Khói trắng mờ mịt, dòng nước nóng tí tách rơi xuống từ vòi hoa sen.
Tay nhỏ Cam Điềm chống xuống lớp gạch men bóng loáng, mông nhỏ vểnh lên cho người đàn ông làm, cây c.ôn thịt khảm sâu không thừa một chút nào ở vị trí giao hợp.
“Quá sâu, đau…”
Tư thế xâm nhập từ đằng sau giúp cả cây dương v*t cắm hết vào, lấp kín tiểu huyệt khiến nó vừa trướng vừa đau.
Hầu kết của anh khẽ lăn lộn, tiếng cười trầm khàn từ tính vang lên, “C.hịch cho huyệt nhỏ xấu hoắc mới không ra ngoài ăn bậy linh tinh được.”
Cam Điềm: “…” Chỉ có thể im lặng, đến cùng anh ta còn muốn nhắc lại chuyện này bao nhiêu lần nữa vậy.
Dưới cơn oanh tạc điên cuồng, thẳng lưng xông đến của người đàn ông, Cam Điềm không thể không cầu xin tha thứ, “Chậm, chậm một chút, Dĩ Hằng, nhanh quá, chết mất.”
Cô cảm thấy mình sắp bị anh ch.ịch chết rồi, sao có làm lâu như vậy mà cái thứ khốn nạn kia vẫn cứng thế.
Hơi sương trong phòng tắm mềm nhẹ phác hoạ khuôn mặt người đàn ông, dưới làn khói trắng ngần đường nét càng thêm anh tuấn sắc bén.
Anh ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn, khuôn ngực phủ lên tấm lưng, ghé vào tai cô hỏi nhỏ,
“Ai muốn chết thế?”
“Em, em sắp chết, a, sắp bị anh ép khô.” Cam Điềm nước mắt lượn quanh, chân run rẩy không vững.
“Em là ai?” Giang Dĩ Hằng cố tình hỏi.
Cô quay mặt, ngoan ngoãn trả lời, “Em? Em là Cam Điềm mà.”
“Cam Điềm là người nào cơ?” Người đàn ông dừng vận động, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác an toàn khi liên kết với cơ thể cô.
“Người nào?” Cam Điềm bị hỏi ngớ ra, chiếc vú trắng to vểnh lên, “Em là chính là em thôi.”
Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên tối sầm lại, cái eo lập tức vận động hung hãn như máy đọng cọc cắm sâu vào cơ thể cô, căm hận nói, “Cho em thêm một cơ hội, em là ai? Nếu lại đáp sai, Cam Điềm, đêm nay chắc chắn anh sẽ c.hịch chết em.”
“A, A, em…” Tần suất ra vào quá nhanh, khiến cô không thể nói thành câu đầy đủ, “Em, em là của anh…”
“Ngoan, nhớ kỹ, Cam Điềm là của mình chồng thôi.”
Người đàn ông khẽ quay mặt cô lại, đặt một nụ hôn dịu dàng lên đôi môi căng mọng.
Cự vật chôn trong cơ thể cô cũng dần giảm tốc, từng cục gân xanh trên thân trụ chậm rãi cọ sát vào lớp mị thịt ẩm ướt, quy đầu tròn chắc ấn chặt vào hoa tâm mềm nát, chậm rãi nghiền ép.
Cam Điềm cắn môi, kiệt lực không để tiếng rên rỉ tràn ra, loại ma sát trêu chọc này thật sự khiến tiểu huyệt ngứa không chịu được.
Cửa huyệt mềm nhuyễn bị cọ đỏ cả lên, bọt nước lấm tấm trào ra, hô hấp của hai người ngày càng nặng nề.
“Muốn chậm rãi mài mòn hay muốn chồng ra sức c.hịch đến tận hoa tâm.”
“A… Em, Dĩ Hằng, em đứng không vững rồi.” Cô nói rồi ngay lập tức ngã trên mặt đất.
Giang Dĩ Hằng nhanh tay nhanh mắt túm chặt lấy eo cô, ôm cô lại trong ngực.
Gian tắm rửa nhỏ hẹp, Cam Điểm quỳ gối trên nền gạch men, chổng mông chuẩn bị chấp nhận bị người đàn ông làm.
Giang Dĩ Hằng cũng quỳ sau lưng cô, tay đỡ lấy quy đầu, một lần nữa chậm rãi nhấn c.n thịt vào, hai người đều phát ra tiếng thở dốc thoải mái sung sướng.
Huyệt nhỏ đỏ mềm ngậm lấy c.ôn thịt, lông mu màu đen thô cứng hoà vào khu vực tam giác mẫn cảm, rút ra rút vào vài cái, cửa huyệt bỗng nhiên căng lên.
dương v*t nóng hổi lượn quanh tiểu huyệt vài vòng, cơ thể cô càng khó xê dịch.
Không biết qua bao lâu, chỉ thấy mũi chân cô thẳng căng, cơ đùi kịch liệt run lên, chớp trắng nổ tung trong não, tiểu huyệt ra sức kẹp chặt dương v*t rồi lên cao trào.