Cầu người không bằng cầu mình.
Cam Điềm hít một hơi thật sâu, tuyên bố chủ quyền với Triệu Y Y, ” Tôi là bạn gái của anh ấy!”
Ừm, thật là hả dạ.
Toàn bộ chương trình chụp ảnh sau đó, Triệu Y Y giữ nguyên khuôn mặt đen sì cho đến tận khi hoàn thành. Còn về phần Giang Dĩ Hằng, vẫn không có biểu hiện gì.
Trời đang mưa rất to, buổi chụp hình kết thúc, Giang Dĩ Hằng đi ra ngoài nhận chiếc ô màu xám đậm mà nhân viên công tác đã chuẩn bị sẵn, vừa mới mở ra che lên đầu thì Cam Điềm liền lập tức chen vào đứng ngay cạnh anh.
Anh liếc mắt nhìn cái đầu xù đứng đến bả vai mình, mím môi không nói gì, chậm rãi bước ra ngoài.
“Dĩ Hằng, bả vai vẫn bị dính mưa.” Cam Điềm được voi đòi tiên liều mạng chen về phía anh, “hu hu hu, ướt hết rồi.”
Nghe vậy, người đàn ông xụ miệng, mắt sắc hờ hững, khuôn mặt lạnh lùng nhăn nhó không có phản ứng gì.
Ngay lúc cô mất mát gục đầu xuống thì bỗng nhiên cảm thấy eo nhỏ như có gì nóng hổi chạm vào, bàn tay người đàn ông ghìm chặt cơ thể cô kéo về phía mình.
Cô ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy anh nghiêng ô qua phía này, chiếc áo sơ mi màu xám đã bị thấm ướt một mảng lớn, nửa bờ vai lộ ra ngoài sớm đã đẫm nước mưa.
Vô số hạt mưa lạnh buốt từ những lọn tóc không ngừng nhỏ xuống xương quai xanh, lăn dọc theo khuôn ngực căng đầy gợi cảm, còn bên hồ, từng gợn sóng li ti nổi lên liên tục.
Trở lại khuôn viên sinh thái Aurora, Cam Điềm bị người đàn ông kéo thẳng vào phòng làm việc của anh.
“Giang tổng, đây là quần áo đã được mua theo số đo ngài yêu cầu.” Thư ký đưa vào một chiếc túi màu cam có in LOGO hình tròn.
Ánh mắt thâm thúy lại càng nổi bật giữa hai hàng lông mi ẩm ướt. Anh nhận lấy cái túi, mặt lạnh đưa cho Cam Điềm.
Đi vào phòng gửi đồ, Cam Điềm thấp thỏm đánh giá xung quanh, sợ có cái máy quay như lỗ kim nào nhét ở đây. Có điều, Giang Dĩ Hằng hẳn không phải loại biến thái như vậy đâu nhỉ?
Cô thư ký mua một chiếc áo váy tay phồng màu khoai môn nhạt, kích cỡ vừa vặn, tôn vòng một đầy đặn cùng vòng eo nhỏ nhắn.
Thay quần áo xong, người đàn ông lại cầm máy sấy sấy tóc cho cô, giữa tiếng ù ù cô nghe thấy hình như anh ta đang mắng mình.
Xong xuôi, tắt máy sấy đi, chung quanh yên tĩnh trở lại.
Bên tai Cam Điềm vang lên một thanh âm chua loét như dấm lão Trần Sơn Tây: “Em không phải đang bận hẹn hò với người đàn ông khác ư? Trở về đây làm gì.”
Cam Điềm hiếm khi mềm giọng kiên nhẫn giải thích với anh.
“Thật ra em với Phạm tổng chỉ là bạn bè bình thường, đêm đó vừa vặn là sinh nhật của anh ta. Với lại, không phải anh đã ra sân bay rồi sao? Thế nào lại xuất hiện trước cổng tiểu khu nhà em.”
Chỉ thấy người đàn ông cau chặt mày, chất vấn, “Em không nhớ hôm đó là ngày gì ư?”
“Ấy…”
Nhìn thấy đồ đần nào đó vắt óc suy nghĩ, Giang Dĩ Hằng cảm thấy mình thực sự…bị coi thường.
Ngày đó anh đặc biệt đợi dưới nhà cô ấy một hồi lâu lại thấy cô cùng người đàn ông khác cười cười nói nói.
Về sau, anh lại một mình phơi mình cả đêm trên nhà hàng sân thượng mà anh đã đặt trước.
Chỗ đó là nơi cô hay nhắc trên Weibo, nói là luôn muốn đến đó quẹt thẻ.
“Là ngày kỷ niệm nụ hôn đầu tiên của chúng ta.” Anh thấy cô nghĩ mãi không ra đành phải lên tiếng nhắc nhở.
Cam Điềm đỏ mặt, ngước mắt trông chờ nhìn anh, “Em xin lỗi, em quên mất.”
“Dĩ Hằng, em đã về quê thắp hương cho bà anh, còn gặp mẹ anh nữa. Bà ấy kể cho em chuyện của anh rồi.”
Dứt lời, Cam Điềm thấy lông mi anh rung rung.
“Thật xin lỗi.”
“Ơ?”
Cam Điềm ngạc nhiên, cô không ngờ Giang Dĩ Hằng cúi đầu xin lỗi mình.
Người đàn ông vươn tay ôm chặt cô vào ngực, môi mỏng dây dưa cọ cọ bên tai cô, giọng nói tràn đầy từ tính, “Cam Điềm, không cho phép em rời bỏ anh. Về sau dù em có lại thu thập hành lý trốn đi, con mẹ nó anh nhất định sẽ đóng cửa ngăn lại!”
Anh vĩnh viên không quên được trong cơn mưa to ngày bé, mình đau khổ như thế nào để giữ người phụ nữ kia lại và người phụ nữ kia cũng dứt khoát rời đi ra sao.
Từ đó trở đi, anh thề sẽ không bao giờ cầu xin người nào ở lại bên mình nữa.
Cho đến khi…
Suốt ba năm qua, bao nhiêu đêm giật mình tỉnh giấc, anh lại hối hận vạn lần. Lòng tự tôn buồn cười của anh sao có thể quan trong bằng đồ đần nào đó?
“Là em không tốt, là e quá tùy hứng.”
Cam Điềm gục đầu, nói ra thì thật xấu hổ, lý do cãi nhau chia tay là vì anh ấy không cho cô ăn món cổ vịt siêu cay…
“Em biết anh lo lắng bệnh đau dạ dày của em nên khi đó mới gay gắt như vậy. Về sau em sẽ không bao giờ vô lý tranh cãi muốn ăn cổ vịt nữa” Cô chủ động nhón chân lên, mổ nhẹ vào hầu kết gợi cảm của người đàn ông, khuôn mặt ửng hồng, “Về sau em chỉ ăn chỗ này thôi.”
Anh yên lặng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn biết lỗi nhận sai của người nào đó, nửa ngày sau anh cúi người dịu dàng hôn lên mái tóc thơm ngát, “Về sau khi chồng nấu ăn sẽ thêm chút cay cho em.”
“Ừm!!!” Cam Điềm gật nhẹ, chìa tay, lòng bàn tay mềm mại lướt qua cái cằm lún phún râu xanh của anh, rồi những nếp nhàu ở chiếc áo sơ mi luôn luôn thẳng thớm.
Cũng có lúc anh trở nên sa sút tiều tụy như vậy.
Cô nhìn vào chỗ quầng mắt trũng đen, đau lòng nói, “Sao lại gầy như thế này…”
“Bởi vì…đồ đần nào đó đã khiến anh cơm nước không ngon.”
Anh nói và đồng thời các ngón tay dùng sức nắm chắt cổ tay cô, rồi đột nhiên kéo cô vào ngực ôm lấy, đôi chân dài không an phận ấn mạnh vào nơi mềm mại giữa hai chân cô.
Lời của tác giả: Mọi người đã rõ lý do chia tay của hai người rồi nha.
Cam Điềm thật ra có tích cách khá bốc đồng, Giang Dĩ Hằng cũng vì tuổi thơ không may mắn cho nên mới rèn nên dạng tính cách có vấn đề, vì thế hai người phải tách ra rồi bỏ lỡ nhau ba năm. Nhưng hiện tại bọn họ đều đã nhận thức được sai lầm của mình.
Lời của người edit: OTP mận quá nên cứ thấy truyện này giống bộ phim OBS nhỉ. Đề cử nhiệt liệt cho mọi người bộ đó vì nó quá soft, quá đỉnh, diễn quá hay luôn.