*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*nguồn: pinterest*
- -----------------------------
Nhân Nhân khóc một hồi lâu mới chịu nín. Em lau nước mắt và nói với Cố Ỷ: 'Chị ơi, em có quen một con quỷ, em đã gặp ở bệnh viện. Chị đó có hàn huyên với em vài câu, sau khi biết em vừa từ chỗ chị về, chị đó cũng muốn làm giao dịch với chị. Em không biết làm sao liên lạc với chị nên đã nói địa chỉ của tiệm vàng mã. Đêm nay có lẽ chị đó sẽ đến tìm chị.'
Nếu người bình thường nghe đến chuyện đêm nay quỷ sẽ đến tìm mình, đoán chừng kẻ đó sợ tái xanh mặt mày. Tuy nhiên, người nghe không phải là người thường mà là Cố Ỷ. Cô hoàn toàn không sợ hãi, trái lại còn sung sướng thầm nghĩ: Hồn lực đến kìa!!!
Cố Ỷ xoa đầu Nhân Nhân: 'Chị biết rồi, cám ơn em.' Hồn lực ư? cô sẽ không bao giờ từ chối, càng nhiều càng tốt. Cô không rõ cục diện về sau sẽ ra sao, trước mắt thu hoạch hồn lực để tự vệ càng nhiều mới là thượng sách.
Hai chị em vẫy tay chào tạm biệt. Hôm nay Cố Ỷ về trễ nên tiệm cơm đêm đã đóng cửa. Cô quyết định về tiệm đặt giao hàng. Sau đó cô cặm cụi chuẩn bị đạo cụ mà Trần Tư Nam đã dạy cho cô.
Chế tạo đạo cụ bằng giấy không phải là một việc dễ dàng, Không phải chỉ cần rót hồn lực vào là chúng nó sẽ thành hình ngay lập tức. Cố Ỷ tĩnh tâm ngồi vào ghế bên cạnh đống vàng mã, chậm rãi rót hồn lực vào người giấy. Bỗng nhiên, người giấy biến thành màu đen xám. Khi đó, cô mới nhận ra việc cô xếp thành công cái điện thoại giấy đêm qua hoàn toàn dựa vào may mắn.
Cố Ỷ khi thì xếp được khi thì xếp hư, không biết đã tốn bao nhiêu tờ giấy. Cô hoàn toàn hết cách, đành gọi điện thoại cho Trần Tư Nam.
Trần Tư Nam khinh thường đáp: 'Làm gì dễ thành công đến vậy! Nếu dễ dàng thì người người nhà nhà bỏ nghề kéo nhau đi làm thầy bắt quỷ hết rồi. Muốn thành công thì năng khiếu, nghị lực, nỗ lực, không thể thiếu cái nào. Chị lớn đến chừng này mới bắt đầu học mà. Chị nhìn ba người sư huynh của tôi đi, họ học từ nhỏ đến bây giờ cũng chưa xong phần nhập môn...'
Trần Tư Nam nói chưa xong đã thấy Cố Ỷ thành công chế tạo một người giấy tí hon. Cậu ta nhìn cô sung sướng cầm bút son viết chữ 'Ly' vào người giấy. Cậu ta giật giật mí mắt thầm nghĩ: quả nhiên là người bạn mà cậu nhìn trúng, mới ngày đầu tiên đã thành công! Cũng không có gì lạ, ai biểu mệnh cách của Cố Ỷ thuần âm!
Cố Ỷ hoàn thành người giấy đầu tiên nhưng vẫn thấy chưa đủ để bảo hiểm nên chuẩn bị làm tiếp cái thứ hai. Cô cứ thế vừa xếp người giấy vừa nói chuyện phiếm với Trần Tư Nam. Hai người trò chuyện một hồi, cô đưa ra lời thỉnh cầu: 'Cậu có thể giúp tôi thu phục con quỷ nhập vào Lý Diễm Hồng không? Giá cả thương lượng.'
Sở dĩ, trước đó Cố Ỷ không nhờ cậy Trần Tư Nam bởi vì cô nhớ giá tiền trong bảng giá của cậu ta. Giá nào giá nấy đều làm cô phải tắc lưỡi ngán ngẩm. Còn lại là do cô tham rẻ và cũng do cô muốn tự học thuật pháp để tự vệ. Thế nhưng, cô dần nhận ra muốn thông thạo thuật pháp cần phải khổ công luyện tập đêm ngày. Nếu cô muốn tự mình đảm đương một phía chỉ trong vòng thời gian ngắn, đó quả thực là người si nói mộng.
Trước đó, Cố Ỷ cảm thấy cô có thể tự giải quyết nhưng bây giờ ngẫm lại chuyện đó là bất khả thi. Cô tốt nhất vẫn nên nhờ cậy sự giúp đỡ của người khác. Đối với tình trạng điên loại hiện tại của Lý Diễm Hồng, sớm hay muộn bà ta cũng bị bắt bởi cảnh sát. Đến lúc đó, cô làm sao hoàn thành lời hứa với Nhân Nhân? Khương Tố Ngôn vốn không ưa việc đi đến cục cảnh sát. Còn phía Nhân Nhân, nếu cô dẫn em đến đó, lỡ như em bị hồn phi phách tán thì sao?
Ngay khi Cố Ỷ nói ra lời thỉnh cầu, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Trần Tư Nam đưa ra giá cắt cổ. Nào ngờ, cậu nhóc từ chối: 'Trừ khi chị đưa Lý Diễm Hồng đến trước mặt tôi, nếu không tôi không thể thu phục con ác quỷ đó.'
Cố Ỷ không rõ lý do từ chối của cậu nhóc. Đôi tay đang xếp người giấy của cô cũng dừng lại: 'Tại sao?'
Trần Tư Nam than vãn: 'Chị thấy tôi mới bao lớn, đạo hạnh của tôi làm gì đạt đến trình độ cao thâm. Sư phụ và sư huynh đều bị tôi khắc chết, mà chị có biết họ chết như thế nào không? Họ đều bị quỷ hại chết bởi vì bảo vệ tôi. Sau khi chết, họ vẫn tiếp tục bảo vệ tôi. Những bài vị được thờ phụng trong Thanh Sơn đạo quán đều có tác dụng khắc chế ác quỷ nhưng chúng chỉ có thể bảo vệ tôi trong phạm vi một hai cây số. Tôi chưa kịp đến trước mặt Lý Diễm Hồng, đã kịp con quỷ khác ăn rồi. Chị là đồ cực bổ thì tôi cũng là đồ bổ với lũ quỷ. Nếu chị có thể đưa Lý Diễm Hồng đến đạo quán, tôi sẽ nương nhờ sự che chở của Thanh Sơn đạo quán mà trừ diệt con ác quỷ dễ như trở bàn tay. Nhưng chị kêu tôi bước ra ngoài phạm vi đó...nghĩ cũng đừng nghĩ, tạm biệt.'
Hôm nay, Cố Ỷ mới biết chuyện này. Đợi cô nghĩ được biện pháp đưa được Lý Diễm Hồng đến đạo quán hãy tính tiếp. Cô còn tính trò chuyện với Trần Tư Nam thêm vài ba câu, không ngờ cậu nhóc tạm biệt thật vì cậu ta đến giờ đi học và ngày thi cũng cận kề.
Cố Ỷ chợt nhớ đến giờ này rồi cô vẫn chưa thấy shipper đến giao đồ ăn. Thật ra shipper muốn gọi cho cô nhưng anh ta không dám gọi. Trùng hợp thay, người nhận đơn hàng của cô vẫn là anh shipper hôm nọ. Khi anh ta nhận được đơn của cô, nhìn địa chỉ quen thuộc, anh ta đã tự thôi miên mình những gì anh ta chứng kiến đêm hôm đó đều là ảo giác. Sau một màn tự thôi miên trấn an bản thân, shipper mới nơm nớp mở máy xe xuất phát.
Shipper thuận lợi chạy đến căn nhà số 14 khu phố 4. Anh ta vừa đến nơi đã thấy bóng lưng của một phụ nữ đứng ở trước cửa trong lúc chị ta đang định gõ cửa. Shipper vội vàng gọi: 'Giao hàng chị ơi!'
Người phụ nữ quay lại đáp: 'Ờ...'
Shipper xuống xe, lấy túi đồ ăn từ trong giỏ giao hàng giữ nhiệt và chuẩn bị đưa túi đó cho người phụ nữ. Thế mà chị ta vẫn đứng ngây ra đó, không cử động ngay cả tay cũng không vươn ra để lấy đồ.
Shipper thầm thấy lạ: Trời! Bà chị gái này bị gì vậy?
Anh ta vừa thúc giục vừa đưa cái túi về phía người phụ nữ: 'Chị gái ơi, mau lấy hàng đi, tôi còn phải tranh thủ đi giao đơn khác nữa.' Nào ngờ đâu, cái túi đi xuyên qua thân thể của người phụ nữ đó. Nó thực sự xuyên thẳng qua người chị ta.
Shipper rõ ràng chứng kiến hình ảnh cái túi đồ ăn và thân thể người phụ nữ xuyên thấu trùng nhau giống như hai thứ đó cùng là một thể hoàn chỉnh. Tuy nhiên, anh ta vẫn biết rõ đó là hai vật khác biệt, túi đồ ăn là túi đồ ăn, người phụ nữ là người phụ nữ. Vậy mà nó lại xuyên thấu? Tình huống nghịch lý trước mắt khiến shipper phải nuốt nước bọt vì hoảng sợ.
Biết ngay mà! Anh ta vốn không nên nhận đơn hàng của nhà số 14 khu phố 4 này mà! Cho mày chừa cái tật tham!
Shipper giật nảy người, sợ hãi buông lỏng túi đồ ăn trong tay. Một tiếng 'bịch' vang lên. Túi đồ ăn rớt xuống đất. Shipper không còn tâm trạng quan tâm đến nó nữa, anh ta chỉ muốn co giò chạy nhanh. Anh ta lập tức phóng lên chiếc xe điện, vặn ga và bỏ chạy.
Người phụ nữ bối rối cúi đầu nhìn cái túi đồ ăn bên chân.
Người trong nhà cũng nghe được tiếng rơi của túi đồ ăn vì vách ngăn bằng gỗ của tiệm không cách âm. Ngay cả tiếng gọi hay tiếng than vãn của shipper cũng loáng thoáng đến tai của Cố Ỷ.
Cố Ỷ mơ màng cảm thấy giọng nói đó quen tai. Cô còn tưởng rằng anh ta đã bỏ nghề vì bị ám ảnh bởi chuyện đêm đó. Cô mở cánh cửa bên hông tiệm ra. Khi cô vừa mở cửa, cô chứng kiến một màn chạy xe nhanh vun vút của shipper và cô nữ quỷ đang đứng trước cửa tiệm.
Cố Ỷ mở rộng cánh cửa để bước ra ngoài và thu hẹp khoảng cách với cô nữ quỷ. Kỳ lạ thay, cô không cảm nhận được vẻ âm u đặc biệt mà lũ quỷ thường sở hữu cũng như khí lạnh thường thấy.
Cố Ỷ bực bội nhìn đến túi đồ ăn kế bên chân chị ta.
Tối hôm nay cô đã đặt một phần cơm gà luộc. Ôi phần cơm gà vàng ươm thơm phức của cô nay còn đâu. Hộp cơm gà đã nằm lăn trên đất, nước sauce nâu sẫm tươi ngon đang chảy ra, dính đầy cái túi đồ ăn.
Ôi 13 tệ! Hộp cơm gà luộc giá 13 tệ!
Thay vì sử dụng mã giảm giá trên app, Cố Ỷ đã dùng điểm tích lũy của thành viên thân thiết – số điểm mà cô chắt chiu dành dụm – mới mua được hộp cơm gà với giá hời 13 tệ.
Giờ phút này đây, dù là 13 tệ hay điểm tích lũy, tất cả đều tiêu tán. Cố Ỷ khoan để ý đến cô nữ quỷ vì chị ta nhìn vô hại, huống chi còn có Khương Tố Ngôn. Cô nhanh chóng lấy điện thoại chụp hình túi đồ lăn lóc trên đất để chuẩn bị khiếu nại tên shipper.
Túi đồ ăn ra nông nổi như thế, làm sao cô ăn được!
Mọi chuyện xong xuôi, Cố Ỷ nhặt túi đồ ăn và nhìn cô nữ quỷ bằng ánh mắt nghiền ngẫm. Cô nghĩ đây có lẽ là nữ quỷ muốn đến tiệm để làm giao dịch với cô trong lời của Nhân Nhân.
Cố Ỷ lập tức đổi lại một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ và chào đón cô nữ quỷ vào tiệm. Nữ quỷ ngại ngùng: 'Xin lỗi cô, nếu không phải do tôi vô ý hù dọa shipper, cậu ta sẽ không làm rớt túi đồ ăn xuống đất.'
Lúc này, Cố Ỷ mới biết shipper lại bị hù sợ bỏ chạy. Cô vội mời nữ quỷ: 'Mời chị vào tiệm rồi nói.'
Cố Ỷ đặt túi đồ ăn một bên, sau đó mời nữ quỷ ngồi vào chỗ cũ.
'Chị tìm tôi vì chuyện gì?' Cố Ỷ vào thẳng vấn đề với nữ quỷ để tiết kiệm thời gian bởi vì cô biết vị trí tiệm vàng mã cách xa bệnh viện và hoàn cảnh của nữ quỷ không cho phép cô khách sáo vòng vo.
Nữ quỷ gật đầu, thẳng thắn nói ra mục đích đến tiệm: 'Tôi vẫn luôn bồi hồi ở nhân gian bởi vì tôi có một tâm nguyện chưa hoàn thành. Là như vầy, thật ra tôi mới vừa chết không bao lâu. Trước đó tôi là một thai phụ, ngày dự sinh là nửa tháng sau. Hôm đó có một bưu kiện được giao đến dưới nhà, tôi nghĩ nó chỉ một món đồ nhỏ nên tôi đã đi xuống để nhận. Không may, tôi đã bị xe đụng, sau đó vì khó sinh và thương tích do tai nạn, tôi đã qua đời.'
Kiểu chết như thế nên nói sao đây...Cố Ỷ cảm thấy hơi thái quá nhưng xã hội ngày nay, kiểu chết gì mà cũng có. Kiểu này không phải quá khó tin.
Cố Ỷ không cắt lời nữ quỷ và để chị ta nói tiếp: 'Dù tôi qua đời nhưng con tôi vẫn còn sống. Đúng là may mắn. Bởi vì sinh non nên con tôi phải nằm trong lồng sưởi ấm, mấy ngày nay mới về phòng nằm với chồng tôi. Tôi vẫn luôn túc trực ở bệnh viện để nhìn con của tôi. Nhưng mấy hôm nữa, họ sẽ xuất viện về nhà. Tôi biết tôi không thể đi theo họ được. Nguyện vọng duy nhất của tôi, chính là được ôm con của tôi một lần. Tôi đồng ý trả toàn bộ hồn lực mà tôi có.'
Cố Ỷ bỗng thấy nhức đầu. Nếu như truyền lời thì rất dễ nhưng chị ta là quỷ, làm sao ôm được đứa con của chị ta?
Khương Tố Ngôn đột nhiên bay ra khỏi bóng của Cố Ỷ. Nàng quan sát nữ quỷ, sau đó nêu ra một đề nghị khó đỡ: 'Thì nàng để chị ta nhập vào là được thôi?'
Hình ảnh điên loạn chật vật của Lý Diễm Hồng chợt hiện ra trong tâm trí của Cố Ỷ. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn cự tuyệt. Thế nhưng ngay khi cô bắt gặp ánh mắt đầy chờ mong của nữ quỷ, lời từ chối kia chợt không thể thốt nên lời. Cô bỗng thắc mắc một vấn đề khác: 'Chị ta nhập vào người tôi, cô sẽ không ghen phải không?'