Bí Mật Của Ảnh Đế [Trần Ẩn]

Chương 8:




Edit: Củ Cải Đường
21、
Chỉ một câu đơn giản mà tôi cũng chần chừ suốt hơn nửa tháng không dám hỏi ra miệng.
Tôi nhớ lại kỹ càng quãng thời gian hơn nửa năm chung đụng với Nhung Dận. Mặc dù làm trợ lý của anh rất mệt nhưng anh chưa bao giờ bạc đãi tôi, tiền lương và phúc lợi đều cao nhất trong nghề, có vật ngon đồ tốt gì cũng đều để phần cho tôi nếm thử.
Khiến tôi ấn tượng sâu sắc nhất là có một lần anh về quê ở một thành phố khác. Chín giờ tối hôm sau anh mới về tới nhà, lén lút đẩy cửa phòng ngủ hỏi tôi có muốn ăn khuya không.
Tôi thầm nghĩ chắc chắn là anh mang đặc sản địa phương về rồi, tức khắc bò dậy khỏi giường, hồ hởi xoa xoa tay: "Ăn ăn ăn."
Nhung Dận móc một cái túi được bọc giấy bảo quản, à không, là có tầng tầng lớp lớp giấy bảo quản thực phẩm ra, vẻ mặt vô cùng mong chờ nói với tôi: "Đây là đặc sản quê tôi đó, đặc biệt mua về cho cậu, cậu sẽ thích cho coi."
Kiểu đóng gói như này trông rất giống thịt nướng còn thừa nên xin chủ quán giấy gói để bọc lại cho đỡ bị chảy dầu mỡ ra.
Lại còn kêu đặc sản.
Gì mà đặc biệt mua về.
Lại còn bảo sẽ thích chứ.
Phì.
"Gì đó?" Tôi giả vờ như háo hức trông chờ lắm.
"Côn trùng nướng." Nhung Dận xé giấy bọc thực phẩm ra.
Mùi thì là thơm lừng bay ra ngoài, anh rất kiên nhẫn giải thích cho tôi: "Đây là ve sầu, nhộng tằm, cả châu chấu nữa."
Tôi xoa xoa bụng, cười gượng: "Thật ra tôi cũng không đói lắm."
"Ơ, cậu không định cho tôi thể diện à?" Nhung Dận nhìn tôi, "Đây là đồ tôi mang về từ ngàn dặm xa xôi đấy."
"Tôi...tôi chỉ sợ tôi bị dị ứng với thì là."
Ánh mắt Nhung Dận lập tức ảm đạm, "À" một tiếng: "Cậu không thích thì thôi."
Ài, chắc mềm lòng là điểm yếu lớn nhất của tôi nhỉ? Tôi cứ vậy kéo cánh tay anh, chấp nhận cái chết: "Hay là tôi nếm thử nhé..."
Nhung Dận nở nụ cười, vô cùng ân cần bỏ những thứ đó vào lò vi sóng hâm nóng giúp tôi.
Có lẽ do sự dịu dàng lấy lòng hiếm có của Nhung Dận ảnh hưởng tới tôi, lúc ăn những thứ này tôi cũng không thấy đau khổ tới vậy. Để nói về mùi vị thì, về cơ bản mùi côn trùng đã biến mất rồi. Rất giòn, có vị thì là!
Sau khi ăn xong, tôi nhắc khéo: "Lần sau về quê cũng không cần mang nhiều đồ lên cho tôi vậy đâu..."
Nhung Dận làm như không nghe thấy gì: "Thật ra còn có cả bọ ngựa và cào cào nữa, nhưng lúc tôi tới mua thì họ bán hết rồi, cửa tiệm đó buôn bán đắt khách lắm."
"......"
Sau khi ném điện thoại cho tôi, Nhung Dận bắt đầu chạy bộ. Tôi ngồi đọc bình luận cho anh như thường lệ.
Kể từ khi ảnh chụp chung với Đường Thu Trì bị lộ, hai người họ gần như bị trói chặt với nhau. Chỉ cần bên phía Đường Thu Trì có một ngọn gió nào lay động nhành cỏ thì Nhung Dận bên này cũng lâm vào tình trạng gió thổi mây trôi.
Vừa đọc được một lúc, WeChat của anh bỗng nhảy ra thông báo tin nhắn.
"Tôn tổng gửi tin nhắn cho anh." Tôi đưa điện thoại qua.
"Tôi biết, anh ấy muốn gửi tôi bản mẫu hợp đồng. Cậu cứ gửi anh ấy địa chỉ email của tôi là được." Nhung Dận nói.
Lúc tôi gửi địa chỉ email của Nhung Dận xong, đang định thoát khỏi WeChat thì bỗng một nhóm chat tên "Cội nguồn vui vẻ" trong WeChat của anh hiện ra hai tin nhắn mới. Chứng ám ảnh cưỡng chế muốn click sạch tin nhắn mới khiến tôi nhấn vào đó, lúc kịp nhận ra đây không phải điện thoại của tôi thì video trong đó đã bắt đầu phát tự động.
Nhung Dận nghe thấy thì ngã lộn nhào theo tư thế chó đớp phân, cả người lăn lộn ba vòng rưỡi, nằm bẹp trên mặt đất.
Anh đỏ bừng mặt nhìn tôi.
22、
Không cẩn thận mở GV* trong điện thoại của ông chủ hơn nữa lúc đó ông chủ đang ngồi ngay trước mặt làm sao bây giờ! Online chờ gấp!
*GV: Gay video
Đầu óc tôi quay mòng mòng với tốc độ ánh sáng. Biết đâu là bạn bè anh ấy đùa nên kéo anh vào đó thì sao, hoặc biết đâu đây chỉ là đoạn video của hai người bạn đang đùa nhau thôi. Hay là sau video này biết đâu lại xuất hiện khuôn mặt hù dọa của một ma nữ.
Hay là nhỡ đâu...
Khi đó tôi sốc tới mức mất khả năng phản ứng ngay tại chỗ, quên mất phải đỡ anh dậy. Tôi cứ giương mắt nhìn Nhung Dận tự ngồi dậy, rút lấy điện thoại trong tay tôi, thoát khỏi WeChat, rồi bước ra khỏi phòng.
Haiz.
Thôi khỏi phải tìm lý do đi, làm gì có trai thẳng nào tham gia nhóm chat như vậy đâu!
Mẹ nó Nhung Dận chắc chắn là gay!
Bí ẩn chưa được giải đáp trong cửa hàng bán đồ chơi người lớn trước đó, bỗng nhiên lóe lên một cái trong đầu tôi. Ngay giây phút này, tôi đã tìm được đáp án.
Về sau hai chúng tôi vô cùng ăn ý không ai nhắc lại chuyện này nữa. Chỉ là quan hệ bạn bè tốt đẹp đột nhiên thay đổi, trở nên câu nệ với nhau như khách. Ngoại trừ những thứ quan trọng cần phải trao đổi trong công việc, chúng tôi hầu như không còn nói chuyện riêng với nhau.
Anh cũng không còn lén trộm đồ ăn vặt ngon ngon kỳ lạ nào đó ở phim trường cho tôi ăn nữa (hành vi này không tốt, mọi người đừng học theo). Đi WC quên mang giấy vệ sinh, anh cũng trực tiếp gọi trợ lý khác.
Không biết vì sao, trong lòng tôi như có một tảng đá lớn đang đè nặng xuống, rất khó thở.
Nếu như có thể khiến bầu không khí bớt xấu hổ hơn, khôi phục lại quan hệ như trước, cho dù có kêu tôi ăn bọ ngựa và cào cào cũng không sao...
Nói sao đây, mặc dù tôi là trai thẳng 36K (?), nhưng tôi cũng sẽ không kỳ thị đồng tính hay gì cả. Tôi thấy như vậy rất bình thường, yêu thì cứ yêu thôi, pháp luật cũng đâu quy định hai người đàn ông không được yêu nhau.
Đã tồn tại tức là có ý nghĩa.
Vào một buổi đêm gió mát trăng thanh nào đó, tôi không nhịn được nữa, bèn chạy đến gõ cửa phòng Nhung Dận.
23、
"Có chuyện gì?" Nhung Dận ở bên trong hỏi.
Nhìn đi nhìn đi!
Thật là chuyên quyền!
Không có chuyện gì thì không được gõ cửa ư!?
"Ờm." Tôi chép miệng, rà soát lại một lượt các vấn đề muốn hỏi trong đầu.
"Vào đi, cửa không khóa." Nhung Dận nói.
Tôi đẩy cửa phòng ra, trông thấy Nhung Dận chỉ mặc đúng cái quần lót nằm trên giường chơi game.
Anh quay qua nhìn tôi: "Chuyện quan trọng lắm à?"
"Cũng không quan trọng lắm." Tôi gãi đầu, nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu.
"Vậy cậu đợi tôi chơi xong ván game này đã." Nhung Dận nói.
"......"
Ban đầu tôi còn tưởng ổng chơi PUBG hay mấy trò gì đó đang rất thịnh hành hiện nay nên mới ghé lại xem thử, hóa ra ổng chơi đấu địa chủ!
Một lúc lại thối bài, toàn đôi ba, tam bốn...đến cả king nhỏ mà cũng không có một con. Gom số lần gấp bội vào vẫn là số lẻ, mà gom thành một lần ném bom cũng vẫn là số lẻ!
"Bài anh nát như này thì anh rời ván luôn đi." Tôi bất lực nói.
"Vậy cậu bồi thường cho tôi hạt đậu vui vẻ đi." Nhung Dận nói đến là hùng hồn.
"Bà mịa nó, làm sao mà anh thắng được với cái này!"
Hai phút sau, nhạc nền vui vẻ vang lên, nông dân thắng~
Nhung Dân nhướng mày: "Thế nào? Trâu bò chưa!"
"......"
Suốt quá trình chơi như vậy đến một lá bài hay một quả bom cũng không kịp ném ra mà anh còn không biết xấu hổ nói những lời này à!?
Tôi vỗ tay bộp bộp: "Giỏi."
Nhung Dận cười, đặt điện thoại xuống: "Tìm tôi có việc gì thế?"
"À..." Lời nói đã ra đến miệng rồi tôi lại bắt đầu lưỡng lự, "À thì...tôi không có ý xúc phạm đâu...."
"Tôi là gay." Nhung Dận nói.
24、
"Sao anh biết tôi định hỏi gì?" Tôi ngạc nhiên nhìn Nhung Dận.
Nhung Dận nở một nụ cười không rõ ý tứ, một lúc sau đột nhiên cắn móng tay: "Vậy cậu nghĩ sao?"
"Tôi?" Tôi nhìn anh, ấp úng, "Tôi thì nghĩ thế nào được, thì...tôi thấy vậy là bình thường, à, cũng không phải, dù sao thì... Không nghĩ gì cả, đây là việc riêng của anh mà, tôi không có quyền can thiệp..."
Trong lúc tôi nói, Nhung Dận vẫn đang gặm móng tay. Tôi không nhìn nổi nữa mới ngăn anh lại: "Đừng hồi hộp. Chuyện này anh cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác đâu, tôi có chừng mực."
Nhung Dận không nói gì, vẫn nở một nụ cười nhạt nhòa không rõ ý nhìn tôi.
Tôi nghĩ lại, nếu anh thực sự khẩn trương trước lời nói của tôi thì chắc hẳn anh cũng không chịu thừa nhận đâu. Vậy thì anh đang lo lắng cái quái gì nhỉ?
"Sao mấy ngày nay anh không để ý tới tôi?" Tôi lấy hết can đảm, hỏi.
"Tôi không để ý tới cậu khi nào?" Nhung Dận hỏi lại.
"Không phải là kiểu không để ý đó." Tôi chau mày, "Nói sao nhỉ, cảm giác như chủ đề tán gẫu không đi sâu cho lắm, rất câu nệ khách sáo."
"Vậy cậu muốn đi sâu cỡ nào?" Nhung Dận nhướng mày, cười rạng rỡ.
Không phải tôi không hiểu ý trêu chọc trong lời nói của Nhung Dận, nhưng tôi nghĩ anh thực sự chỉ đang đùa tôi thôi, dù sao hồi trước mỗi lần xem cái gì 18+ xong anh cũng thường lén lút chia sẻ với tôi.
Tôi nghĩ anh đang muốn dùng cách này để làm dịu quan hệ cứng nhắc giữa chúng tôi, vì vậy bèn phối hợp theo thói quen: "Chủ yếu là ở anh."
Nhưng vừa thốt ra lời này, tôi đã hối hận ngay lập tức. Tôi quên béng mất vừa mới phút trước anh còn thẳng thắn thừa nhận mình là gay. Bây giờ tôi lại nói như vậy, khó xử quá đi mất!
Đúng lúc tôi đang lo tìm chủ đề để lấp liếm thì Nhung Dận lại định gặm móng tay. Vừa đưa ngón tay lên miệng, anh nhìn tôi một cái rồi lại đặt tay xuống.
"Em cảm thấy tôi là người thế nào?" Nhung Dận hỏi.
?
???
Bỗng dưng bật mode thân thiết?
Nếu đây là tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết, chắc chắn ngay sau đó sẽ là một câu tỏ tình cho coi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.