Lớp quần tây đang cố gắng gượng, cứ như phải khó khăn lắm mới bọc kín được nơi riêng tư.
Hai tay anh nắm chặt lấy bờ eo thon, trượt từ trên xuống dưới, chơi đùa xoa nhẹ cũng khiến hoa huy*t tí tách, dòng nước ấm áp thấm ướt chiếc quần lót ren.
Cam Điềm mím chặt môi, giữa hai chân ngứa ngáy khó nhịn, hàng mi dài cong vút khép chặt, tầm nhìn mơ hồ, máu nóng sôi trào.
“Đừng, đừng cọ nữa…” Cô mềm giọng van xin, đuôi mắt ẩm ướt rớm lệ.
Khó chịu quá, như có hàng vạn con côn trùng bò bên trong.
Người đàn ông không thèm để ý, tay phải ngang ngược luồn vào giữa hai chân cô, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đẩy chiếc quần lót sang một bên, lòng bàn tay hơi chai giày vò đài hoa xinh đẹp, khe khẽ gảy gảy chơi đùa.
Cô kêu a a a từng tiếng, hai cánh tay cuốn lấy cổ anh, cả người như chú chuột túi không biết xấu hổ treo trên ngực anh.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông chậm rãi đi xuống lớp cánh hoa bao bên ngoài, cô chỉ cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua, kích thích từng gai nhỏ li ti dày đặc, đôi mắt quyến rũ ngậm tia đê mê, ý thức dần rơi vào hỗn loạn.
“Ưm…”
Cam Điềm kêu như chú mèo hoang, ngón tay giữa của anh thuận theo dòng mật dịch ngai ngái, mạnh mẽ cắm thẳng vào.
Cặp vú to tròn đầy đặn đặt trước ngực anh, dâm đãng chen thành một đám.
“Nói không muốn mà huyệt nhỏ cắn chặt thế.” Hô hấp nặng nề phun vào tai cô, để lại một vòng ửng đỏ diễm lệ.
Cam Điềm bắt đầu thấy thoải mái, hơi khép mắt lại, ngón tay anh mặc dù đang chen lấn tiến sâu thêm nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, chỉ chậm rãi ma sát theo nhịp thở của cô.
Ngay lúc cô hi vọng anh dùng sức hoặc đổi kiểu khác thì đột nhiên anh dừng lại mọi động tác, ngón giữa rút ra khỏi cơ thể, kéo theo những sợi mật óng ánh.
Anh ta lau dâm thuỷ vào đuôi chiếc áo váy, rồi sửa sang lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của mình.
“Không đủ, em còn muốn, còn muốn nữa…”
Cam Điềm khó chịu uốn éo hạ thân, hoa huy*t múp mụp vừa mới có chút cảm giác nay chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Cô mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt khó xử của vị nữ thư ký.
!!!
Chẳng biết từ lúc nào, Giang Dĩ Hằng đã như chính nhân quân tử ngồi trên ghế làm việc, còn cô thì quần áo không chỉnh tề nghiêng ngả dựa vào cửa sổ, áo váy thì ẩm ướt.
Nữ thư ký như cõng chậu lửa nói nhanh vài câu, sau đó chạy mất hút trên đôi cao gót.
“Giang Dĩ Hằng—“
Cam Điềm gầm thét thấu tận trời xanh.
Quá mất mặt…đồ đàn ông đáng chết, chắc chắn anh ta cố ý.
Giờ cao điểm tầm chiều muộn, dòng xe cuồn cuộn trên đường.
Giang Dĩ Hằng chống tay trái vào cửa sổ xe, tay phải cầm vô lăng.
Anh hờ hững liếc qua tấm kính chiếu hậu, chỉ thấy đồ đần nào đó tức giận đến cả ghế phụ cũng không chịu ngồi, uất ức gục đầu nghịch điện thoại.
“Xuống xe.”
“Em không xuống! Giang Dĩ Hằng, đồ khốn nạn này.”
Nhưng giọng nói cực kỳ cứng rắn của Cam Điềm sau khi nhìn thấy LOGO siêu thị thì lập tức dùng 0.0001 giây để thoả hiệp, vui vẻ xuống xe rồi ton ton theo đuôi anh.
Giang Dĩ Hẳng đứng trước tủ lạnh, tay phải cầm hộp nguyên liệu đông lạnh cắt tỉa gọn gàng, thầm nghĩ nên chọn nhanh một chút không đồ đần nào đó lại la ó kêu đói.
“Sao anh vẫn chưa xong vậy?”
Cam điềm gắng sức kéo hai chiếc xe đẩy đến, bên trong chất đầy các loại đồ ăn vặt, y như hai ngọn núi nhỏ di động.
Giang Dĩ Hằng liếc qua hai cái xe, trầm giọng nói, “Không cho mua.”
“Tại sao vậy!” Cam Điềm bạnh cằm, nhưng nghĩ đến những lời mình đã hứa hẹn ở văn phòng Aurora, cô roạt roạt rút hai hộp bánh gấu ở trong xe, tội nghiệp nói, “Mua cái này thôi, được không? Giang Dĩ Hằng, em không thể nhượng bộ nữa đâu, đây đã là giới hạn của em rồi.”
Mày rậm đang nhíu chặt của người đàn ông dần buông lỏng, “Có một điều kiện.”
“Cái gì?”
“Ngồi ghế lái phụ.”
Sau khi ra khỏi siêu thị, Cam Điềm liền ngồi vào ghế lái phụ, hai tay cầm túi đồ mua sắm bận rộn vui quên trời đất, không ngờ Giang Dĩ Hằng thế mà mua toàn bộ xe đồ ăn vặt đó cho cô.
Chỉ là…cuối cùng cô cũng hiểu tại sao anh ấy muốn cô ngồi đây rồi, bởi vì mỗi lần chờ đèn xanh đèn đỏ, người đàn ông này lại vươn ma trảo chà đạp đỉnh đầu cô.
“A, đừng có xoa đầu em nữa…”
Cam Điềm mở một gói bánh gạo cắn rộp, thấy con đường không phải về khu chung cư Cẩm Tú Niên Hoa thì vội hỏi, “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Đi đến nhà đồ đần nào đó ở thành phố K.”
Khoé miệng anh hơi cong lên, một tay điều khiển vô lăng rẽ phải rồi chạy tiếp.