Bí Mật Cô Ấy Giấu Tôi

Chương 1.1: Mở đầu




Ai mà có ngờ được tự dưng khi không tôi lại chạy thục mạng như này trên đường lớn chứ, sau lưng cứ như có một ác quỷ đang dí theo mình, mặc dù chân nặng như đeo chì nhưng tôi vẫn không dừng lại, hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi căn nhà kinh hoàng ấy.
Mẹ kiếp, chuyện này rốt cục là như nào?! Tôi vừa chạy vừa kéo cổ áo lên ngửi thử, mùi tanh tưởi hôi thối trên đó nhắc nhở tôi về sự việc vừa phát sinh ban nãy là có thật, cái thùng chứa đầy thi thể kia là có thật, tất cả đều là thật, thật đó!
Người tôi thầm yêu là một kẻ giết người? Loại tiểu thuyết hồi hộp và mô típ phim điện ảnh kiểu này hiện giờ vô cùng phổ biến, nữ chính yêu một nam chính đẹp trai, sau khi tìm hiểu mới đầu đuôi tên nam chính này là một kẻ lừa đảo, hắn là một tên sát nhân liên hoàn. Sau đó liền bắt nữ chính lại cầm từ, tiếp theo hành hạ tra tấn cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi bạn thân của cô ấy chạy đến cứu cô thoát khỏi nanh vuốt của hắn.
Cốt truyện này đã quá lỗi thời...
Mà vấn đề của bản thân có chỗ hơi khang khác, có thể tôi là một nữ chính bình thường, nhưng đối tượng tôi thầm yêu lại là một phụ nữ. Tuy rằng tôi có bạn thân nhưng khoảng cách giữa cả hai rất xa, tôi không thể ngừng suy tưởng, giả sử như tôi thật bị bắt giam, liệu người bạn thân có tìm ra tôi trước khi cơ thể tôi trở nên thối rữa không?
Thôi bỏ đi, tôi cần gì phải ôm hy vọng với một người chẳng thèm nhắn tin với mình trong vài tuần cơ chứ.
Cuối cùng tôi cũng dừng lại bên cạnh một gốc cây, ngã phịch xuống đất, thở mạnh và nhanh trong vài giây, đống lộn xộn trong đầu giờ phút này mới bắt đầu sắp chuyển động, sắp xếp mạch suy nghĩ lại lần nữa: Cũng do cái tính tò mò chết tiệt mà ra, tôi đã bí mật làm một chiếc chìa khoá nhà crush, sau đó nhân lúc cô ấy đi vắng mà lẻn vào trong (Thú thật, bây giờ nghĩ lại tôi cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, nhưng đậu xanh tôi quả thực đã làm vậy!), sau khi nhìn trộm phòng khách và phòng ngủ xong, tôi vẫn chưa thấy thoả mãn nên đã đi ra phía sau nhà, cũng chính tại nơi đây! Tôi phát hiện ra cái thùng rác phía sau bếp, bên trong chất đầy xác chết ngổn ngang, ruồi nhặng bay đầy, mùi thối rữa bốc lên nồng nặc khiến tôi phải nhịn ăn vài ngày.
Kế tiếp tôi nên làm gì bây giờ? Tôi dám đảm bảo cái đống tanh tưởi kia chính là xác chết, bởi vì tôi không tài nào quên được cái cánh tay sơn móng màu đỏ kia, chắc là xác của một người nữ, vì sao lại ở sau nhà cô ấy? Là cô ấy giết ư? Vậy tại sao cô ấy không thèm xử lý, cái mùi nồng như vậy mà hàng xóm không ai nghi ngờ cả?
Báo cảnh sát?
Nhưng tôi rất thích cô ấy, tôi không thể chịu được cái cảnh nhìn cô ấy bị tống vào ngục giam, sau đó bị toà án ném cho một cho cái kết tử hình.
Nên là...
Phải tiếp tục rình xem
nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.