[BHTT] Tuyệt Sắc

Chương 50:




Nhân viên ZD lần lượt đến, Hoa Tri Dã cũng bắt đầu bận rộn, mãi đến chiều mới xong, cô thả người xuống ghế.
Hôm qua ngủ trễ, sáng thì dậy sớm, tinh thần phấn khơi có, căng cứng có, nên giờ phút này Hoa Tri Dã có chút không chịu nỗi, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, bốn giờ chiều.
Cao Văn Tuệ bưng ly cà phê tiến vào, thấy Hoa Tri Dã có vẻ mệt mỏi, mở miệng nói nhỏ: “Hoa lão sư, trong lúc lão sư họp, em trai lão sư có gọi điện đến.”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng biểu thị đáp lại.
Cô có thói quen khi họp sẽ không đem theo điện thoại, nghe Cao Văn Tuệ nói xong mới với tay lấy điện thoại xem, quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ của Hoa Huyên Lận.
Xem ra không phải chuyện quan trọng gì, Hoa Tri Dã không vội không chậm gọi lại, khi Cao Văn Tuề rời khỏi thì Hoa Huyên Lận cũng tiếp cuộc gọi.
Hình như đối phương đang ở bên ngoài, tiếng xe cộ truyền tới.
“Huyên Lận.” Hoa Tri Dã mở miệng: “Chị mới họp xong, tìm chị sao?”
Đầu bên kia lớn tiếng a một tiếng, Hoa Tri Dã có chút nhíu mày, đưa điện thoại cách xa một chút, nghe Hoa Huyên Lận nói: “Không có việc gì, nhìn thấy Mục Thị chụp ảnh bên đường.” Vốn định gọi báo cáo sự tình, Hoa Huyên Lận nói xong lời này, không đợi Hoa Tri Dã lên tiếng đã nói thêm: “Chị, em còn có việc, cúp trước.”
Tiếng tút tút truyền vào tai, Hoa Tri Dã cảm thấy cả thế giới đều yên lặng, nghe Hoa Huyên Lận nhắc tới Mục Thị, liền nhớ lại mấy tấm ảnh kia.
Hoa Tri Dã để điện thoại xuống nhưng lại cầm lên lần nữa, cô trực tiếp vào Weibo của Mục Thị, nàng không có đăng bài mới, vì vây cô vào Weibo của Phương Khinh Khinh, quả nhiên nàng mới đăng bài, hình kèm theo dòng chữ cám ơn Mục Thị, hợp tác vui vẻ.
Hoa Tri Dã không có biểu tình gì lại mở hình lên xem, nhìn mấy giây, ngón tay lật lật, lật tới một tấm thì ngưng lại, Mục Thị mở hai nút trên cùng áo sơ mi, cà vạt thì nới lỏng, một chân đạp lên ghế Phương Khinh Khinh ngồi, còn Phương Khinh Khinh bày ra dáng vẻ sợ hãi, một tay nắm góc áo Mục Thị, mím môi tội nghiệp nhìn người trước mặt.
Mục Thị câu môi cười, phải nói là mười phần khí công, trên mặt không có biểu tình dư thừa nào, vừa nhìn dễ dàng bị nàng thu phục.
Tấm thứ ba hai người vẫn đối mặt, một trước một sau đứng đó, Mục Thị trước, Phương Khinh Khinh ở sau, không có tư thế đặc biệt, mắt Phương Khinh Khinh cong cong nhìn Mục Thị cười, mà Mục Thị quay đầu cười với cô.
Đột nhiên Hoa Tri Dã nhớ lại, lúc mới quen Mục Thị, Phương Khinh Khinh từng ở trên xe cô khóc sướt mướt.
Có lẽ Mục Thị đã từng ôn nhu với Phương Khinh Khinh như vậy, đã từng có biểu lộ như thế với nàng.
Hoa Tri Dã lại nghĩ tới, thật lâu trước đó Mục Thị không có phủ nhận câu nói kia, còn lúc mọi người dùng cơm chung, Phương Khinh Khinh thuận miệng nói ra thói quen nhỏ của nàng.
Ngày từ đầu Mục Thị đối với nàng hay những người khác không có gì khác biệt.
Hoa Tri Dã nhìn văn án Phương Khinh Khinh viết, thoát khỏi Weibo của Phương Khinh Khinh, cười một tiếng, không hiểu sao đột nhiên ăn dấm.
Cô trượt danh ba điện thoại, bấm gọi cho Mục Thị.
Đầu bên kia nhận rất nhanh, nhưng không phải thanh âm của Mục Thị, lên tiếng: “Hoa lão sư, Thị Thị đang chụp… Ai, Thị Thị, điện thoại.” Thanh âm trong điện thoại bỗng nhiên biến xa, Hoa Tri Dã uy uy hai tiếng, nhưng không có người đáp lại.
Bối cảnh ồn áo, nghe giống như có nhiều nhân viên công tác chỉ huy, không bao lâu, tiếng Mục Thị vang lên: “Uy!”
Giống như mới chạy tới, Mục Thị hơi thở hổn hển: “Sao vậy? Giờ này tìm em?”
Hoa Tri Dã nghe nàng hỏi như thế, đột nhiên không biết nên nói cái gì, mắt nhìn logo trên màn hình vi tính, trả về câu: “Tối này cùng nhau ăn cơm được không?”
Mục Thị nghi ngờ: “Cơm tối?” Nàng suy tư mấy giây: “Được thôi, chị đến đón em sao?”
Mục Thị ừ một tiếng: “Hảo!”
Hoa Tri Dã thay xong quần áo, ra văn phòng là trời vừa tối, Cao Văn Tuệ thấy Hoa Tri Dã đi ra, lập tức đứng lên, chào hỏi, mắt nhìn túi trong tay cô: “Hoa lão sư phải ra ngoài sao?”
Hoa Tri Dã bất đắc dĩ cười: “Đúng.”
Cao Văn Tuệ nghi hoặc: “Có… Có việc gấp sao?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không có, ăn tối với Mục Thị.”
Cao Văn Tuệ nghe xong, cười cười, biểu lộ trên mặt phải nói rất đặc sắc, nàng xoắn xuýt mấy giây, cuối cùng vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Hoa lão sư, hai tiếng sau còn có một cuộc họp.”
Hoa Tri Dã gật đầu: “Đã nhớ.”
Có lẽ đây là lần đầu tiên tùy hứng nên lão Thiên gia cũng giúp Hoa Tri Dã, rõ ràng đang là giờ cao điểm mọi người tan tầm nhưng xe lại một đường thông thuận chạy thẳng đến địa chỉ Mục Thị gửi, sau khi xuống xe, cô mới gọi cho nàng.
Bên kia cũng đúng lúc kết thúc, Hoa Tri Dã dựa vào chỉ điểm của Mục Thị đi tới đầu ngõ, tiếp theo nhìn thấy một nhóm người.
Hoa Tri Dã đảo mắt nhìn thấy Mục Thị trong đám đông, cô đứng nhìn chốc lát thì Mục Thị chạy chậm về phía cô: “Sáng nay không nghe chị nói muốn cùng nhau ăn cơm a.” Mục Thị giơ điện thoại lên, gõ gõ màn hình: “Chúng ta ăn gần đây nha, chút nữa em còn phải làm việc.”
Đúng ý của Hoa Tri Dã, cô ứng tiếng: “Hảo!”
Đột nhiên Mục Thị lui qua một bên, Hoa Tri Dã đang muốn hỏi nàng làm gì thì xuất hiện một người, giọng nói quen thuộc: “Hoa lão sư.”
Người đến là Tạ Vũ Diệp, lúc này Hoa Tri Dã mới phát hiện, cô cũng ở trong đám người đằng kia.
Giờ phút này Tiểu Mã đứng bên cạnh Mục Thị tay cầm bình nước khoáng, bộ dáng xem kịch vui.
“Em cũng ở đây?” Hoa Tri Dã đáp lời.
Tạ Vũ Diệp ừ một tiếng, đầu tiên liếc nhìn Mục Thị, lại nhìn tay Hoa Tri Dã nắm tay Mục Thị, kéo lên nụ cười, nói: “Hoa lão sư và Mục Thị có rảnh không? Em mời hai người dùng cơm.” Mục Thị cúi đầu không nói gì, chờ Hoa Tri Dã đáp lại.
“Không được, chúng tôi còn có việc.” Hoa Tri Dã từ chối.
Tạ Vũ Diệp cười cười, lắc đầu: “Không sao, chủ yếu là em muốn cám ơn Hoa lão sư từng giúp đỡ em.” Tạ Vũ Diệp nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên tiến lên một bước, nói: “Đúng rồi, em đưa Hạ Hạ cho bạn…”
Cô quay đầu nhìn Mục Thị, không tiếp tục lời này, đổi đề tài: “Lẫn sau đi, chờ Hoa lão sư và Mục Thị có thời gian, em mời cơm.”
Lời này vừa dứt, Hoa Tri Dã cảm nhận được ngón tay Mục Thị vuốt ve lòng bàn tay cô: “Không cần.” Hoa Tri Dã cười nhạt: “Chúng tôi đi trước.”
Hoa Tri Dã từ chối và biểu tình xa cách rõ ràng, Tạ Vũ Diệp đành ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi.
Sau khi Hoa Tri Dã và Mục Thị lên xe, nàng đóng cửa lại, kéo dây an toàn nhưng không vội vàng thắt vào mà nghiêng người hôn má Hoa Tri Dã một cái.
“Hoa lão sư biểu hiện rất tốt.” Âm cuối cùng với âm thanh cài dây an toàn đồng lên vang lên.
Hoa Tri Dã đưa tay qua bóp mặt nàng: “Xem kịch vui không?”
Mục Thị lấy tay cô ra: “Thoa phấn đấy.” Nàng cười hì hì: “Hôm nay rất đẹp mắt, người mình thích nắm tay người khác trước mặt mình, có thể không tức sao?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không biết sao em có mấy hứng thú ác như thế.” Cô suy đoán một phen: “Không phải vì em ấy có mặt, mới kêu chị qua đón chứ?”
“Ai!” Mục Thị quay đầu làm dấu tay ngăn cản: “Không thế nói như vậy a, Hoa lão sư, nhưng bữa cơm tối nay là chị mời.
Hoa Tri Dã bật cười: “Được được.”
Mục Thị nhún vai: “Chẳng em qua muốn mượn cơ hội này, khoe khoang bạn gái ưu tú một chút mà thôi.” Nàng vươn tay vỗ vỗ bả vai Hoa Tri Dã: “Cơ hội này là Hoa lão sư cho em.”
Hoa Tri Dã bị chọc người.
Trước đây Mục Thị không cảm thấy nàng là người mang thù như thế, nếu có người đắc tội nàng, cùng lắm cắt đứt liên hệ, không ngờ bây giờ lại chậm rãi gây khó dễ.
Khoảng thời gian trước, vì Tạ Vũ Diệp từng xem nàng như khỉ đùa nghịch, hiện tại cũng có thể lấy lại thăng bằng.
Mục Thị đắc ý mấy giây, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, hôm nay mục đích gọi cho em không phải muốn cùng nhau ăn cơm phải không?”
Hoa Tri Dã trả lời: “Nếu không phải thì là gì?”
Mục Thị lăc đầu: “Không biết, cảm giác chị là lạ.”
Sau khi cơm nước xong, hai người quay lại công việc của mình, Hoa Tri Dã canh thời gian rất chuẩn, cô về đến công ty không được mười phút thì Cao Văn Tuệ thông báo hội nghị bắt đầu.
Cuộc họp này là hội nghị báo cáo, từng đội trưởng trình bày công việc bộ môn của mình, những cuộc họp thế này vừa nhạc vừa dài.
Hoa Tri Dã dựa vào ghế chống đỡ tinh thần nhìn báo cáo trước mặt, bối rối đánh tới, có chút không phân rõ người nào là người nào, đang nói vấn đề gì.
Quá trình khô khan không biết qua bao lâu, đột nhiên Hoa Tri Dã cảm nhận điện thoại trong túi rung lên, cô vô thức đè túi lại, lúc nãy vội vàng quên lấy điện thoại ra.
Nhờ chấn động như thế, tinh thần nâng cao một chút, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay đã mười giờ tối.
Vào giờ này, người tìm cô chắc là Mục Thị. Nghe bao cáo thêm vài phút, rốt cuộc Hoa Tri Dã nhịn không được lấy điện thoại ra xem, quá trình này, điện thoại có rung thêm một lần nữa.
Cô cúi đầu xem xét, quả nhiên tên Mục Thị hiện trên màn hình, cô nhanh chóng dùng vân tay mở man hình, ấn vào Wechat, nàng gửi hình ảnh.
Mục Thị trên màn hình…
Trên đầu đội băng đô lỗ tai mèo màu xanh, tóc mái ngang, phía sau cột đuôi ngựa, trên người mặc nguyên bộ đồ lót ren, bên ngoài khoác áo trắng mỏng hờ hững, cổ đeo dây chuyền lung linh lấp lánh, nàng nằm trên giường, một tay nắm đuôi mèo phía sau, cắn môi dưới nhíu mày tội nghiệp nhìn vào ống kính.
Nhìn xem, nàng… Không biết nàng dùng phần mềm chỉnh sửa gì, hình tượng này nhìn… Có chút sắc dục…
Trái tim Hoa Tri Dã đập nhanh một nhịp, cô thu nhỏ tấm nhỏ, lại nhìn thấy tin nhắn của nàng.
Mục Thị: “Chị Tri Dã…”
Dường như phảng phất bên tai truyền đến thanh âm mềm mềm, Hoa Tri Dã sờ bên cạnh điện thoại, bấm tắt màn hình.
Yêu nghiệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.