Hai ngày sau, Cam Điềm theo Giang Dĩ Hằng đi tham gia hội nghị internet ở Thiên Lý cổ trấn.
Hội trường lớn không còn chỗ ngồi, đất trống thì dựng cả hàng máy quay phim, vô số phóng viên khiêng máy ảnh ngắn dài bao quanh.
Cam Điềm thấy người đàn ông mặc áo sơ mi Oxford xám cùng quần âu, chân dài thẳng tắp, khí chất ung dung, đang chậm rãi hoàn thành bài phát biểu của mình trên khán đài
Màn hình lớn sau lưng anh chiếu đi chiếu lại cảnh sắc mây nước hữu tĩnh của Thiên Lý cổ trấn.
Người đàn ông này…
Rõ ràng vừa mới còn abc xyz với cô trong khu nghỉ chân ở cao tốc, bây giờ có thể ra vẻ đạo mạo, ngọc thụ lâm phong đọc diễn thuyết.
Cam Điềm chú ý lúc Giang Dĩ Hằng lên bục, khắp hội trường vang lên tiếng xôn xao ầm ĩ, rất nhiều sinh viên nữ ngước mắt hiếu kỳ nhìn quanh, sau đó còn bàn tán với người bên cạnh.
So với những ông chú bụng phệ, thanh niên sáng láng như Giang Dĩ Hằng công nhận là thực sự quá chói loá, rất có lực hấp dẫn.
“Sự đổi mới liên tục của các ứng dụng xã hội với công nghệ tân tiến là nền tảng cơ bản phát triển vô hạn về khả năng tương tác xã hội hiện đại. Với lý thuyết sáu độ tách,đã chứng minh sức mạnh của mạng xã hội giúp kéo gần khoảng cách giữa người với người…”
Theo giọng nói rõ ràng của người đàn ông, cô nhớ buổi chiều đầy nắng lần đầu gặp anh, nhớ đến hôm đó không hiểu mình đã trúng độc xác ướp gì, nhớ đến lần tỏ tình kiêm chúc mừng sinh nhật không khác gì đào mồ cho mình…
Cô vẫn cho rằng Giang Dĩ Hằng không yêu mình, chỉ là bị mình quấn chặt không buông nên bất đắc dĩ đành phải nhận lời.
Nhưng sau ba năm cô rời đi, người đàn ông này vẫn nhớ cô hay bị dị ứng, luôn chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc cô cần dùng trong tủ thuốc gia đình.
Anh cũng không dời khỏi căn nhà thuê cũ kỹ, vẫn giữ lại chiếc bàn trà nhỏ mà cô yêu thích, giữ đôi đèn cô đã đặt mua, rồi cứ thể lặng lẽ chờ cô trở về.
Anh đặc biệt bay đến thành Bắc, chờ dưới căn hộ của cô chỉ để kỷ niệm nụ hôn đầu tiên của họ.
Nghĩ lễ anh đến trường trung học của cô, vì muốn nếm thử món vịt nướng thiết bản mà năm đó cô từng kể qua.
Mật khẩu vào hành tinh linh hồn của anh cũng là ngày đầu tiên hai người bên nhau…
Cô cứ nghĩ rằng anh không để tâm đến chuyện gì, mọi thứ chỉ là thoáng qua, thế nhưng anh lại dùng cách riêng của mình lặng lẽ gìn giữ phần tình cảm này.
Mắt Cam Điềm dần nhạt nhoà, ngay cả việc Giang Dĩ Hằng đi xuống lúc nào cô cũng không biết.
“Sao thế?”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, người đàn ông này luôn là người đầu tiên phát hiện ra cảm xúc của cô.
“Không có gì.”
Cam Điềm cười rực rỡ, chớp chớp đôi mắt nai với anh, “A, thấy anh đẹp trai quá phát khóc!”
“…”
Dứt lời, Giang Dĩ Hằng lập tức xoay người đi, nhưng đôi mắt tinh tường của Cam Điềm vẫn tia được xoáy cười mờ nhạt bên môi anh.
Tên này…quả thực là đồ ngoài lạnh trong nóng.
Bài diễn thuyết của Giang Dĩ Hằng ngày hôm nay có liên quan đến kế hoạch xây dựng mạng xã hội của Aurora, nhưng có nhiều ông lớn hứng thú với mảng trí tuệ nhân tạo nên nhao nhao vây quanh.
Cam Điềm đứng cạnh, dùng ngón út gãi gãi vào lòng bàn tay, ra hiệu mình về khách sạn trước đây.
“Đừng lạc đường.” Anh đưa tay xoa má cô.
“Người ta còn lâu mới lạc đường nhớ!”
Cam Điềm giận dỗi vô cớ, quên mất xung quanh đều là các ông to bà lớn của ngành internet.
Nháy mắt, mọi người không nhịn được bật cười thành tiếng.
Cam Điềm đỏ bừng mặt, lập tức nhanh chân chuồn luôn.