Chiếc xe ô tô màu đen chạy bon bon trên đường, khi xe chạy đến một con đường nhỏ hẻo lánh, một chiếc xe van đột nhiên lao ra từ đường quẹo.
Xe ô tô bị tông trúng, trượt một vòng trên đường rồi đâm vào lan can, dừng lại.
Một gã đàn ông mặc đồ đen bước ra từ chiếc xe van, gã đi đến chiếc xe ô tô bị móp méo vì tai nạn, gã cầm chiếc cờ-lê, gồng sức mở cửa xe, gã cúi người nhìn vào bên trong và ngẩn ra.
Bên trong xe chỉ có Thẩm Quyền hôn mê trên ghế lái, gã đàn ông còn kiểm tra ghế đằng sau nhưng không có ai.
Gã có chút bốí rối, sở dĩ gã lựa chọn cách mạo hiểm như vậy là vì lo lắng đến khó khăn khi phải một mình bắt cóc hai người.
Nhưng tình huống bây giờ không cho gã thời gian suy nghĩ, gã lập tức lôi Thẩm Quyền trong xe ra, xách đối phương lên chiếc xe van của mình và nhanh chóng rời đi.
"Anh bảo cậu đưa Lương Chấp về, ai dè cậu lại đưa Thẩm Quyền về?" Đoạn Nhan Chính thông qua cuộc gọi video, nhìn Thẩm Quyền bị trói ở trên ghế, tức giận đến bật cười.
Gã đàn ông chỉ đành thừa nhận mình bất lực: "Thật xin lỗi, Đoạn ca. Em sẽ bắt nó nói ra mật khẩu."
Đoạn Nhan Chính bất đắc dĩ đỡ trán: "Cậu căn bản không hiểu Thẩm Quyền rốt cuộc là người thế nào, thằng đó do chính tay lão Đại dạy dỗ, cho dù cậu có lóc từng miếng thịt của nó, nó cũng sẽ không cho cậu đáp án đâu."
Sau khi thở một hơi thật dài, y lại hỏi: "Vậy rốt cuộc Lương Chấp ở đâu?"
Gã đàn ông biết ý của Đoạn Nhan Chính, gã nói: "Em đã điều tra, Lương Chấp vẫn còn ở bệnh viện, chỗ đó đâu đâu cũng có cảnh sát, em không có cách nào bắt thằng oắt ấy đi mà không bị phát hiện."
Đoạn Nhan Chính biết gã đàn ông nói đúng, y nói: "Vậy dùng điện thoại của Thẩm Quyền gọi cho Lương Chấp, buộc nó ra ngoài."
Lúc này, có một giọng nói vang lên: "Mày thật sự nghĩ mọi người là đồ ngu à."
Đoạn Nhan Chính nhìn thấy Hồ Bình Phàm ở bên kia màn hình, y kinh ngạc: "Lão Đại, sao anh lại ở đây."
Hồ Bình Phàm thản nhiên nói: "Không phải mày đã ra lệnh cho người của mày sau này phải nghe lệnh tao sao, nếu nó đã bắt được Thẩm Quyền, dĩ nhiên là phải cho tao biết."
Đoạn Nhan Chính nghe vậy thì trừng mắt hung dữ với gã đàn ông, đối phương cúi đầu, không dám nói lời nào.
Hồ Bình Phàm quan sát Thẩm Quyền, đối phương vì bị va đập vào đầu nên bị thương, gã đàn ông mặc đồ đen chỉ dùng băng vải quấn qua loa, mắt đối phương vẫn đang nhắm chặt, hiển nhiên là chưa tỉnh lại.
"Lúc trước, mày muốn dùng Lương Chấp để uy hiếp Thẩm Quyền, cách này dĩ nhiên là có tác dụng, nhưng người tính không bằng trời tính, ngược lại thì dùng Thẩm Quyền uy hiếp Lương Chấp là không thể." Hồ Bình Phàm dừng một chút, trong ấn tượng của gã, Lương Chấp chính là một người bình thường đến cực điểm của bình thường, "Tao không nghĩ Lương Chấp ngu đến độ sẽ một thân một mình đến đây chịu chết vì Thẩm Quyền, một khi thằng đó báo cảnh sát, tới đây bắt tao chính là đội đặc cảnh có quyền bắn chết tao ngay khi thấy mặt."
Đoạn Nhan Chính bắt đầu cào tóc, nói bực bội: "Vậy làm sao bây giờ? Thẩm Quyền mất tích lâu cũng sẽ bị Lương Chấp phát hiện."
"Tao nghĩ là mày đang lầm đường rồi." Hồ Bình Phàm nhếch môi, nhưng tươi cười này không khỏi làm người ta phải phát lạnh trong lòng, gã nói sâu xa, "Nếu không có mật mã để cởi vòng chân, như vậy, chỉ cần vòng chân vĩnh viễn không phát điện nữa là được, phải không."
Đoạn Nhan Chính sửng sốt, y nhanh chóng hiểu được ý của Hồ Bình Phàm, đôi mắt y sáng quắc: "Lão Đại, anh thật sự quyết tâm giết Thẩm Quyền rồi sao?"
Hồ Bình Phàm đi qua, gã túm tóc Thẩm Quyền, bắt hắn phải ngẩng đầu lên, gã cười lạnh: "Nếu nó nhất định không đi cùng một đường với tao, như vậy, tao cũng tuyệt đối không để cho thế giới này có thêm người tốt."
Đoạn Nhan Chính còn muốn nói cái gì, Hồ Bình Phàm đã thẳng tay tắt cuộc gọi, gã quay đầu nói với tên đàn ông mặc đồ đen: "Tao có một chỗ an toàn hơn, xử lý thi thể ở đó cũng tiện."
Tên đàn ông gật đầu: "Đã hiểu."
Dưới chỉ dẫn của Hồ Bình Phàm, bọn chúng đi vào một tòa nhà bỏ hoang khá cách biệt với xung quanh, Hồ Bình Phàm đi đằng trước, tên đàn ông khiêng Thẩm Quyền trên vai, đi theo sau.
Gã đàn ông bước lên từng bậc cầu thang phủ kín bụi, tên đó hỏi: "Hồ tiên sinh, làm sao anh biết được chỗ này?"
Hồ Bình Phàm không trả lời ngay, gã đi lên lầu ba, mở cửa căn phòng ở tận cùng bên trong, trong phòng có một cái ghế, giữa phòng có một chiếc giường sắt, tư thế và vẻ mặt của gã thả lỏng như đang đi vào nhà mình, gã nói: "Chỗ này trước kia là địa bàn của tao, từ lúc bị thằng Thẩm Hổ quấy rối thì đành phải vứt đi, đúng rồi, mày đặt Thẩm Quyền lên cái giường sắt kia đi."
Tên đàn ông chú ý tới sự đặc biệt của chiếc giường sắt, trên giường có dây trói tay chân, gã trói Thẩm Quyền lên giường rồi hỏi: "Phòng này trước kia dùng để làm gì?"
Hồ Bình Phàm kéo ghế lại gần giường, gã không quan tâm đến tro bụi dính trên ghế, gã ngồi xuống, khoanh tay lại và mỉm cười, nói: "Chỉ dùng để trừng phạt những thằng phản bội, mày có biết tao trước kia trừng phạt những thằng phản đồ đó thế nào không?"
Gã đàn ông lắc đầu, gã nhìn một nửa khuôn mặt bị hủy hoại trông rất khủng bố của Hồ Bình Phàm, bản năng gã có chút e ngại.
Hồ Bình Phàm nói tiếp: "Nếu người trong băng làm sai, vậy thì chặt chân, hoặc là cắt lưỡi, nếu không phải người trong băng...... vậy thì tiêm cho nó một mũi ma túy, ai đi vào căn phòng này vẫn có thể sống sót đi ra, có phải tao rất độ lượng không?"
Trong tiết trời rất nóng, gã đàn ông đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Hồ Bình Phàm chú ý tới sự sợ hãi trong mắt tên đàn ông, ánh mắt như vậy, gã đã nhìn quen từ lâu, gã cũng chẳng quan tâm nữa, mà đi đến bên cạnh giường sắt, nói: "Tao biết mày tỉnh rồi, nếu mày không mở mắt, tao cũng chỉ đành để mày nhắm mắt vĩnh viễn thôi."
Vừa dứt lời, Thẩm Quyền với sắc mặt trắng bệch mở mắt ra, hắn lạnh lùng đối diện với Hồ Bình Phàm.
Hồ Bình Phàm nói: "Thẩm Quyền à Thẩm Quyền, mày thật sự hài lòng với cuộc sống hiện tại sao? Làm một ông chủ tiệm hoa bình thường, đừng đùa tao thế chứ. Tao còn nhỡ rõ mày lúc trước có bao nhiêu đáng yêu, còn nói với tao rằng mày muốn trở thành sát thủ đứng đầu, để ai cũng phải sợ mày."
Những sợi tóc mái nằm ngổn ngang trên trán Thẩm Quyền, hắn nhếch môi: "Lời trẻ con mà mày cũng tin, xem ra chỉ số thông minh của mày cũng chỉ đến thế."
Hồ Bình Phàm giận tím mặt, gã vốn không phải người ôn hòa, nhất là gã đã từng bỏ rất nhiều công sức dạy dỗ Thẩm Quyền, gã bóp mạnh vào vết thương trên đầu Thẩm Quyền, ngắm nhìn máu tươi rỉ ra, nhuộm đỏ băng vải trắng, gã nói: "Con thuyền đưa tao đi còn hai tiếng nữa mới tới, hai tiếng đồng hồ này chính là thời gian tao và mày ở chung cuối cùng."
Thẩm Quyền cắn chặt răng, không lộ ra tiếng kêu đau nào, mà còn cười ngược lại: "Vậy tao nhất định...... sẽ quý trọng nó."
Bên kia, Lương Chấp mãi không thấy Thẩm Quyền trở về, cậu cảm thấy kỳ lạ nên nhắn tin cho Thẩm Quyền: Thẩm ca, anh đi mua quýt lâu thế, sao còn chưa về?
Đợi mấy phút mà không có đáp lại,cậu gọi điện thẳng qua, không ngờ điện thoại của Thẩm Quyền tắt máy, cái này làm cậu thấy bất an, cậu vội hỏi hệ thống: "Điện thoại của Thẩm Quyền không thể bị hết pin rồi tắt máy, đêm nào anh ấy cũng sạc điện thoại, không lẽ anh ấy xảy ra chuyện gì rồi?"
Giọng của hệ thống thật bình thản: "Hắn là nhân vật chính, có thể có chuyện gì?"
Lương Chấp nghe vậy thì thoáng yên tâm, cậu nói: "Cũng đúng, đỡ hơn anh ấy, tao làm vật hy sinh, so sánh thấy nguy hiểm hơn, từ lần náo loạn trong bệnh viện, sau đó tao cũng không ra khỏi phòng một bước."
Có lẽ do ngày ngày nằm viện, lúc nào Lương Chấp cũng có thể gặp Thẩm Quyền, nên khi đối phương mãi không thấy về, trong lòng Lương Chấp có loại cảm giác bất an không thể diễn tả bằng lời, sau đó cậu nằm trên giường, mơ màng thiếp đi.
Lúc cậu ngủ, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của hệ thống.
[Đinh! Chú ý! Sinh mệnh của nhân vật chính rớt xuống còn 30%, kích hoạt dịch chuyển cứu viện ---]
Khi Lương Chấp bị tiếng thông báo đánh thức, cậu vừa mở mắt đã thấy mình không còn ở phòng bệnh, cậu đang ở trong một căn phòng rộng 1.5 m2. Cậu mặc bệnh phục, do dịch chuyển bất ngờ, ngay cả dép cũng chưa kịp xỏ, chân trần đạp trên nền bê tông phủ đầy tro bụi.
Hệ thống hiếm khi cổ vũ cho cậu, nó nói: "Cố lên."
Lương Chấp:???