[BHTT] U Mê

Chương 28: Quá khứ.




Nàng nói ta đang đợi ngươi, tựa như đang nói “Cho ta lập tức phải đi xuống dưới”, Qúy Hi nhìn chằm chằm tin nhắn, suy nghĩ đến ngữ khí của Kiều Chi Du khi nói đến những lời này.
Kiều Chi Du ở cửa phụ tầng ba nhìn thời gian chờ thang máy. Nhìn thấy thang máy tầng 22 bắt đầu xuống, một tầng một tầng xuống dần.
Tầng B3.
Thang máy dừng lại, mở cửa.
Qúy Hi nâng nâng lên nhìn, một gương mặt tinh xảo quen thuộc đang dần hiện ra cùng với cửa thang máy, một chút một chút hiện vào mắt nàng.
Mái tóc quăn, môi đỏ, cùng với nụ cười nhạt nhàn nhã thong dong quen thuộc. Không chút để ý nhìn thẳng đến, cho ngươi ta cảm giác thật kinh diễm xinh đẹp.
Quý Hi không khỏi nghĩ, khó trách trông công ty đồng nghiệp nam mỗi lần thảo luận về Kiều tổng lại kích động như vậy. Nếu như chính mình là nam, đại khái ………………. Cũng sẽ thích nữ nhân như vậy. Con người thành thục, cộng thêm các loại mị lực khác.
Suy nghĩ bay xa. Qúy Hi đột nhiên phát hiện, chính mình hình như chưa bao giờ suy xét đến hình mẫu lý tưởng trong lòng là gì, hoặc là, tương lai sẽ ở bên cạnh dạng người nào?
Vội vàng học tập, vội vàng kiếm tiền, Qúy Hi căn bản không có suy nghĩ đến chuyện yêu đương, người theo đuổi nàng, nàng đều máy móc cự tuyệt, bởi vì nàng không nghĩ sẽ khiến bản thân mình phân tâm.
Kỳ thật, nàng cũng chưa gặp gỡ qua người khiến cho bản thân mình thích, càng đặc biệt không biết cảm giác khi thích một người sẽ như thế nào. Tình cảm đối với nàng mà nói, thật ra là một cái lĩnh vực thực sự không quen thuộc.
Đi ra khỏi thang máy, nhìn đến Kiều Chi Du xong, Qúy Hi bên môi khẽ nhếch lên.
Kiều Chi Du đi giày cao gót, so với Qúy Hi còn muốn cao hơn vài cm. Mạnh miệng xong lại mang ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, rất có ý tứ a. Nàng mỉn cười, nhìn Qúy Hi nói: ‘’Đi thôi.’’
Quý Hi đi theo phía sau Kiều Chi Du, ra tới gầm gara để xe.
Kiều Chi Du ngày thường ở công ty đều sẽ mang giày cao gót, vì để tiện lái xe, trong xe luôn có thêm một đôi giày đế bằng. Qúy Hi cũng mang giày cao gót khi đi làm nhưng mà họ lại không giống nhau, bởi vì nàng là nhân viên tầng chót không phải cao tầng, thường xuyên phải giống như ngày hôm nay, chạy tới chạy lui đi làm việc bên ngoài, đi giày cao gót vào chân quá mệt mỏi. Chịu không nổi.
Sau khi lên xe.
Kiều Chi Du theo bản năng nhìn đến chân đau của Qúy Hi, nàng nói: ‘’Nếu thấy khó chịu có thể bỏ giày ra đi.’
Ở trong xe của người khác mà cởi giày thì thật bất lịch sự, Qúy Hi đánh chết cũng không chịu, “Không có chuyện gì, không khó chịu.’’
Kiều Chi Du nhịn không được nói: ‘’Đều rách cả da ra rồi mà còn không khó chịu?’’
“Không khó chịu.” Qúy Hi lặp lại một lần nữa, mín môi dưới. Chính là bộ dạng đừng có bức ta, đã nói không khó chịu là không khó chịu.
Kiều Chi Du bất đắc dĩ nhìn Qúy Hi bằng hai mắt, không có cách với nàng.
Trầm mặc xuống, nàng lại hỏi: “Ngươi đi giày số bao nhiêu?”
“Hỏi cái này làm gì?” Qúy Hi nghi hoặc.
Kiều Chi Du nhẹ nhàng một câu: “Tò mò.”
Tò mò cái gì? Qúy Hi nói: “37.”
“Ân, cùng giống nhau.” Kiều Chi Du thuận miệng nói một câu, liền không nói chuyện khác nữa.
Quý Hi mê hoặc nhìn Kiều Chi Du một cái, này đúng là không hiểu nổi nói cái gì mà.
Xe khởi động lên, trong xe an tĩnh. Hai người đều không nói chuyện nữa.
Qúy Hi kéo đai an toàn qua thắt lại, lẳng lặng dựa vào ghế, nhìn phía trước, như thế nào hôm nay lại đi nhờ xe người khác……. Vừa lúc nãy xem xong tin nhắn của Kiều Chi Du gửi đến nói đang đợi nàng, nàng cũng không nghĩ nhiều, liền trực tiếp đi xuống.
Không phải đi đường, chân đã khá hơn nhiều, nhưng vừa động liền sẽ đau. Nàng cúi mắt nhìn gót chân, dây giày, ma sát đến nghiêm trọng, buổi chiều hoàn toàn không chú ý tới. Hiện tại mới biết đau.
Ra khỏi gara không bao lâu, Kiều Chi Du hướng ra ngoài cửa xe nhìn nhìn, đem xe ngừng lại bên đường.
Quý Hi thời điểm đang buồn bực, nàng thấy Kiều Chi Du quay đầu
: “ Chờ ta một lát, ta đi mua ít đồ.’’
Quý Hi hừ một tiếng “Ân.’’, không nói nhiều.
Kiều Chi Du xuống xe, Qúy Hi nhìn theo hướng nàng đi vào một cửa hàng, đi một lúc lâu, cũng không thấy đi ra.
Quý Hi nhàm chán, ánh mắt đánh giá một vòng trong xe, thực sạch sẽ ngăn nắp, còn có hương thơm tỏa ra thoải mái. Thực hợp với hương vị mùa hè.
Lại đợi thêm một lát.
Quý Hi ruốt cuộc cũng nhìn thấy thân ảnh loáng thoáng của Kiều Chi Du, đi trong gió đêm, dáng người yểu điệu, tóc dài tung bay. Trừ bỏ trong tay cầm theo một cái túi trắng, cùng với nàng có vẻ không hợp.
Cửa xe kéo ra, có gió thổi vào, là khí oi bức mùa hè. Ngay sau đó phịch một tiếng, cửa xe đóng lại.
Kiều Chi Du ngồi vào ghế lái, tùy tiện vuốt lại tóc hơi rối, sau đó đem túi trong tay đưa cho Qúy Hi, “Mua đôi dép lê.”
Dép lê? Vừa mới lúc nãy Kiều Chi Du hỏi nàng số chân, kỳ thật Qúy Hi liền nghĩ Kiều Chi Du thế nào cũng mua giày cho nàng. Nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Hiện tại Kiều Chi Du đưa túi mua hàng tới, Qúy Hi rất ngốc.
Kiều tổng đối với nàng có điểm quá tốt đi.
Có lẽ quan hệ của nàng với Kiều Chi Du, so với nàng tưởng tượng còn muốn thân cận hơn. Tựa như, giống với Tỷ Tỷ.
Lúc này Qúy Hi trong lòng cảm động, xa xa phủ qua lại thiếu ân tình thật ngượng ngùng. Nàng tiếp nhận, nhìn Kiều Chi Du: “Ngươi cố ý mua cho ta.”
Kiều Chi Du chỉ là nói: “Cái này không ma sát chân.’’
Không đề cập đến câu nói đúng của Qúy Hi, nếu không với tính tình của nàng, khẳng định lại mạnh miệng nói không cần.
Xem Qúy Hi vẫn cầm túi không nói chuyện, Kiều Chi Du nhẹ nhàng mà hỏi: ‘’Như thế nào?’’
‘’Ngươi đối với ta tốt quá.’’ Qúy Hi thất thần đem câu này nói ra, cười ngượng xuống, cảm thấy những lời này ngốc, rất ngốc.
Quả nhiên có những lời nói chỉ thích hợp nghĩ trong lòng ngẫm ra, không thích hợp với nói ra khỏi miệng.
Kiều Chi Du nghe xong, cười trước một trận. Nàng thừa nhận nàng đối với Qúy Hi rất để bụng, có lẽ là bởi vì, khó có thể gặp được một người ở chung phù hợp thoải mái như vậy. Xem như là duyên phận đi.
Qúy Hi nhìn nàng cười, cười đến ôn hòa.
Kiều Chi Du: ‘’Còn rất nghe lời ta nói.’’
Qúy Hi: ‘’Ân?’’
Kiều Chi Du nói: ‘’Cười rộ lên đẹp.’’
Kiều Chi Du nhìn nhìn túi mua hàng trong tay: ‘’Thay ra cho thoải mái đi.’’
‘’Ân.’’ Qúy Hi lấy ra vừa thấy đôi dép lê. Là màu hồng phấn nộn, đường chỉ hình con mèo, mặt trên cò có hai cái tai mèo dựng lên.
Có chút giống dép con nít bản to.
Đồ vật của nàng mua thoạt nhìn đều là mau sắc lạnh trắng với đen, nếu bảo nàng đi mua đồ tuyệt đối không bao giờ mua đôi dép lê hồng phấn tai mèo này.
Làm trò trước mặt Kiều Chi Du, Qúy Hi không câu lệ, nàng đem chân bị ma sát cởi xuống đi vào dép đế bằng.
Chân Qúy Hi mảnh khảng trắng nõn, mu bàn chân còn có thể nhìn thấy cả mạch máu gân xanh nhạt hiện lên.
Chân trần trụi đi vào đôi dép lê hoạt hình, thoái mái là thật thoải mái, nhưng chính là có điểm rất buồn cười. Môt thân trang phục nghiêm chỉnh, lại đi lên một đôi dép lê màu hồng, đánh bay cảm giác không thoải mái. Qúy Hi nhìn chân chính mình, đều vui vẻ.
Kiều Chi Du nhìn nhạt thoáng qua, nghiêm túc bình luận: ‘’Rất đáng yêu.’’
Lại là đáng yêu. Qúy Hi chửi thầm, giống như Kiều tổng đối với đồ vật ẫu trĩ đáng yêu, thật là tha thiết yêu không bằng.
Qúy Hi thoái mái đi dép lê, ‘’Bao nhiêu tiền?’’
Kiều Chi Du đáp: ‘’ 39 đồng 9.’’
Quý Hi: ‘’ Để ta chuyển khoản cho ngươi.’’
‘’Không cần.’’ Kiều Chi Du nghiêng nghiêng đầu, nửa nói giỡn với Qúy Hi: ‘’Cuối tuần để ta với tiểu kiều tổng qua chỗ ngươi ăn ké một bữa cơm đi.’’
Qúy Hi cầm điện thoại, nghe Kiều Chi Du nói như vậy, nàng biểu hiện mười phần vui vẻ: ‘’Được a.’’
‘’Ngươi sẽ nấu ăn sao?’’ Kiều Chi Du mới vừa rồi chỉ thuận miệng nói một câu thôi.
‘’Cơm nhà đi. Ngươi muốn ăn cái gì?’’ Qúy Hi về điểm này tự tin có thừa. Nàng khi vừa mới học cấp hai, là đã có thể nấu hoàn chỉnh một bữa cơm rồi.
Kiều Chi Du: ‘’Ta không có kén ăn, đều có thể.’’
Quý Hi lại nói: ‘’ Vậy ngươi giúp ta hỏi một chút tiểu kiều tổng muốn ăn cái gì?’’
Kiều Chi Du cười: ‘’Trở về ta sẽ hỏi nàng một chút.’’
Người vui vẻ nhất hẳn là Kiều Thanh rồi, Kiều Chi Du bây giờ có thể tưởng tượng ra tiểu gia hỏa đó có bao nhiêu kích động rồi. Sự kiện chủ nhật kia đến nhà Qúy Hi, nàng cũng không nói cho Kiều Thanh biết.
Chủ Nhật, Qúy Hi dậy rất sớm.
Nàng nằm ở trên giường, theo thói quen tính cầm điện thoại lên nhìn qua, xem có công việc quan trọng nào không, tin tức hay bưu kiện gửi đến.
Nếu không có, cuối tuần có thể nhàn hạ một chút. Làm việc của chính mình.
Qúy Hi mở WeChat ra cùng hòm thư, thực may mắn, không có công việc mới nào.
Nhưng thật ra có hai tin chưa có đọc qua.
Một cái là Khương Niệm gử tới, nói có đánh chết nàng cũng sẽ không tin Qúy Hi và Kiều Chi Du không chỉ là bạn bè bình thường, chuyện này cách đây hai ngày Qúy Hi đã cùng Khương Niệm giải thích qua, lười để ý đến.
Một cái khác là Lục Phong tối hôm chia sẻ đến một bài hát, nói bài này dễ nghe, chia sẻ cho nàng, Qúy Hi mặc kệ hai người này.
Chuyện thứ nhất sau khi rời giường là Qúy Hi sẽ mang Notebook mở máy, chờ rửa mặt xong, nàng lấy một túi bánh mì nướng, ngồi ở bên kệ sách, vừa ăn sáng vừa vội làm việc.
Bánh mì là tối hôm qua mới đi mua ở cửa hàng tiện lợi dưới lầu, một túi to mười miếng, chắc bụng ăn mau. Qúy Hi ăn hai ba miếng liền không ăn nữa.
Quý Hi đang vội làm báo cáo Khảo sát hạng mục cuối. Lớn thì Logic hoàn chỉnh, nhỏ thì số liệu cách thức, tuy rằng nàng đã kiểm tra qua vài lần rồi. Nhưng hôm nay vẫn muốn hoàn thiện hơn một chút, rốt cuộc có được chuyển lên làm chính thức hay không, cái này quyết định mấu chốt.
Bàn phím gõ lên đánh đánh, tu sửa hồ sơ, Qúy Hi đều đã quên đi thời gian, một buổi sáng thật mau qua đi. Nàng vừa mới lưu lại hồ sơ xong, đột nhiên điện thoại vang lên một hồi chuông.
Qúy Hi nhìn điện thoại hiện lên một dãy số lạ, không phải ở vùng này, mà là của Dung Thành.
Dung Thành cách Bắc Lâm nói xa thì cũng không xa, quê quán của Qúy Hi là đến từ một trấn nhỏ của Dung Thành.
Vang lên được mười mấy hồi chuông, Qúy Hi mới tiếp nghe. Nghe xong nàng cũng không trực tiếp nói chuyện, mà chờ người bên kia mở miệng ra trước.
‘’Tiểu Hi Hi, là ta……’’ Một âm thanh phụ nữ trung niên vang lên, tiếng phổ thông mang theo khẩu âm nồng đậm.
Quý Hi vừa nghe liền đoán được vài phần, nghe được thanh âm xong, càng trăm phần trăm xác định là ai. Dương Bình, một người ở trên mặt pháp luật nàng không co bất cứ quan hệ gi với bà ta, nhưng lại có chung huyết thống, là mẹ đẻ của nàng.
‘’Ngươi về ở cùng chúng ta sinh hoạt đi, được không?’’ Dương Bình cầu khẩn nói.
‘’Ta và các ngươi sớm đã không có quan hệ, ta nói rồi đừng có liên hệ với ta.’’ Qúy Hi thanh âm lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.
Qúy Hi vẫn luôn cảm thấy, sớm một khắc lúc nàng ba tuổi bị vứt bỏ, nàng liền cùng cái gia đình kia không có bất cứ một chút quan hệ nào rồi. Nàng không biết được Dương Bình như thế nào tìm được nàng, có lẽ là lúc nàng 18 tuổi, một cái trấn nhỏ ở Dung Thanh một cô gái lấy được trạng nguyên khối khoa học tự nhiên đã thành tin tức chấn động một thời.
Vào nghỉ hè năm ấy, nàng nhìn thấy một đôi vợ chồng trung niên, da khô mặt vàng, đột nhiên chạy tới trước mặt, nói là cha mẹ nàng, còn rơi nước mắt khóc lóc nói là bất đắc dĩ cỡ nào năm đó mới làm vậy, hiện tại lại nghĩ cầu xin nàng tha thứ, muống mang nàng về sống cùng.
Quý Hi không nhận, mặc kệ người khác khuyên thế nào, sống chết cũng không thừa nhận bọn họ. Còn hung tợn đem bọn họ đuổi đi.
Bởi vì chuyện này, Qúy Hi vẫn không thiếu những lời chỉ trích từ người khác, nói cái gì tiểu cô nương tâm địa quá cường ngạnh, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, cha mẹ thân sinh nước mắt nước mũi cầu xin cũng không chịu tha thứ.
Cái gì mà máu mủ tình thâm, Qúy Hi cảm thấy thật phí lời, nói chung điều này là không thể tha thứ cho dù bất cứ lý do nào đi nữa.
Quý Hi nghĩ muốn cúp điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia lại vang lên một trận khóc lóc thảm thương nức nở, ‘’Nếu không phải thật sự không có biện pháp, ta cũng sẽ không tìm tới ngươi, em trai của ngươi đang bị bệnh, trong nhà hiện tại đang thiếu tiền, liền nghĩ tới ngươi có chút bản lĩnh…… Coi như chúng ta mượn ngươi, nhưng hắn tốt xấu gì cũng là em trai của ngươi, ngươi phải đau lòng hắn, giúp giúp hắn……….’’
Nàng còn có thêm hai cái ‘tỷ tỷ,’, một cái ‘’Đệ đệ.’’, đây là Dương Bình nói cho nàng.
‘’Vậy các ngươi năm đó không đau lòng ta sao?’’ Qúy Hi ngày thường cũng không khóc, nhưng những lời này vừa nói ra, thoáng chốc mũi có chút cay nghẹn lại, cảm thấy rơi nước mắt thật không đáng giá, ngoan cường kiềm chế đem nước mắt bức trở lại hốc mắt.
Nàng thật sự không cần nghĩ nhắc tới chuyện này.
Một chữ đều không nghĩ nói.
‘’Năm đó nhà chúng ta quá nghèo, cho nên……..’’
‘’Cho nên liền mặc kệ sống chết của ta, cho nên các người lại tiếp tục sinh thêm một người nữa.’’ Qúy Hi cười lạnh, giọng nói thật bình tĩnh, nản lòng không kiên nhẫn mới có bình tĩnh nói tiếp: ‘’Ta nói cho ngươi, ta chính là vô tâm không tim không phổi, các ngươi sống hay chết ta đều không quan tâm. Cũng không cần nói cho ta biết làm gì.’’
Sau khi nói xong, Qúy Hi tắt điện thoại, thuận tay đem dãy số này kéo vào danh sách đen. Cúi đầu xuống, trong nháy mắt, vẫn là có những giọt nước mắt từ từ năn xuống trên gương mặt xinh đẹp, nàng tùy tay xoa xao, cũng không có chuyện gì phát sinh thêm.
Nàng chính là trong lòng thật gê tởm khó chịu, cùng giống với nuốt phải ruồi bọ chết còn ghê tởm khó chịu hơn.
Chuông cửa vang lên.
Qúy Hi mới ngẩng đầu xem thời gian.
Mới phát hiện bây giờ đã có chút muộn, chắc hẳn là Kiều Chi Du mang Kiều Thanh tới đây học.
Đứng lúc tại đây.
Qúy Hi hít sâu một ngụm, lau lau đôi mắt, cọ cọ tốt một lúc mới đi ra ngoài mở cửa. Nàng không nghĩ sẽ bị người khác nhìn ra là mình mới khóc.
Kết quả vừa mở cửa ra.
Kiều Chi Du liếc mắt một cái chú ý tới hốc mắt hơi phiếm hồng của Qúy Hi, ‘’Làm sao vậy?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.