Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 62:




Cam Điềm ngửa cổ ăn nhục bổng, bàn tay phải của người đàn ông mạnh mẽ ép sát lại, thô bạo giữ cái gáy của cô, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen nhánh mượt mà, kéo đầu cô lại gần hơn nữa.
Do động tác này của anh mà côn th*t trực tiếp đâm sâu vào trong cổ họng, khiến cô khó chịu liều mạng bóp đùi anh, miệng thì phun ra vài tiếng rên ê a.
“Khụ…”
Đối diện với ánh mắt hoang mang của cấp dưới, Giang Dĩ Hằng bình tĩnh bịt miệng giả bộ ho khan hai tiếng.
Một hồi sau, tiếng sập cửa phòng lại vang lên.
Chờ tất cả mọi người đã rời khỏi phòng làm việc, Giang Dĩ Hằng cúi người nhìn xuống gầm bàn.
Đồ đần nào đó đang uốn éo dưới đó, gần như nằm chổng vó lên trời, váy sam tán loạn, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt nai mê ly híp lại, ngón tay trỏ ra vào cực nhanh trong động hoa đào giữa hai chân.
Dưới gần bàm tràn ngập hương thơm ngọt ngấy của cô.
“Cam Điềm.” Anh hờn dỗi gọi tên cô.
Anh bảo cô giúp mình xuất ra, kết quả ngược lại cô tự sờ cho sướng.
Cam Điềm hé mắt, đối diện với giương mặt như chạm khắc, cân đối hoàn hảo, cực kỳ đứng đắn của Giang Dĩ Hằng. Khoảng giữa lông mày sáng sủa sắc nét, môi mỏng khẽ mỉm, hơi thở nóng rực phả vào hàng mi dài của cô, hơi ngưa ngứa.
“Thèm chịch đến thế là cùng!”
Anh ôm cô lên ghế sô pha, mạnh mẽ tách hai đầu gối của cô ra ngắm nhìn mảng dâm thuỷ lênh láng giữa hai chân.
Làn da trắng mịn như tuyết nổi bật giữa nền ghế sô pha màu xanh sẫm, chiếc áo sơ mi kaki đã được cởi một nửa, bộ ngực trắng thơm ngào ngạt lộ ra, hạt anh đào ửng đỏ thoát khỏi chiếc áo ngực màu tường vi, sáng loáng diễm lệ, dường như đang mời mọc người đàn ông nếm thử.
“A, không làm ở chỗ này đâu. Giang Dĩ Hằng, anh là đồ cuồng dâm…” Cam Điềm khóc lóc, cô không muốn làm những chuyện này ở phòng làm việc đâu.
Giang Dĩ Hằng khảy nhẹ ngón tay vào giữa hai chân cô rồi lôi ra một mảng ướt át nhớt dính, bôi vào hạt anh đào lộ ra khỏi áo ngực.
“Nước dâm từ huyệt nhỏ chảy đến tận ống quần chồng rồi, Cam Điềm, ai mới là kẻ cuồng dâm cơ?”
“Anh là đồ cuồng dâm, chính là anh, a a…”
Cam Điểm chỉ thấy thân trên nặng xuống, xong, cái tên trứng thối này thật sự chuẩn bị chịch cô ở đây rồi.
Hức…Nơi này cách âm không tốt cho lắm? Cô không muốn vứt hết mặt mũi ở đây đâu.
“Giang Dĩ Hằng, em ăn nhục bổng cho anh, sẽ ăn đến khi nào tinh dịch bắn ra thì thôi, được không? Lần này em sẽ tuyệt đối không tự sờ mình nữa.” Khuôn mặt cô nóng bừng, cảm giác mình đã nhượng bộ đến cực hạn.
Trên ghế sô pha chật hẹp, cái mông nhỏ của Cam Điềm hẩy về phía đầu người đàn ông, hai tay cầm dương v*t của anh tuốt lấy tuốt để, sau đó nhẹ nhàng ngậm mút liếm láp quy đầu, gò má hóp chặt lại, đầu lưỡi vờn quanh lỗ sáo.
Hơi thở Giang Dĩ Hằng đã dần tán loạn, ôm lấy cặp mông trắng như tuyết trước mặt mình, tách mở, chỉ thấy huyệt thịt béo mập không ngừng mấp máy, từng sợi dâm thuỷ óng ánh tiết ra, dâm đãng nhỏ xuống mu bàn tay anh.
“Huyệt nhỏ thật lẳng lơ.”
Anh xoa xoa đài hoa sung huyết, chằm chằm nhìn bông hoa đỏ tươi đang nở dần ra, trầm giọng hỏi, “Huyệt nhỏ bị lão công chịch nở bung, một ngày không được chịch thì dâm thuỷ lập tức ngập lụt cả lên.”
Đầu lưỡi anh vừa liếm cửa huyệt thì Cam Điềm nhịn không được thét lên thành tiếng, bụng dưới tê dại một trận, cơ đùi kéo căng hết sức.
“Không muốn… Khó chịu…” Cô phun côn th*t cứng rắn của anh ra khỏi đôi môi anh đào, mặt biểu tình vừa sung sướng vừa đau khổ.
Chiếc mũi cao thẳng chống vào chỗ riêng tư của cô, đầu lưỡi linh hoạt phá tan cửa huyệt xông thẳng vào trong, quét một vòng, ngay cả những nếp uốn bên vách thịt cũng không muốn buông tha, chậc chậc bú mút.
Cam Điềm thoải mái kẹp chặt chân.
Giang Dĩ Hằng nheo mắt lại, động tác dịu dàng nhưng tốc độ cực cao, anh hưởng thụ cảm giác sung sướng khi có thể làm cô đạt cực khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.