Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 24: Không bao giờ đọc lại




Lương Chấp bất tỉnh do tinh thần bị kích thích, nhưng Thẩm Quang Minh bị cậu dọa sợ hết hồn, đưa cậu thẳng tới bệnh viện.
Lúc cậu tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà màu trắng, cảm giác có chút hoa mắt, cậu quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Quyền ngồi đọc sách trên giường.
Sau đầu Thẩm Quyền có dán miếng băng, có thể thấy là bị thương không nặng.
Lương Chấp nhìn mặt nghiêng tuấn tú của Thẩm Quyền, cảm giác kinh hãi ở chỗ Mục Dư Tâm được giảm bớt không ít, cậu nói với hệ thống: "Thẩm Quyền đẹp trai hợp gu tao quá."
Hệ thống không nói chuyện.
Lương Chấp lại thở dài: "Nhưng mà ảnh yếu quá, này mà ở cùng một chỗ với tao, tao lại phải để ý bảo vệ ảnh, tao mệt quá."
Hệ thống không nhịn được, đáp lời: "Vậy cậu buông tay đi?"
Lương Chấp đang định đồng ý, kết quả Thẩm Quyền quay đầu, phát hiện Lương Chấp đã tỉnh, nên bỏ sách trong tay xuống, nhìn qua.
Sắc đẹp của khuôn mặt chính diện đánh một kích làm con tim đã chết của Lương Chấp hồi sinh, cậu nói: "Không, tao sẽ không khuất phục trước thế lực độc ác, tao muốn yêu đương!"
Hệ thống tức giận đến xuất hiện ký tự rác, nó lúc này chẳng còn sức đi oán giận Lương Chấp.
Thẩm Quyền không biết Lương Chấp đang suy nghĩ gì, hắn thấy bộ dạng dại ra của cậu, trên mặt lộ ra thân thiết giả dối: "Cậu vẫn khỏe chứ?"
Lương Chấp gật đầu, nói: "Em không bị thương, nhưng còn anh thì sao, vết thương không nghiêm trọng chứ?"
Trên mặt Thẩm Quyền lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, hắn nói: "Để cậu chê cười, anh lúc đấy bị kích động quá."
Bị kích động chỉ là thứ yếu, cái chính là thân thủ, quay lại vấn đền này, Lương Chấp nghiêm mặt, nói: "Thẩm ca, em có biết một số thầy dạy võ có trình độ rất lợi hại, hay là em giới thiệu cho anh biết nhé?"
Lương Chấp không ngờ Thẩm Quyền lại từ chối.
"Tại sao?" Lương Chấp còn tưởng Thẩm Quyền trải qua việc này, sẽ muốn học một chút võ, hoặc kỹ năng phòng thân cũng được.
Thẩm Quyền cụp mắt, không nói lời nào một hồi lâu.
Hắn im lặng quá lâu, lâu đến Lương Chấp cho rằng mình đã hỏi một vấn đề không nên hỏi, hắn rốt cuộc mở miệng.
"Ba anh không hy vọng anh học thứ đó."
Ba Thẩm sau khi biết Thẩm Quyền có nhân cách chống xã hội liền nghiêm cấm hắn tiếp xúc những kiến thức liên quan đến quân sự và y học, nói trắng ra là hy vọng hắn trở thành một kẻ vô tích sự.
Mà biểu hiện của Thẩm Quyền trong thời gian học hành cũng hợp với mong muốn của ông, sau khi tốt nghiệp, hắn không tìm được công việc tốt nên dùng tiền làm thêm mở một cửa hàng bán hoa.
Lương Chấp không biết lý do sâu xa này, còn tưởng ba Thẩm đã có một đứa con là Thẩm Quang Minh làm cảnh sát, nên hy vọng Thẩm Quyền văn nhã một chút, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp: "Vậy còn anh? Anh có muốn học không?"
Thẩm Quyền giương mắt, như có chút không hiểu Lương Chấp đang nói gì.
Lương Chấp tiếp tục: "Ý muốn của ba anh đâu phải ý muốn của anh, anh cũng không phải trẻ con, muốn làm gì thì nên tự mình quyết định, đúng không?"
Thẩm Quyền cảm thấy cái này khá mới lạ, cho tới bây giờ chưa có ai nói những lời này trước mặt mình, người nhà biết bệnh tình của hắn, càng ngầm chấp nhận cách làm của ba Thẩm.
Đây là lần đầu tiên có người đứng về phía hắn nói chuyện.
Nhưng tại sao lại là Lương Chấp? Việc đầu tiên Thẩm Quyền muốn tự quyết chính là tự tay giết người, tìm cơ hội vạch trần chân tướng, để cho ba Thẩm thấy ông nhọc lòng mấy năm nay vẫn không ngăn được hắn trở thành tội phạm.
Hắn đúng là ôm suy nghĩ như vậy mà chọn Lương Chấp, bởi vì đối phương có quan hệ khá thân với người nhà, còn là bạn tốt của Thẩm Quang Minh.
Đối phương chết, những người hắn căm ghét sẽ đau khổ.
Thẩm Quyền nói: "Cậu nói đúng."
Đôi mắt Lương Chấp phát sáng: "Vậy anh có học không?"
Thẩm Quyền mỉm cười: "Xin lỗi."
Lương Chấp nhụt chí, nói: "Được rồi."
Lúc sau, Thẩm Quang Minh xách hai hộp cháo nóng tới, Lương Chấp ăn cháo, chủ động hỏi về chuyện tình Mục Dư Tâm.
Thẩm Quang Minh không nghĩ Lương Chấp còn có thể nhắc tới Mục Dư Tâm, anh vốn đang định đưa Lương Chấp đi gặp bác sĩ tâm lý.
Lương Chấp nói: "Tôi chỉ là lần đầu tiên thấy có người tự sát nên bị dọa sợ thôi, bây giờ đã không sao rồi."
Lương Chấp không phải là người am hiểu tự ngụy trang bản thân, Thẩm Quang Minh xác nhận cậu thật sự không có việc gì, mới nói: "Hiện tại, hai phạm nhân đều đã tử vong, căn bản là tất cả manh mối đều bị cắt đứt."
Lương Chấp ừ một tiếng tùy ý, tiếp tục ăn cháo.
"Còn có......" Thẩm Quang Minh liếc Lương Chấp một cái, chần chừ một lúc mới nói: "Mục Dư Tâm là nam."
"Khụ khụ!" Lương Chấp bị sặc cháo, còn Thẩm Quyền cũng tiện thể bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Quang Minh vỗ lưng Lương Chấp, nhìn cậu bớt sặc mới nói tiếp: "Tôi cũng giật mình, nhưng đây là sự thật."
"Nhưng mà, tôi rõ ràng thấy ngực của cô ấy....." Lương Chấp đưa tay lên trước ngực, làm hành động nâng lên đặt xuống.
Thẩm Quang Minh nghĩ đến hình ảnh kia, đỡ trán nói: "Nghe nói là do từ nhỏ dùng lượng kích thích tố nữ quá lớn nên nữ tính hóa, nhưng trên thực tế vẫn là nam."
"Đại lão nữ trang......" Lương Chấp lẩm bẩm, lúc này, trong đầu cậu hiện lên một đoạn văn dài.
Giờ phút này, cậu nhớ ra Mục Dư Tâm từng xuất hiện ở cuốn tiểu thuyết nào, bởi vì cậu không thích đọc truyện có chi tiết sát nhân nữ, nên lúc đấy còn hiểu lầm, xém cho tác giả âm điểm.
Mãi đến cuối cùng, tác giả vạch trần giới tính thật của hung thủ, cậu mới biết cụm từ "đại lão nữ trang".
Mẹ của Mục Dư Tâm làm nghề đặc biệt, mang thai Mục Dư Tâm ngoài ý muốn mà ngay cả cha đẻ của đứa bé cũng chẳng biết là ai.
Trông cậy vào mấy ông khách đến nhận mình là bố đứa bé là không thể, tính tình mẹ của Mục Dư Tâm lạnh bạc, dĩ nhiên là hiểu rõ điều đấy.
Ả nghĩ ra một biện pháp còn thâm độc hơn, ả vì sinh Mục Dư Tâm mà không tiếp khách được, như vậy, Mục Dư Tâm trong tương lai phải trả lại gấp trăm lần ân huệ cho ả.
Càng già càng xuống sắc, ngay lúc Mục Dư Tâm còn nhỏ, ả đã cho cậu ăn kích thích tố nữ.
Mãi đến lúc Mục Dư Tâm lớn hơn một chút, liền bắt cậu đi tiếp khách.
Mục Dư Tâm mới đầu còn không hiểu, đợi đến lúc cậu trưởng thành hơn thì hiểu, nhưng không có ý chống cự.
Kết thúc vận mệnh bi thảm của Mục Dư Tâm chính là cô gái lớn lên từ nhỏ cùng cậu, cô bé này cũng làm công việc tương tự, phòng tiếp khách của cô cách phòng tiếp khách của Mục Dư Tâm chỉ có một bức tường, cô thầm mến Mục Dư Tâm nhưng không bao giờ nói ra.
Mãi đến một ngày cô bị một chiếc xe van đưa đi, lúc về thì thân mình đầy thương tích, cô đi đến trước cửa phòng Mục Dư Tâm, gõ cửa, nói một câu: "Mục Mục, mình tìm được cách để chúng ta không còn bị đau nữa...... Cậu chờ mình."
Cô bé bị bệnh đường tình dục, một ngày nọ, lấy lý do chơi miễn phí, cô mời tất cả khách đến chơi trò chơi, kéo tất cả những người đó xuống vực sâu dục vọng.
Sau này, Mục Dư Tâm biết hết tất cả qua di thư của cô gái, cậu dùng tiền kiếm được xây một ngôi mộ cho cô, rồi bỏ ngoài tai lời chửi rủa và ngăn cản của mẹ Mục, rời khỏi thành phố.
Cậu thay đổi hình dạng, cách ăn mặc thành bộ dáng cũ của cô bé, cậu sẽ giết tất cả những người cậu yêu, còn thích dùng hoa trang trí hiện trường cho vô cùng đẹp đẽ.
Lương Chấp nhớ ra tên của bộ tiểu thuyết đấy.
Trên thế giới này, có một loại người màu xám.
Từ ngày bọn họ sinh ra, họ đã nhuộm màu sắc này.
Thế giới trong mắt bọn họ có màu xám, khi họ thấy màu sắc rực rỡ, họ sẽ muốn cướp lấy, muốn dung hợp vào nó.
"Nhưng tôi thất bại."
Máu tươi chảy không ngừng từ miệng Mục Dư Tâm, cậu chạm tay lên khóe miệng, cười khẽ một tiếng khi thấy màu đỏ tươi trên đầu ngón tay.
Tôi biến thành màu đỏ - trích "Màu xám"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.