổn trọng.
Theo kịch bản, Mục Thị và Tạ Vũ Diệp phỏng vấn xong, cùng nhau được một công ty nhìn trúng, nhưng công ty cũng chỉ cần một người, vì vậy sau khi về nhà, cả hai đều tự suy nghĩ làm thế nào biểu hiện thật tốt ở lần phỏng vấn kế tiếp. Vài ngày sau, để bản thân thêm tự tin hơn, các nàng rất ăn ý cùng nhau xịt loại nước hoa này, rồi mười phần ăn ý liếc mắt nhìn nhau cười một cái, rồi quyết định bỏ cơ hội này, nắm tay rời đi.
Lần này Tạ Vũ Diệp tới chậm hơn nàng một tiếng, chờ Mục Thị thay quần áo trang điểm xong, Tạ Vũ Diệp mới tới, cả hai nhìn nhau, vẫn lịch sự như trước, nở nụ cười rất chuyên nghiệp.
Mục Thị mặc âu phục màu lam xám, tết tóc đuôi ngựa, lộ ra khí tràng cực hạn, nàng bỏ ra chút thời gian chụp ảnh rồi quay lại phòng nghỉ.
Giờ phút này Tạ Vũ Diệp cũng đổi xong quần áo, khí chất cũng hoàn toàn thay đổi, từ tiểu cô nương nhà bên biến thành nữ cường.
Mục Thị liếc mắt nhìn một cái, tìm cái ghế ngồi xuống, nghĩ tạm thời không có chuyện gì, nàng lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Tiêu xài và Mộc Mộc ở cùng một chỗ sao?
Đã ba ngày Mục Thị không lướt Weibo, nàng bấm vào xem, nhịn không được cười cười. Ngoài chuyện này Weibo không có gì mới, Mục Thị thoát ra, bắt đầu chú ý Weibo của những người khác, lướt một lượt phát hiện, một giờ trước Tạ Vũ Diệp ở Teuton.
"Ở bên ngoài, nhớ Hạ Hạ."
Hạ Hạ?
Mục Thị vội vàng ấn mở trang chủ của Tạ Vũ Diệp, tin mới nhất là Tạ Vũ Diệp chụp chung với một con mèo, mà con mèo đó rất quen thuộc với Mục Thị, nó đã từng nằm sấp trên người nàng, Hạ Hạ mà Hoa Tri Dã đem về.
Tại sao? Hạ Hạ là mèo của Tạ Vũ Diệp?
Mục Thị nhìn chằm chằm màn hình, miệng hơi hé mở, một mặt không thể tưởng tượng nổi.
Nếu không cẩn thận nhớ lại, sẽ không phát hiện mờ ám trong sinh hoạt, nhưng chỉ cần muốn... Chỉ cần muốn...
Tạ Vũ Diệp nói bản thân từng thích một người không thể nào...
Hoàng Nghệ Chương cũng từng nói, thời đại học Tạ Vũ Diệp từng được bao nuôi, là nữ kim chủ, người ngoài ngành.
Mục Thị nhắm mắt lại, khó trách nàng luôn cảm thấy bức tranh trong văn phòng Hoa Tri Dã lại quen thuộc như vậy, nàng nhớ mang máng, dưới góc bên phải có chữ 'Ye'.
Tâm Mục Thị lạnh đi mấy phần, tay cầm di động có chút run rẩy, lại nhìn kỹ ảnh chụp trong điện thoại một lúc, tiếp theo cất điện thoại, nhìn người đang ngồi trước gương vừa được trang điểm xong.
Đột nhiên Mục Thị cười lạnh, đứng lên bước qua chỗ cô.
"Tạ Vũ Diệp." Mục Thị đứng bên cạnh Tạ Vũ Diệp, từ trên cao nhìn cô.
Đầu tiên Tạ Vũ Diệp thông qua gương nhìn Mục Thị, tiếp theo quay qua đối diện với mắt nàng, cô cười: "Thế nào?"
Mục Thị đưa bức hình vẫn chưa thu nhỏ đặt trước mặt Tạ Vũ Diệp, dù biết rõ vẫn cố hỏi: "Đây là mèo của cô?"
Tạ Vũ Diệp ừ một tiếng.
Một chữ đơn giản nhưng phảng phất giống thanh băng đao, đâm vào tim Mục Thị.
Mục Thị cười lạnh một tiếng: "Cô biết tôi quen với Hoa Tri Dã từ lâu?"
Tạ Vũ Diệp cười: "Đúng vậy a." Cô cũng đứng lên nhưng chiều cao có hạn, không cách nào đành ngửa đầu nhìn nàng.
Tạ Vũ Diệp: "Tôi biết Hoa lão sư để ý cô mà cô cũng để ý lão sư, tôi còn thấy ảnh cô chụp cùng Hạ Hạ."
Khí khái hùng hồ...
Hai tay Mục Thị ôm ngực, có chút câu khóe miệng: "Cô đang khiêu khích tôi?"
Tạ Vũ Diệp nghe vậy, bày ra khuôn mặt tươi cười, nhún vai: "Tôi nào có tư cách khiêu khích." Lại nhướng mày: "Bất quá, cô thấy đó, bây giờ cô mới biết tôi với Hoa lão sư có quan hệ?"
Quan hệ?
Mục Thị nhíu mày hỏi một câu: "Trước kia hai người quan hệ thế nào?"
Tạ Vũ Diệp nhún vai lần nữa: "Hoa lão sư thưởng thức tôi, thích tranh tôi vẽ, mua tác phẩm của tôi, giúp tôi nộp học phí, giúp đỡ tôi thi tài." Tạ Vũ Diệp hé miệng: "Nhưng có lẽ chị nghe nói tôi được bao nuôi, đúng không?"
Mục Thị cảm nhận được cằm nàng không nhịn được mà run nhè nhẹ, nàng còn muốn lên tiếng hỏi gì đó, đột nhiên có nhân viên công tác đi vào gọi Tạ Vũ Diệp đi chụp ảnh.
Tạ Vũ Diệp ân một tiếng, nhìn vào gương chỉnh lại quần áo, không biểu tình liếc nhìn Mục Thị, nói câu: "Mục Thị, mặc dù cô rất tốt, tôi cũng rất thích cô, nhưng..." Tạ Vũ Diệp dừng một chút, phát ra tiếng cười mỉa, dùng âm thanh bất đắc dĩ: "Cô không xứng với Hoa lão sư."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.