Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 81: Đếm số chữ làm tui vui lắm á




Ngày trưng bày hôm đó, có rất nhiều người đến sân, các phóng viên còn truyền hình trực tiếp, những bảo vệ đứng ở hiện trường duy trì trật tự.
Các tác phẩm của những nạn nhân được bày ra trên bàn để khách tham quan vừa thưởng thức vừa mua, thực tế chỉ dựa vào mùi hoa mà cắm nên các tác phẩm sáng tạo ra không được tính là dễ nhìn, thậm chí có thể nói là khá lộn xộn.
Nhưng không ai đi phán xét hay trách móc nặng nề người làm ra, bọn họ đã cố gắng lắm rồi.
Buổi trưng bày có người đến người đi vô cùng náo nhiệt, mà ở bên còn lại của sân thì tương phản, ở đó có vài nạn nhân đang ngồi, là những người có tình trạng thân thể tốt được trung tâm hồi phục tuyển ra, đưa vào đây để các phóng viên chụp hình.
Bọn họ không nghe không thấy, chỉ có thể giống như những con rối gỗ, im lặng ngồi trên ghế, nhưng nhờ có hương hoa, ai cũng mang tươi cười trên mặt, tâm trạng rất tốt.
Lương Chấp hỗ trợ ở hiện trường, do các tác phẩm cắm hoa có rất nhiều, tác phẩm đang được bày biện đã được khách tham quan mua đi, cậu liền cần ra đằng sau lấy thêm tác phẩm bổ sung.
Thẩm Quyền đang nhận phỏng vấn của các phòng viên, là người cung cấp hoa tươi miễn phí, e là hắn không xuất hiện trên màn ảnh là không được.
Các phóng viên cũng hết cách rồi, các nạn nhân là nhân vật chính nhưng lại không thể nhận phỏng vấn, bọn họ đành kiếm thêm tư liệu sống để viết bài từ anh chủ tiệm hoa đẹp trai.
Lương Chấp rảnh rỗi, cầm chai nước khoáng ngồi xổm ở một góc, một cái bóng phủ lên người cậu, ngẩng đầu lên nhìn, chính là Thẩm Quyền.
Thẩm Quyền lấy chai nước còn chưa mở nắp khỏi tay Lương Chấp, rồi đưa một ly nước qua.
Lương Chấp thở dài, nhận ly nước, uống một hơi cạn sạch ly, rồi mới nói: "Thẩm ca, chai nước đó còn chưa được mở mà."
Chỉ cần ra bên ngoài, tất cả hành động, đồ ăn uống của Lương Chấp đều bị Thẩm Quyền quản chặt, cậu cảm thấy nằm lì ở nhà vẫn thoải mái hơn, nhưng vào một đêm nọ, cậu vô tình nghe thấy hệ thống hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng rằng tiến độ xin cơ thể của nó đến đâu rồi, cậu nhận ra hệ thống xin cơ thể tuyệt đối không phải đến giúp cậu.
Sợ hãi cho mạng nhỏ, Lương Chấp sau đó tích cực tham gia các hoạt động bên ngoài, đúng lúc sửa chữa nội dung truyện, tranh thủ sớm có ngày tháo được hệ thống.
Thẩm Quyền vứt chai nước vào thùng rác, lạnh giọng nói: "Chỉ cần kim tiêm là có thể bơm thuốc vào chai nước mà không cần mở nắp, ở bên ngoài thì cậu càng phải cảnh giác, chẳng lẽ cậu quên bản thân hiện tại là mục tiêu của Hoa Bách Hợp sao?"
Lương Chấp cười hi hi: "Có anh ở đây thì em không sợ."
Cậu đang nói thật, có vầng sáng của nhân vật chính, cậu ít nhiều cũng ké được một chút.
Thẩm Quyền bên này tự nhiên là hiểu nhầm ý của cậu, hắn chặn lại nhảy nhót đang dâng lên trong tim, gượng gạo quay đầu đi, nói: "Lát nữa tôi phải lên phát biểu, cậu thành thật ngồi ở chỗ đã xếp sẵn ở hàng đầu, biết chưa?"
"Vângggg" Lương Chấp kéo dài âm, rồi giơ tay cam đoan y như đứa học sinh tiểu học, "Em nhất định sẽ vỗ tay to nhất cho anh!"
Thẩm Quyền mới tưởng tượng cảnh đó thôi mà đã không nhịn được nhếch môi lên, hắn ho một tiếng, ra vẻ nghiêm túc: "Cứ như bình thường là được, tôi cũng không muốn bật cười ngay trên sân khấu đâu."
Có nhân viên chạy lại gọi Thẩm Quyền đi, Lương Chấp lại ngồi xổm xuống chỗ cũ, nhớ lại biểu cảm lúc nãy của Thẩm Quyền, cậu hỏi hệ thống: "Tao thật sự càng lúc càng nhìn không thấu Thẩm Quyền, vẻ mặt vừa rồi của ảnh y hệt như miếng bánh mì thịt có rắc bột sôcôla lên trên vậy."
Hệ thống: "......" Tưởng tượng kiểu gì vậy???
"A?" Lương Chấp đột nhiên bật dậy.
Hệ thống: "Gì đó?" Nó tưởng Lương Chấp lại sắp nói nhảm.
Lương Chấp đi về phía trước, cậu nói với hệ thống: "Tao vừa nhìn thấy một nạn nhân, cậu nhóc đó đi đường kia, chỗ này cũng không phải trung tâm, bị ngã thì phiền lắm."
Hệ thống: "Kỳ lạ, sao lại chỉ có một mình đứa nhóc đó?"
Lương Chấp: "Hôm nay trong sân có nhiều người lại bận bịu, nhân viên trung tâm khó tránh khỏi sơ sẩy, hoặc là......cậu nhóc đó cố ý tách ra."
Hệ thống kinh ngạc: "Làm sao cậu có thể nghĩ đến mức dấy???"
Lương Chấp nhỏ giọt lệ chua xót, còn không phải do hệ thống bức bách sao, cậu tuyệt đối không muốn nó lấy được cơ thể rồi ra ngoài giết cậu.
Lương Chấp: "Hôm nay là lần đầu tiên tất cả các nạn nhân đến sân này, làm sao họ có thể tự do đi lại mà không cần ai dắt chứ."
Rốt cuộc là dùng cách gì để dẫn được các nạn nhân tự rời đi. Lương Chấp vô cùng tò mò.
Cậu lén đi theo sau lưng đứa bé trai, cậu dần dần phát hiện ra hành lang này không có ai, Lương Chấp lấy di động ra xem thời gian, đã đến giờ phát biểu, xem ra tất cả mọi người đều đi sang bên kia.
Có một cơn gió thổi tới trước mặt, Lương Chấp nhịn không được hắt xì một cái: "A đù! Mùi nước hoa nồng quá."
Chỗ này có rất nhiều hoa, đặt chung với nhau sẽ hòa quyện thành một mùi hương thơm tự nhiên, nhưng mùi thơm của hoa và mùi nước hoa vẫn khác nhau về bản chất, ít nhất thì hương hoa sẽ không nồng đến độ làm gay mũi.
Tuy thần kinh Lương Chấp hơi thô, nhưng đọc truyện nhiều, suy đoán cơ bản vẫn phải có, cậu đại khái hiểu ra cậu bé lúc trước làm thế nào mà chuẩn xác đi vào WC nhưng vẫn không kinh động người xung quanh.
Là mùi hương dẫn đường.
Lương Chấp trong lòng vừa phẫn nộ vừa không biết phải làm sao, khứu giác đã trở thành con dao hai lưỡi, mà tên phản diện lại đang nắm đằng chuôi.
Cậu lấy di động ra, gọi cho Thẩm Quyền, nhưng không ai nhấc máy.
Hệ thống: "Hắn đang phát biểu."
Lương Chấp cất di động: "Không sao, chỉ cần anh ấy không thấy tao, chắc chắn sẽ đến tìm."
Hệ thống: "Vậy mà cậu còn chạy qua đó?"
Lương Chấp cười khổ: "Tao được lựa chọn sao? Nếu không đi, cậu bé đó chắc chắn phải chết."
Hệ thống: "Cảnh sát phụ trách bảo hộ vẫn còn đây, tiến lên đi anh hùng."
Lương Chấp cứ cảm thấy câu anh hùng của hệ thống mang theo một loại cảm giác trào phúng, nhưng mà nhìn thấy đứa bé đi càng lúc càng xa, hiển nhiên là cậu không còn bao nhiêu thời gian để do dự, cậu chạy theo.
Thẩm Quyền sau khi bước lên bục thì phát hiện Lương Chấp không ngồi ở chỗ đã chỉ định, nụ cười trên mặt nạ của hắn lập tức biến mất.
Hắn giống như mắc phải một căn bệnh, một khi Lương Chấp biến mất khỏi tầm mắt, hắn không kiềm chế được cảm giác bứt rứt khó chịu.
Yêu chính là thế này sao, Thẩm Quyền thật chán ghét cảm giác dễ mất khống chế bất cứ lúc nào này, nhưng chính hắn lại không thể ngó lơ cảm giác đó được.
Phóng viên và đám đông ở dưới bắt đầu xì xầm do mãi không thấy Thẩm Quyền bắt đầu phát biểu, nhân viên ở hậu trường cũng nhìn nhau, không biết có chuyện gì.
Thẩm Quyền căn bản không để ý cái nhìn của người khác, ngay lúc hắn chuẩn bị xuống bục đi tìm Lương Chấp, trong loa truyền ra một giọng nói.
"Alô alô ---"
Nghe giọng, Thẩm Quyền hơi khựng lại, hắn chạy đi tìm nơi phát thanh, cuối cùng, hắn gặp được Ôn Đăng Nhất trong một căn phòng quan sát.
Ôn Đăng Nhất cầm micro bằng một tay, cằm có vẻ gầy gò hơn so với lần gặp trước, làm nổi bật đôi mắt vừa hiểm độc vừa sáng rực, mái tóc đen mềm dán trên gương mặt tái nhợt như bị bệnh, hắn nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quyền, mỉm cười.
"Đó là Ôn Đăng Nhất! Quả là một cậu bé thiên sứ!" Thấy Ôn Đăng Nhất xuất hiện, không ít người hưng phấn bàn luận.
Trong những nạn nhân được cứu ra, chỉ có Ôn Đăng Nhất là bị thương nhẹ nhất, nếu không nhờ hắn cung cấp manh mối và lời chứng, cảnh sát sẽ không thể bắt được những tên tội phạm nhanh như vậy.
Trong những lần nhận phỏng vấn, biểu hiện kiên cường và hành động giúp đỡ đồng bạn làm cho mọi người tung hô hắn là cậu bé thiên sứ.
Hồi trước, trung tâm hồi phục có nói với các phóng viên là thân thể Ôn Đăng Nhất đã khôi phục, được người thân đón đi rồi, mà hắn bây giờ đột nhiên xuất hiện, rất nhiều phóng viên đều muốn phỏng vấn hắn.
Đối diện với các phóng viên muốn nhào lên, trung tâm hồi phục muốn bảo vệ an toàn cho Ôn Đăng Nhất nên gọi các nhân viên an ninh qua bảo vệ cho hắn.
Còn Ôn Đăng Nhất từ đầu đến đuôi đều không quan tâm xung quanh đã hỗn loạn cỡ nào chỉ vì hắn xuất hiện, hắn nhìn Thẩm Quyền, đối phương cũng đồng dạng nhìn chằm chằm vào hắn với ánh mắt lạnh như băng.
Tươi cười trên mặt hắn có thể dùng "trong sáng" để miêu tả, hắn nâng micro lên, nói: "Các tác phẩm ở đây hẳn có tên là hy vọng."
Mọi người yên tĩnh lại, máy ảnh của phóng viên lập tức nhắm vào Ôn Đăng Nhất.
Tất cả mọi người ở đây đều nghĩ Ôn Đăng Nhất sẽ nói những lời khích lệ lòng người, nhưng chỉ có Thẩm Quyền hiểu được, tên đó không định nói như thế.
Giọng nói của Ôn Đăng Nhất nhẹ nhàng, hắn mỉm cười nói tiếp: "Hy vọng là cái gì? Theo ý tôi, nó là một thứ ham muốn không thể thỏa mãn."
"Vì hội triển lãm lần này, mọi người đã bỏ ra rất nhiều công sức và tinh thần." Ôn Đăng Nhất ngoẹo đầu, như một đứa trẻ hỏi ra một câu hỏi vừa khờ dại lại vừa tàn nhẫn: "Nhưng một hội triễn lãm lớn như vậy, mọi người còn có thể tổ chức thêm mấy lần miễn phí hoặc không lấy lời nữa?"
Sắc mặt mọi người thay đổi.
"Tình cảm giữa những kẻ xa lạ còn dễ héo tàn hơn cả những bông hoa, mấy người rồi sẽ nhanh chóng cảm thấy chán những công việc làm hoài mà không được hồi báo." Nụ cười trên môi Ôn Đăng Nhất không thay đổi.
Nhưng hiện tại, chẳng còn ai cảm thấy hắn là thiên sứ nữa, ngược lại, sau lưng hắn như có một đôi cánh màu đen dang rộng.
"Đây là lý do mày chọn giết người sao?" Thẩm Quyền liếc qua nhóm nạn nhân vẫn ngồi yên lặng ở chỗ cũ, "Giết hết bọn họ mới là cứu rỗi đích thực mà mày nói?"
Mọi người ồ lên, có người nhận ra chuyện không ổn, vội vàng lấy điện thoại báo cảnh sát.
Ôn Đăng Nhất vẫn như không thấy hành động của đám đông, hắn gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, vốn dĩ bọn họ đã có thể lên thiên đàng, nhưng do mày phá hỏng chuyện của tao, nhất là Lương Chấp, nó lại là đứa khởi xướng kế hoạch phá đám này, thú vị lắm......"
Mấy kẻ ngồi bên cạnh Ôn Đăng Nhất đột nhiên bật dậy, chúng rút đạn khói trong túi ra, kéo chốt quả đạn, ném xuống đất, đạn khói phun ra một lượng lớn sương khói, bao phủ cả sân.
Tiếng ho khan lập tức vang lên, đám đông vấp phải ghế, phát ra tiếng ồn ào hỗn loạn.
Thẩm Quyền biết rõ, Ôn Đăng Nhất vừa rồi trực tiếp thừa nhận hành vi giết người của mình, kế tiếp, chỉ cần cảnh sát bắt được đối phương là có thể triệt phá tổ chức Hoa Bách Hợp.
Khói mù giăng tứ phía chắn tầm nhìn, Thẩm Quyền lấy di động ra, gọi số của Lương Chấp.
"Đoàng đoàng!" Hai tiếng súng nổ vang làm hiện trường càng thêm mất kiểm soát, đám đông bắt đầu la hét, chạy trốn.
Thẩm Quyền không kịp phản ứng, bị người va vào, di động rớt khỏi tay.
Không chỉ có người trong sân, Lương Chấp cũng nghe được tiếng súng, cậu thấy Thẩm Quyền gọi tới, bèn nhanh chóng trả lời: "Thẩm ca, bên anh sao rồi? Alô alô?"
Đáp lại, cậu chỉ nghe thấy tiếng la hét thất thanh của đám đông, cậu bất an hỏi hệ thống: "Có phải Thẩm Quyền xảy ra chuyện rồi không?"
Hệ thống thản nhiên trả lời: "Dù cái sân này có bị sụp xuống thì nhân vật chính cũng không chết được."
Nghe thế, Lương CHấp thoáng an tâm, đứa bé trai vẫn tiếp tục đi theo mùi hương hoa, chỗ phát ra mùi hương đúng là WC.
Cậu quay người, nhìn lướt ra đằng sau, không thấy cảnh sát bảo hộ đâu, hai người họ đúng là biết ẩn nấp.
Hai người cảnh sát kia đúng thật là có đi theo gần Lương Chấp, nhưng lúc nghe thấy tiếng súng, một trong hai người muốn trở lại sân để xem tình hình.
Đồng nghiệp ngăn anh lại: "Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Lương Chấp, trong tình huống như thế này lại càng không thể rời khỏi mục tiêu bảo vệ."
Anh cảnh sát nhăn chặt mày, anh lấy di động gọi cho Cục cảnh sát, nói qua tình huống hiện tại, rồi bảo: "Tại sao chúng ta không đưa Lương Chấp rời khỏi đây luôn?"
Đồng nghiệp bình tĩnh nói: "Cậu cũng nhìn thấy sự kỳ lạ của đứa bé kia, chúng ta nhận nhiệm vụ bảo vệ này là vì cái gì."
Là vì tổ chức Hoa Bách Hợp sẽ ra tay với Lương Chấp, cấp trên ra lệnh cho bọn họ bảo vệ Lương Chấp, nếu tình huống cần thiết, còn phải bắt luôn tên tội phạm hạ thủ.
"Bây giờ là thời cơ tốt nhất." Giọt mồ hôi lăn trên trán viên cảnh sát, "Chúng ta phải bắt được tội phạm, thì mới tránh cho nhiều người phải chịu tổn thương."
Đột nhiên, một giọng nói vang lên phía sau hai người.
"Phán đoán của cậu chính xác đấy."
Hai viên cảnh sát lập tức rút súng ra nhắm, nhưng nhìn thấy người tới thì cùng đồng thời sửng sốt.
"Đội, đội trưởng Thẩm, sao anh lại ở đây?"
Trên mặt Thẩm Hổ không có nhiều biểu cảm, đây là vẻ ngoài bao nhiêu năm ở Cục cảnh sát của ông, ông nói: "Tên cầm đầu Hoa Bách Hợp đang đứng ngay ở sân bên kia, tên đó có mang theo súng, hai cậu qua đấy bắt tên đó đi."
Viên cảnh sát khó xử: "Đội trưởng Thẩm, bọn em có nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ bảo vệ Lương Chấp để tôi chấp hành." Giọng điệu của Thẩm Hổ không cho người khác cơ hội từ chối, ông nhìn thẳng hai người, nói rõ từng chữ: "Bây giờ lập tức đến sân đi."
"Rõ!" Hai viên cảnh sát theo phản xạ đứng thẳng sống lưng, nhưng một trong hai người thắc mắc, "Đội trưởng Thẩm, không phải anh đã từ chức rồi sao, vì cái gì......"
Giọng nói của Thẩm Hổ thản nhiên, nhưng lại làm người nghe phải áp lực: "Thế nào, tôi không còn là cảnh sát, hai cậu lại không để tôi vào mắt sao?"
Viên cảnh sát vội nói: "Không phải thế......"
"Tôi cũng không phải thật sự từ chức, mà là vì chấp hành một nhiệm vụ bí mật." Thẩm Hổ xoay người, bước về phía Lương Chấp chạy đi.
Hai người cảnh sát đứng do dự một lát, sau đấy lại nghe thấy có tiếng súng vang lên từ khu vực sân, cả hai quyết định chạy qua kiểm soát tình hình.
Một trong hai người cảnh sát vừa chạy vừa ngoái đầu lại, anh cứ cảm thấy đội trưởng Thẩm thay đổi quá lớn.
Mà thay đổi cụ thể cái gì, anh lại nói không được.
Rất nhiều cảnh sát chạy tới hiện trường, khu vực nhanh chóng được kiểm soát, sương khói dần tiêu tan, cảnh sát bắt đầu sắp xếp điều tra những kẻ khả nghi.
Lúc đó, khi đạn khói được ném ra, kẻ ném đạn đã bị nhận diện và còng lại, nhưng Ôn Đăng Nhất lại không thấy đâu.
Thẩm Quyền cũng không ngạc nhiên, Ôn Đăng Nhất nếu dám đi tới đây, dĩ nhiên là có cách để trốn thoát.
Hắn tìm được điện thoại rơi trên mặt đất, bên trong có tin nhắn của Lương Chấp gửi tới.
[Lương Chấp: Thẩm ca! Đứa bé trai lúc trước ở trung tâm hồi phục là bị giết, em sắp tìm được manh mối rồi, đang đuổi theo.]
[Lương Chấp: Anh đừng lo, thân thủ em rất khá, hơn nữa còn có hai anh cảnh sát đang bí mật bảo vệ em.]
[Lương Chấp: Em thấy cậu bé đó vào WC nam!!!]
Thẩm Quyền chạy về hướng WC, nhưng khi nhìn thấy hai người đang chạy về phía mình thì hắn biến sắc, hắn chạy đến trước mặt đối phương, hỏi: "Tại sao hai cậu lại ở đây? Lương Chấp đâu?"
Một người cảnh sát nói: "Cậu trước bình tĩnh một chút, dù sao bên này xảy ra chuyện, bọn tôi phải đến kiểm soát tình hình."
Người còn lại giải thích thêm: "Cậu yên tâm, Lương Chấp có đội trưởng Thẩm bảo vệ."
"Hiện tại, kẻ đứng đầu Hoa Bách Hợp đã lộ diện, Cục cảnh sát chuẩn bị công bố lệnh truy nã, hắn không kịp chạy trốn đâu, sẽ không thể ra tay với người yêu của cậu được, yên tâm đi."
Thẩm Quyền đứng tại chỗ, gọi vào số của Lương Chấp.
Kết quả, đối phương đã tắt máy.
E e e e e -----
Tiếng ù tai làm suy nghĩ của Thẩm Quyền trở nên lộn xộn, hắn bối rối mở danh bạ ra, ấn vào một dãy số.
Bên kia nhanh chóng nhấc máy, như thể đang đặc biệt chờ hắn gọi tới.
Vài tiếng hít thở phát ra, Thẩm Hổ ở đầu dây bên kia mở miệng trước.
"Thật xin lỗi."
Ba chữ đã chôn Thẩm Quyền vào trong băng tuyết ngập trời rét mướt.
Cơn lạnh bao lấy con tim, làm cảm xúc của hắn cũng lạnh theo.
"Ha!" Thẩm Quyền đột nhiên cười một tiếng, đôi mắt đen kịt của hắn lại không có chút ý cười, tròng trắng bắt đầu nổi tơ máu.
Hắn bị kéo về địa ngục, biến thành ma quỷ.
"Trên thế giới này, có kẻ giết người rành rành như thế, nhưng lại thoát khỏi trừng phạt của pháp luật." Khóe môi Thẩm Quyền khẽ nhếch, nắm tay kia của hắn siết chặt, chặt đến nỗi rỉ ra máu tươi từ kẽ tay, hận ý tràn ra trong lời nói, "Tôi cũng có thể trở thành kẻ như thế, mà còn có thể làm rất nhiều người cũng trở thành như thế."
"Hết thảy đều là nhờ ông......"
"Nếu em ấy chết, ông đã chuẩn bị xong xuôi để đón nhận cái giá phải trả chưa?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.