Bí Mật Song Sinh

Chương 37:




Ở một quá cafe nhỏ
" Em nói sao, em có thai hả? Không thể nào, chúng ta mới...quan hệ một lần...sao có thể dính được!" Một người con trai tầm 25 tuổi nói bằng giọng hoài nghi, nhưng khuôn mặt không che dấu nổi sự lo lắng nhìn người con gái đang ngồi trước mặt.
" Anh nghĩ tôi lừa anh thì được cái gì, tôi đã dùng que thử thai rồi và nó hiện hai vạch. Tôi chỉ qua lại có một mình anh, không phải con anh thì con ai?" Mạc Hân Đồng nghiến răng nói, tay nắm chặt chiếc ly trên bàn.
" Không được, bắt buộc phải bỏ cái thai đó. Em cầm lấy tiền rồi mau đi giải quyết đi!" Hắn ta đưa cho ả một xấp tiền gấp gáp nói, có lẽ hắn ta kiên quyết không muốn giữ đứa bé này.
" Tôi không ngờ anh lại là một thằng sở khanh, dám chơi mà không dám chịu hả?" Ả khinh bỉ nhìn người con trai đó, thật không ngờ mình lại đi trao thân cho một kẻ đê tiện như vậy.
" Nè, cô đừng nói tôi như vậy nha. Tất cả là do cô thôi, ai biểu cô không chịu uống thuốc tránh thai, giờ còn oán trách tôi hả? Tôi nói cho cô biết, tôi sắp kết hôn với con gái của tổng giám đốc nơi tôi đang làm, nếu đám cười thành công tôi sẽ đường đường làm giám đốc điều hành, một bước lên mây. Cô chịu phá cái thai thì tôi sẽ suy nghĩ cho cô an phận làm người tình, còn nếu cô nhất quyết giữ cái thai thì tốt nhất biến càng xa càng tốt và đừng nghĩ đến chuyện ngáng đường tôi." Hắn ta buông lời tuyệt tình chỉ tay vào ả, sau đó đứng dậy bỏ đi.
Hân Đồng nhìn theo bóng lưng của hắn ta, miệng không tiếc lời chửi rủa kẻ phụ bạc đó:
" Thằng khốn, tao sẽ không để mày yên đâu. Tao sẽ khiến cho mày thân tàn ma dại, phải quỳ xuống chân tao mà cầu xin sự bố thí."
Đột nhiên một ý nghĩ loé lên trong đầu, ả bất chợt đặt tay lên bụng xong nhếch môi cười đầy vẻ bí hiểm.
" Con à, con sẽ là nấc thang cho mẹ đạt đến danh vọng, mẹ sẽ là thiếu phu nhân của Âu Gia, mẹ sẽ khiến những kẻ coi thường ruồng bỏ mẹ phải hối hận và con có thể giúp mẹ làm điều đó" Đấy chính là những điều mà ả nghĩ trong đầu lúc này.
Biệt thự Âu Gia
Dương Triết bước vào với khuôn mặt không cảm xúc, cả người toát ra hàn khí nhìn rất đáng sợ.
" Cô ta sao rồi?" Anh nhìn bác quản gia hỏi bằng giọng điệu rất thờ ơ.
" Thiếu gia muốn hỏi Lâm tiểu thư sao? Cô ấy vẫn ngủ, chưa ra khỏi phòng thưa thiếu gia!" Bác quản gia điềm đạm trả lời.
" Khi nào cô ta dậy thì nói qua phòng sách gặp tôi!" Anh nói xong tính đi lên lầu thì bước chân chợt dừng lại:
" À, ông kêu người nấu một nồi canh gà hầm nhân sâm cho tôi!"
" Thiếu gia muốn ăn canh gà hầm nhân sâm ư?" Bác quản gia bất ngờ hỏi lại, từ trước tới giờ vị thiếu gia này rất kén ăn, có rất nhiều món không thích và đặc biệt trong đó có món canh gà.
" Không phải cho tôi." Dương Triết tiếp tục bước lên cầu thang, bỏ lại bác quản gia phía sau với hàng tá câu hỏi.
" Không lẽ thiếu gia muốn làm cho cậu chủ nhỏ ăn, cũng không đúng. Cậu chủ nhỏ sở thích cũng giống thiếu gia vậy, không thích ăn canh gà. Chẳng nhẽ là làm cho....!" Bác quản gia vẫn đang thắc mắc lẩm nhẩm trong miệng.
" Làm cho Lâm tiểu thư ăn đó." Từ đâu xuất hiện hai cô người làm nói xen vào cắt ngang dòng suy nghĩ của bác quản gia.
" Sao cô biết?" Bác quản gia quay lại hỏi.
" Thì mọi chuyện đã quá dõ rồi, thiếu gia không thích ăn canh gà, cậu chủ nhỏ cũng không thích vậy thì chỉ có thể làm cho Lâm tiểu thư thôi, chứ không lẽ làm cho người làm chúng ta ăn!"
" Vậy là thiếu gia thật sự thích cô Lâm tiểu thư đó sao?" Chị người làm đứng cạnh bất ngờ nói.
" Tôi nghĩ có khả năng đó, vì từ trước tới giờ thiếu gia có quan tâm ai như vậy đâu?"
" Thôi đừng nói chuyện này nữa, thiếu gia mà nghe được thì không hay đâu. Hai cô vào làm canh gà đi" Bác quản gia lấy lại vẻ nghiêm túc nhìn hai cô người làm kia.
Trong phòng ngủ
Cô khẽ mở mắt sau giấc ngủ, cô ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng, nó chỉ mang màu sắc đen u ám dù trời đã sáng. Cô đặt chân bước xuống giường, từ từ tiến lại gần chiếc cửa sổ lớn rồi nhanh tay vén tấm rèm cửa qua một bên, ánh sáng của ánh mặt trời chiểu thẳng vào phòng khiến cô chói mắt nên lấy tay che lại. Khi mắt dần thích nghi với ánh sáng cô mới buông tay và tận hưởng ánh mặt trời ấm áp, cả căn phòng được sưởi ấm bằng ánh nắng nên đã bớt đi phần nào sự lạnh lẽo.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên phá tan sự im lặng và khoảnh khắc tận hưởng ánh nắng ấm áp của cô.
" Vào đi" Cô nhẹ giọng nói xong tuyệt nhiên không quay mặt lại.
Cửa phòng mở, bác quản gia bước vào cung kính nói với cô:
" Thiếu gia đang đợi tiểu thư bên phòng sách, thiếu gia có chuyện muốn nói với tiểu thư!"
Khi nghe vậy thì đột nhiên cô có chút lo lắng nhưng cảm giác lo lắng đó nhanh chóng biến mất. Cô biết bản thân sớm muộn gì cũng phải đối mặt với hắn:
" Con biết rồi, con sẽ qua đó ngay. Cảm ơn bác đã cho biết!" Cô xoay người lại cúi nhẹ tỏ lòng cảm ơn.
Bác quản gia khá bất ngờ trước hành động đó của cô, nó hoàn toàn không giống với những gì mà mình đã nghĩ về vị tiểu thư này. Ông cứ nghĩ cô sẽ là một tiểu thư kiêng căng, ngạo mạn nhưng có lẽ ông đã quá vội đánh giá một người khi chưa biết gì về họ. Bác quản gia mỉm cười nhân hậu xong bước ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.