- Nhẹ thôi, tôi sắp không chịu nổi rồi.
- Cố gắng lên sắp vào rồi.
Bên trong phòng thay đồ phát ra những tiếng rên la và thở gấp.
- Trong phòng thay đồ có chuyện gì đang sảy ra vậy?
Một khách hàng tới thử váy cưới quay qua hỏi nhân viên.
- Chắc....chắc là đang thử váy thôi ạ.
Cô nhân viên cười gượng ấp úng nói.
- Thử váy gì mà kêu la quá trời.
Vị khách đó vẫn thắc mắc nhìn về phía phòng thay đồ.
Vài phút sau cô bước ra với bộ váy cưới trắng tinh khôi trên người.
Chiếc váy thiết kế theo kiểu cúp ngực, vòng eo được bó rất chặt nên tạo ra một đừng cong đồng hồ cát. Phần dưới váy được may gia công rất tỉ mỉ, những hoa văn kiểu pháp nhìn vô cùng tinh tế.
Tất cả mọi người người có mặt ở đó điều trầm trồ kinh ngạc vì nhìn cô giống một nàng công chúa.
- Cháu dâu của ta rất xinh đẹp.
Bà nội bước lại gần gật đầu đầy ưng ý.
- Sao vậy Tuệ Hy,tự nhiên mặt con đỏ quá vậy?
- Nội ơi, con thấy khó thở quá.
Cô khó nhọc nói, khuôn mặt đỏ như trái cà chua.
- Con thấy không khỏe chỗ nào?
Nội lo lắng nhìn cô.
- Tại eo của con bị chiếc váy bó chặt quá, con sắp không thở được rồi.
- Chúng tôi đã làm theo lời chủ tịch, đã may phần eo nhỏ một chút. Với lại tôi nghĩ cô ấy cần ăn kiêng.
Mạn Quyên đều giọng chỉnh lại chiếc váy.
" Lời của cô ta có ý gì đây? Chê mình mập hả?"
Suy nghĩ của cô lúc này, ánh mắt đầy khó chịu nhìn cô ta.
- Thôi được rồi Tuệ Hy con cứ ngồi xuống nghỉ đi, để ta đi xem vài mẫu váy cưới cho con.
Bà nội đỡ cô ngồi xuống ghế, mọi cử chỉ của nội rất dịu dàng.
Cô ngồi xuống nhưng phần eo bị chiếc váy bóp chặt lại cảm giác rất khó chịu.
- Cô bị làm sao vậy? Cần tôi gọi bác sĩ không?
Đột nhiên có một giọng nói trầm ấm vang lên, cô vội ngẩng mặt và đập vào mắt cô chính là khuôn mặt của tên hắc ám đó.
- Âu Dương Triết? Anh đang làm gì ở đây?
Cô bất ngờ vội đứng dậy, do đứng không vững nên cô đã ngã vào lòng của anh.
Hành động đó của cô khiến anh bất ngờ đến mức hoá đá không nhúc nhích, còn cô thì ngượng chín cả mặt nhưng vẫn nghe thấy tiếng tim của anh đập rất nhanh.
- Tuệ Hy con đang làm gì vậy?
Tiếng bà nội vang sau lưng làm cô giật mình nhanh tay đẩy Dương Triết ra.
- Dạ...con bị té.
Cô ấp úng giải thích, sợ bà nội sẽ nghĩ cô đang quyến rũ trai khi sắp làm đám cưới.
- Dương Triết con tới muộn đó.
Nội mỉm cười tiến lại gần.
- Hả, anh ta tới đây làm gì vậy nội?
Cô thắc mắc nhìn anh rồi nhìn bà nội.
- Đây là Dương Triết, cháu trai của ta và là chồng tương lai của con.
Cô đứng ngây người, những lời nói đó đang được cô tiêu hoá từng chư.
- Nội...nói anh ta là...chồng...của con?
Cô sợ mình nghe lầm liền vội hỏi lại.
- Đúng vậy.
Nội gật đầu đầy chắc chắn.
" Thôi tiêu mình rồi, mình phải lấy tên ác ma này sao?"
Càng nghĩ cô càng cảm thấy khó thở, ánh mắt cô dần mờ đi và mọi thứ trở nên hư ảo.
Cô ngất đi nhưng may Dương Triết đỡ kịp ôm vào lòng. Bên tai của cô vẫn vang vẳng tiếng gọi của anh, rồi cả người nhẹ tênh khi được anh bế lên.
Tại Âu Gia:
Cô nằm trên một chiếc giường rất lớn, trên người cô đang mặc chiếc áo sơmi của Dương Triết.
- Cô ấy sao rồi?
Anh đứng khoanh tay mắt nhìn ra cửa sổ. Bên cạnh là vị bác sĩ đã khám cho cô lúc trước.
- Cô ấy bị suy nhược thần kinh do lo lắng hoặc suy nghĩ việc gì đó quá nhiều. Khi gặp áp lực sẽ khiến cho các dây thần kinh bị ảnh hưởng dẫn tới việc ngất, với lại vùng eo của cô ấy bị thắt quá chặt nên hạn chế việc thở.
Vị bác sĩ khẻ đẩy cặp kính của mình lên.
- Vậy là cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi thôi phải không?
- Đúng vậy, cô gái đó cần phải giữ tinh thần thật thoải mái. Ăn, ngủ đầy đủ và đúng giờ sẽ khiến tinh thần ổn hơn.
- Tôi biết rồi, ông đi đi.
- Vậy tôi xin phép.
Bác sĩ khẽ cúi đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi vị bác sĩ đó đi khỏi anh mới nhìn về phía cô đang nằm, từng bước tiến lại gần và ngồi xuống cạnh cô.
Anh đưa tay vén nhẹ lọn tóc của cô qua một bên.
- Việc lấy tôi khiến em cảm thấy bị áp lực đến vậy sao?
Anh thì thầm nói nhỏ đủ cho bản thân nghe.