*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Củ Cải Đường
25、
Tôi chọn một câu trả lời an toàn: "Rất tốt."
Nói thật, tôi rất hối hận khi tới gõ cửa phòng anh. Câu chuyện lại đang hoàn toàn đi theo chiều hướng tôi không lường được, thậm chí tôi còn không biết xấu hổ nghĩ rằng liệu có phải anh đang cố ám chỉ điều gì với tôi hay không.
Anh ấy có ý với tôi ư?
Nếu anh ấy thực sự có ý với tôi thì làm sao bây giờ? Từ chối ư? Vậy sau này có còn làm bạn được nữa không?
Haiz.
Hiển nhiên tôi đang lo được lo mất.
"Vậy em có thích tôi không?" Nhung Dận hỏi thẳng.
Tim tôi loạn nhịp.
Thế này là sao. Vậy là... định tỏ tình ư!
Nhưng ông đây là trai thẳng (?) mà...
Ôi, thật là muốn về giường ngủ quá.
Hơn nữa... Rốt cuộc thì tại sao lại cứ phải hỏi tôi vấn đề này ngay trong khi chỉ mặc độc một chiếc quần lót chứ!?
?(????ω????)?
"...Ý, ý anh là gì...?" Tôi lắp bắp.
Mọi người không biết đâu, đây chính là phim thần tượng thanh xuân tiêu chuẩn, dù có nghe hiểu thì cũng phải giả vờ không hiểu gì.
Nhung Dận im lặng một lúc mới nói: "Tôi coi như em đồng ý."
"Há???" Thực sự tôi không phản ứng kịp, lúc la lên tôi còn cảm thấy họng mình the thé cả ra, "Đồng ý cái gì chớ!"
"Em thích tôi." Lúc nói câu này, mặt mũi Nhung Dận phơi phới tràn đầy tự tin.
Không! Không phải! Tôi không thích!
Trong đầu tôi đột nhiên lóe lên lời kịch như vậy, nhưng lúc nói ra miệng thì lại không hùng hồn đến thế.
"Không phải..." Tôi nhìn anh, "Tôi không thích đàn ông."
"Vậy à?" Nhung Dận nhướng mày.
Tôi ngu ngơ tại chỗ cả buổi không biết nên đáp thế nào.
Nói thật thì, tôi cũng không biết rốt cuộc tôi có cảm giác gì đối với anh. Nếu nói thích thì có lẽ vẫn chưa đạt tới mức ấy, đúng hơn là trên cảm giác quý mến một chút, nhưng nếu nói là không thích thì, cứ hễ anh không để ý tới tôi hoặc thân cận với người khác một chút là tôi sẽ cảm thấy cô đơn như bị đày vào lãnh cung vậy.
Nhung Dận nhìn tôi, bỗng dưng cười.
"Anh cười gì?" Tôi hỏi.
"Nếu em không thích tôi một chút nào thì đã từ chối ngay tắp lự, cần phải do dự chuẩn bị suốt cả buổi ư?" Nhung Dận nói.
Cảm giác khi bị chọc trúng tim đen thật là xấu hổ. Nghĩ đi nghĩ lại thì... Thật là vô lý! Tại sao toàn là tôi phải trả lời chứ!
Tôi cũng cao giọng: "Vậy còn anh!"
"Em không cảm nhận được sao?" Nhung Dận nhướng mày, cười cười.
Phải công nhận là anh ấy cười lên trông đẹp trai thật, cảm giác như gió thoảng ngày xuân. Chỉ là nếu lúc này ổng mặc cái quần vào thì ngon, đỡ khiến tôi xấu hổ không dám nhìn quá lâu.
Nếu còn nói tiếp về chủ đề đáng xấu hổ này nữa thì chỉ sợ lại nảy ra sự cố, tôi khó khăn nói: "Không cảm nhận được, tôi về ngủ trước đây...."
"Đợi đã." Nhung Dận gọi tôi lại.
"Hiện giờ tôi không muốn thảo luận vấn đề này." Tôi đóng cửa lại, cũng không dám quay đầu.
"Rầm" một tiếng, ngay cả tôi cũng giật mình.
Thật ra tôi không định đóng sập cửa đâu mà! Chỉ là vội vã chạy nhanh quá nên lúc kéo cửa lại hơi mạnh tay một chút, không hiểu sao tiếng vang lại lớn như vậy.
Tôi rất sợ Nhung Dận sẽ hiểu lầm gì đó, nhưng lại không dám gõ cửa nữa.
Haiz.
Chắc chắn lại là một đêm không ngủ.
26、
Đêm hôm ấy, tôi cũng không biết mình ngủ lúc nào, ngủ như thế nào.
Có lẽ mãi cho đến trước lúc thiếp đi, trong đầu tôi vẫn cứ lởn vởn hình ảnh Nhung Dận mặc quần lót nằm trên giường chơi điện thoại, trên người quấn vải bó chân, nhân vật chính trong mơ là Nhung Dận và tôi.
Một giấc mơ kỳ cục.
Một giấc mơ đáng xấu hổ.
Mơ thấy gì còn lâu tôi mới nói cho mấy bồ biết!
Sáng sớm lúc mở cửa nhìn thấy Nhung Dận mặc quần áo đầy đủ, trông không quen mắt cho lắm.
"Sớm." Nhung Dận cười đi xuống lầu.
"Sớm."
Tôi đi vào nhà tắm chuẩn bị đánh răng rửa mặt, Nhung Dận lại đi tới chỗ tôi. Tôi nhìn anh, sững sờ tại chỗ không nhúc nhích: "Gì vậy?"
Nhung Dận giơ bàn chải và khăn mặt ra từ sau lưng: "Vòi nước trong phòng tắm phòng tôi bị hỏng, không có nước."
"À. Vậy anh dùng trước đi, tôi không vội."
Lúc tôi vừa quay đi, định về phòng ngủ thì Nhung Dận kéo tay tôi lại. Tôi ngoái lại nhìn, trông thấy nỗi buồn thoáng qua trong mắt anh.
"Chuyện tối qua..." Nhung Dận nhìn tôi, hít một hơi thật sâu, "Em bỏ qua nhé. Tính tôi hấp tấp khó nhịn, những lời tôi nói em có thể làm như không nghe thấy gì, chỉ cần sống chung hòa thuận như trước là được. Mong là em sẽ không thấy mất tự nhiên."
"À." Tôi không biết phải nói gì, cứ đứng yên nhìn anh ấy.
Nhung Dận mở miệng như còn điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
"Tôi đi đánh răng trước."
"À, ừm." Tôi gật đầu.
Nhung Dận bước vào cửa phòng tắm rồi đột nhiên quay lại nhìn tôi: "Còn một câu nữa quên chưa nói."
"Hử?"
"Tôi rất thích em." Nhung Dận cười, xoay người bước thật nhanh vào phòng tắm.
27、
Vừa sáng sớm đã được ảnh đế 60...không, bây giờ là 70 triệu fans tỏ tình, cả người hiện ra một hình gif phấn khích hồi lâu không thể bình tĩnh được. Tấm đệm giường suýt bị tôi nhảy hỏng luôn rồi.
Chưa nói tới chuyện tôi có thích anh ấy hay không, được tỏ tình chính là một điều hạnh phúc đó. Tôi lớn nhường này rồi mà đây là lần đầu tiên được đàn ông tỏ tình, liệu có phải ngoại hình của tôi đẹp phi giới tính không? Hê hê hê.
Nếu tôi cũng thích anh ấy, chắc hẳn người tình trong mộng của vô số thiếu nữ ngoài kia đã tan theo khói mây. À, cũng không thể được, Nhung Dận không thích nữ.
Tôi nằm trên giường, ụp gối lên trán cười khúc khích.
"Vui vẻ gì vậy?" Đột nhiên Nhung Dận vỗ đét lên mông tôi một cái, tôi hoảng sợ đến mức tự sặc nước bọt ho sù sụ hồi lâu.
Nhung Dận ngồi vỗ lưng tôi. Tôi có thể lường được chắc chắn lúc ngẩng đầu lên mặt tôi đã đỏ ửng, vì tôi đang thở không ra hơi đây này.
"Dọa em rồi à?" Nhung Dận nở một nụ cười đặc trưng.
"Không có." Tôi lăn ngay vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Vui mừng qua đi, tôi lại cảm thấy lời tỏ tình đột ngột này quá mức viển vông. Trong đầu tôi bỗng hiện lên một ý nghĩ. Liệu có phải anh ấy đánh cược với ai đó không?
Lúc tôi đánh răng, Nhung Dận khoanh tay đứng tựa vào cửa phòng tắm nhìn tôi.
"Nhìn gì tôi đó?" Tôi quay đầu lại, lúng búng hỏi.
"Đây là nhà của tôi, tôi không được nhìn à? Em quản tôi." Nhung Dận cười.
Tôi không thèm để ý tới anh nữa, sau khi rửa mặt xong, tôi đọc lịch trình hôm nay của anh lên như thường lệ: "Sáng nay quay quảng cáo socola, một giờ chiều đi chụp bìa tạp chí Đàn ông tốt và có một cuộc livestream phỏng vấn. Ngày mai có hai cuộc họp báo tuyên truyền phim..."
Trong suốt lúc tôi nói, Nhung Dận không lên tiếng gì. Tôi ngẩng đầu lên: "Ok không?"
Nhung Dận ngước cằm, cười: "Ừ."
Tôi hơi gượng gạo lau mặt: "Vậy đó, tôi đi thu dọn đồ đạc."
"Được." Nhung Dận vẫn cười.
Tôi phát hiện ra từ sau khi nói chuyện với tôi vào buổi sáng, Nhung Dận cứ quái quái thế nào. Khóe miệng anh cứ mỉm cười mọi nơi mọi lúc, trước kia anh ấy chưa bao giờ như vậy. Hình tượng của ổng trước ống kính vẫn luôn là cao lãnh lạnh lùng kiêu ngạo bá đạo cơ mà.
Quảng cáo socola thì chưa nói, nhưng tạp chí Đàn ông già, nhầm, tạp chí Đàn ông tốt ấy! Chủ yếu phải khắc họa khuôn mặt lạnh lùng trầm ổn của đàn ông trưởng thành, bìa tạp chí các số trước đều in hình đàn ông cấm dục lâu năm, chín chắn chững chạc. Đằng này Nhung Dận lại cười tươi như hoa ý xuân dạt dào đầy mặt là thế nào đây!?
"Có phải gần đây anh Dận đang yêu không?" Thợ trang điểm nhích tới chọt chọt tay tôi, xì xào.
"Không có, sao mà có được!" Tôi cất cao giọng, cắn rứt lương tâm.
"Vậy thì 80% là có đối tượng mập mờ rồi." Trợ lý nhỏ chậc chậc vài tiếng, đột nhiên dựng cả tóc gáy, "Ối anh ấy nhìn qua đây."
Tôi quay qua nhìn anh, Nhung Dận lại cười.
Nhiếp ảnh gia bất chợt vỗ tay: "Hoàn hảo. Chính xác là cảm giác đáng yêu ẩn trong loại hình trầm ổn nội liễm."
"......" Thôi vậy, mọi người vui là được.
Bận rộn suốt cả ngày nên tôi cũng quên béng mất chuyện vòi nước bị hỏng. Mãi cho tới khi livestream phỏng vấn xong, Nhung Dận ôm quần áo xuống lầu với tôi, tôi vẫn chưa nhớ ra chuyện nhỏ này, còn hỏi anh: "Anh làm gì đó?"
"Đi tắm." Nhung Dận đáp.
"Úi chà, quen biết anh hơn nửa năm rồi mà lần đầu tiên tôi thấy anh tự giác đi tắm không cần ai giục đấy." Tôi cười sặc sụa.
"Đúng vậy đó, muốn tắm chung không?" Nhung Dận nhướng mày.
Tôi sững người tại chỗ, vẻ mặt choáng váng.
"Đùa chút thôi mà, em thú vị thật đấy." Nhung Dận xoa xoa đầu tôi, nhanh chóng bước vào phòng tắm chốt cửa lại.
Sau này, những hành động tán tỉnh rồi bỏ chạy như vậy liên tục xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày. Vả lại, anh ấy còn hay thích gửi mấy cái sticker hoặc meme biểu cảm không biết chôm được từ đâu ra.
....Hơn nữa mấy cái sticker hoặc meme đó đơn giản bộc trực đến mức khiến bạn không nỡ kêu ổng thà đừng có gửi nữa.
Ví dụ như hình một con mèo mềm mại đáng yêu, bên dưới có một dòng chữ: "Anh muốn meo meo với em mỗi ngày."
Hoặc là hình một con chó shiba há miệng nhe răng ra, bên dưới có một dòng chữ: "Anh muốn làm-tình..." thở mạnh ra một hơi "nguyện".
*Chỗ này editor chém đại vì không tìm được meme...
Hoặc là, một con gấu trúc mỉm cười đến là đê hèn, kèm theo câu: "Hình như anh có phản ứng sinh lý với em mất rồi."
Làm ơn đấy, xin anh đừng gửi mấy cái meme kỳ quặc này nữa được không!?
———
Cải: Dạo này mình phát hiện ra có một trang reup truyện của mình buồn cười lắm =)))). Nó cop truyện edit của mình về nhưng còn thêm thắt chỉnh sửa cả câu từ trông cho khác khác đi 1 tí cơ (dù đọc cứ ngang phè phè á). Thiết nghĩ có thời gian chỉnh sửa đủ thứ như vậy sao không tự ngồi edit từ bản QT đi nhỉ =)))). Trước mắt thì mình đang nghĩ xem nên làm thế nào để đỡ bị chôm truyện đi mà các bạn vẫn đọc được không phải giải pass khó.