Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 75:




Năm mới cận kề, Giang Dĩ Hằng theo Cam Điềm về Khê An, ngoài việc về ăn tết còn để tiện làm lễ đính hôn theo tập tục ở quê.
Vào dịp này, hai vợ chồng ông bà Cam vẫn còn đang chiến đấu anh dũng với khối 12 tại tiền phương, vậy nên ngay cả bữa cơm tất niên cũng do Giang Dĩ Hằng và Cam Điềm cùng nhau chuẩn bị.
Đứng nhìn đoá hoa cao quý của đại học K chen chúc ở chợ bán đồ ăn, mặt mày nghiêm túc lựa chọn nguyên liệu nấu nướng, Cam Điềm cảm thấy rất tự hào, không hổ là người đàn ông cô theo đuổi, cuối cùng bây giờ đã hạ phàm vì cô.
Tối đến cô ở trong phòng bếp giúp Giang Dĩ Hằng nấu ăn, đưa cho anh cái bát, thái cho anh củ hành sau đó tội nghiệp xin anh cho một chút cay vào đồ ăn.
“Mẹ vợ đại nhân rất thích ăn cay. Giang Dĩ Hằng, nếu anh không thả thêm vài quả ớt vào đó thì chắc chắn bà ấy sẽ không nhận anh làm con rể đâu.”
Sau khi cô quan sát thấy anh đổ thêm ba muỗng ớt vào đó thì cô mới hài lòng gật đầu.
Bàn vuông bày biện đủ loại đồ ăn, Cha Cam hân hoan nâng ly tuyên bố khai tiệc, chúc một tràng dài lời may mắn cát tường, từ ngữ cực kỳ trang trọng.
Cam Điềm không khỏi cảm thán, sẽ chẳng thể hình dung vị đại nhân này với ông giáo suốt ngày cầm thước ba góc lẩm bẩm công thức toán học. Rốt cuộc dưới nhiều năm hun đúc của bà Cam, cha đã cảm thụ được chút nghệ thuật văn học.
“Tiểu Giang ăn thêm vào” ông bà Cam đồng thanh.
Nhìn đống đồ ăn chất như núi nhỏ trong bát Giang Dĩ Hằng rồi quay lại nhìn chiếc bát rỗng tuếch trước mặt mình, Cam Điềm bất giác bĩu môi, quả nhiên mình chỉ là tài khoản tặng kèm điện thoại.
Đang lúc uể oải cúi đầu, bàn tay mảnh khảnh bỗng nhiên nằm ngang trước mặt cô, gắp cho cô một quả ớt, sau đó thì thầm nói vào tai cô, “Đặc biệt làm cho đồ đần nào đó, ăn đi.”
Cơm nước xong xuôi, Cam Điềm đau lòng nhìn người đàn ông đang phải bận bịu xoay bốn vùng quanh để dọn dẹp cả bàn đồ ăn, cô lập tức đuổi anh đi tắm còn mình ở lại rửa nốt chậu chén bát.
Điều đó khiến ông bà Cam suýt rớt mắt kính, ầm ĩ vây quanh hỏi xem sao tính tình con gái mình lại thay đổi lớn đến vậy.
Lúc Giang Dĩ Hằng ăn mặc gọn gàng bước ra từ phòng tắm thì chương trình chào xuân trên TV cũng đã đến phần kết, sư phụ Lý Trung Nhất đang đứng chính giữa sân khấu hát bài “Đêm nay khó quên”.
Anh vừa định đi qua ngồi xuống ghế sô pha nói chuyện với cha Cam mẹ Cam thì cánh tay anh đột nhiên bị một đôi tay nhỏ kéo vào phòng.
“Sao vậy?” Anh thấy hốc mắt Cam Điềm đỏ bừng, nghĩ rằng chắc lúc này phải rửa chén một mình nên tủi thân khóc.
“Năm ngoái cha em bị tai nạn giao thông, là anh đến chăm sóc ông đúng không. Sao anh không nói cho em?” Cô oán giận nhìn anh. “Nếu như vừa rồi bọn họ không nói cho em, Giang Dĩ Hằng, anh định giấu em suốt đời phải không?”
Cô biết anh không muốn cô phải lo lắng.
Hoá ra… Trong ba năm chia tay đó, anh vẫn luôn hi sinh, hi sinh cho cô và người nhà cô.
Người đàn ông hơi cong môi, vươn tay xoa đầu cô, cụp mắt chăm chú nhìn cô.
Nghỉ hè năm trước, cha Cam dẫn học sinh đi thi giải toán học ở thành phố A, trên đường đi bị xe con tông phải. Lúc đó do Khê An dính dịch bệnh nên bà Cam không thể rời đi đến đó, chỉ có thể gọi điện cho anh hỏi anh có thể liên hệ với Cam Điềm hay không.
Anh biết đoạn thời gian đó cô đang ra nước ngoài công tác nên lập tức tự mình bay qua thành phố A, suốt hai ngày hai đêm cuối tuần không ăn không nghỉ chăm sóc cha Cam đang nằm trên giường bệnh, sau đó lại đưa cha Cam về tận Khê An.
Anh cũng không muốn Cam Điềm biết mà lo lắng thêm, cũng chẳng muốn cô cảm thấy thiếu nợ mình nên anh vẫn luôn giấu kín, không nói cho cô biết.
Cam Điềm khịt mũi, ôm eo anh, dúi đầu vào ngực anh, nhẹ giọng nói, “Giang Dĩ Hằng, có thể đừng đối xử tốt với em như vậy được không… Em đỏng đảnh, tham ăn, cáu kỉnh cả ngày, quá nhiều tật xấu. Nếu anh cứ đối xử tốt với em như thế thì em sẽ bị chiều hư mất.”
“Anh không đối xử tốt với em thì tốt với ai đây?” Anh chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt tràn đầy sự cưng chiều.
“Oa…”
Cam Điềm thấy mình mắc bẫy rồi, cô kéo tay áo anh lên lau nước mũi cho mình thì chợt phát hiện trên cổ tay anh có một hình xăm, đó chính là tên của cô.
Trong lúc cô kinh ngạc khó hiểu, người đàn ông nói với cô từng câu từng chữ, ” Cam trong đồng cam cộng khổ, Điềm trong điềm ngôn mật ngữ. Điềm Điềm, em luôn có thể tìm thấy tên họ mình trong sinh mạng của anh.”
Hóa ra ngày ấy ở Thiên Lý cổ trấn, việc cô mãi không tìm thấy họ của mình ở đám bia trăm họ, đều bị anh nhớ kỹ trong lòng.
Giang Dĩ Hằng thấy đôi mắt nai kia sắp khóc thì vội vàng ghé vào tai cô thì thầm: “Trên người còn một hình xăm khác, buổi tối tắt đèn em tự xem nhé!” Chọc Cam Điềm tức giận duỗi tay đánh vào ngực anh.
Hai người cùng cha Cam mẹ Cam xem hết tiết mục cuối năm sau đó liền xuống lầu đốt pháo hoa.
Chùm pháo hoa lỗng lẫy rực rỡ cả một góc trời khiến Cam Điềm nhớ tới những lời Giang Dĩ Hằng nói trong buổi phỏng vấn:
“Nhưng… Tôi vẫn hi vọng mọi người sử dụng Aurora sẽ gặp được một cô gái có một không hai trong đời này.
Cô ấy không phải người máy, không phải giả lập 3D, sẽ có khuyết điểm, có thể tức giận với bạn, sẽ cãi nhau với bạn, không thích bạn nói lý cùng cô ấy, lúc bị thương lại cần hấp thụ yêu thương và năng lượng từ bạn.
Cô ấy rồi sẽ già đi, đầu óc dần trì trệ, sẽ ở thời khắc cuối cùng sợ hãi nắm lấy tay bạn khóc thút thít. Nhưng so với những phép tính lạnh lẽo, tôi nghĩ đây mới là người bạn đời chân chính mà chúng ta nên có.”
Tiếng nói ấy quanh quẩn trong đầu làm cô kìm lòng không được phải nhón chân,hôn nhẹ lên gò má lạnh buốt của người đàn ông bên cạnh.
Anh cười rồi ôm cô vào lòng, hôn lại cô, “Cam Điềm, năm mới vui vẻ.”
END.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.